Yêu Nhau Sáu Năm, Bạn Trai Cũ Hỏi Tôi Là Ai Còn Kéo Đen Tôi
Chương 20 : Tuyệt giao 20
Hàn Mục Sở bị cậu sờ, cả người cứng đờ, nhanh chóng bắt lấy cái tay đang làm càn, ngăn cản cậu tiếp tục đi xuống. Tần Lộc đã cởi được thắt lưng của hắn, vươn tay vào, kiễng chân liếm vành tai người ta. Hàn Mục Sở chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hắn cố gắng bình tĩnh, tắt bếp.
Tần Lộc nhanh chóng cởi quần hắn, tiện đà muốn cởi luôn quần trong. Hàn Mục Sở rốt cục cũng xoay người lại đối mặt với cậu.
Tần Lộc kiễng chân hôn lên khóe môi, ôm cổ hắn, hỏi: “Có muốn ăn em không?”
Hàn Mục Sở nhíu mày, cảm thấy Tần Lộc có điểm không thích hợp, “Em sao thế?”
Tần Lộc rũ mắt, cười gượng, “Không sao cả, chỉ là cảm thấy bản thân trước kia rất đáng ghét. Em đối xử với anh như vậy mà anh vẫn không buông tay, cảm thấy mình rất có lỗi với anh.”
Hàn Mục Sở thấy cậu như vậy, liền biết thật sự có chuyện rồi, hắn nhéo cằm cậu, ôn nhu hôn hôn, hỏi: “Có phải có người nói với em cái gì không?”
Tần Lộc cảm thấy chuyện topic muốn giấu cũng không được, đơn giản nói: “Có người ở trên diễn đàn mở topic bôi đen chúng ta, hơn nữa còn nói đúng tám chín phần…”
Cậu còn chưa nói xong, ánh mắt Hàn Mục Sở đã tối lại.
Tần Lộc hỏi: “Anh biết là ai làm?”
Hàn Mục Sở đáp: “Anh không biết, chỉ là hoài nghi một người.”
Tần Lộc nhún vai, “Kệ đi.” Cậu lại ôm eo, hôn môi hắn, “Mục Sở… em muốn.”
Hàn Mục Sở không có cách nào, đành phải hôn cậu, cởi bỏ quần áo của hai người. Hai người ôm hôn một hồi lâu, tới khi Tần Lộc cả người nhũn ra, muốn đứng cũng không đứng được, trong mắt lấp lánh hơi nước, ủy khuất nhìn Hàn Mục Sở.
Hàn Mục Sở ôm người sờ soạng một phen, hỏi cậu: “Em muốn ở chỗ này hay về phòng ngủ?”
Tần Lộc khó chịu, không nhịn được cọ cọ hắn, thở gấp nói: “… Ở đây.”
Hàn Mục Sở nâng cậu lên, đem người dựa lên tường: “Mở chân ra nào.”
Tần Lộc ngoan ngoãn mở chân ra, quấn lấy eo hắn. Hàn Mục Sở thuận tay lấy nhuận hoạt tề trong ngăn tủ bên cạnh ra khuếch trương cho cậu.
Tần Lộc chịu đựng ngón tay hắn tiến vào: “Vì sao thứ này lại ở trong bếp?”
Hàn Mục Sở tăng thêm một tay, nói: “Sau lần trước, anh liền để mỗi phòng một lọ.”
Tần Lộc: “…” Thật muốn quỳ lạy hắn một cái.
Hàn Mục Sở tăng thêm một ngón tay, đưa đẩy một hồi mới hỏi: “Được chưa?”
Cậu cắn môi dưới, gật gật đầu, còn chưa kịp dặn hắn nhẹ một chút, tên kia đã trực tiếp xông vào, khiến cậu không khống chế được kêu lên.
Hàn Mục Sở tiến vào xong, không dám động, hỏi cậu: “Đau lắm à?”
Tần Lộc gật đầu rồi lại lắc đầu.
Hàn Mục Sở cười khẽ một cái, chậm rãi cử động, Tần Lộc cũng theo động tác của hắn mà rên rỉ. Vì suy xét tới thời gian và địa điểm, hơn nữa trong lòng Hàn Mục Sở vẫn bứt rứt chuyện topic nên chỉ làm một lần rồi ôm người đi tắm rửa.
Xong xuôi hết mọi việc, hai người rúc trên sô pha ăn cơm chiều.
Tần Lộc ăn ngấu nghiến, “Đệch, sao cơm hôm nay ngon thế!”
Hàn Mục Sở cười: “Đại khái là do trước khi ăn đã làm vận động.”
Tần Lộc trợn mắt nhưng không phản bác. Cơm nước xong, cậu chủ động muốn đi rửa bát nhưng Hàn Mục Sở không cho.
“Vì sao, cứ để em rửa bát là được mà.” Tần Lộc kháng nghị.
“Lúc ăn cơm còn không ngồi được đàng hoàng, em đừng cậy mạnh.” Hàn Mục Sở nói xong, liền đi vào phòng bếp rửa bát. Chờ tới lúc hắn đi ra đã thấy cậu nằm trên sô pha xem di động. Tần Lộc thấy người ra, vội vàng giấu điện thoại đi.
Hàn Mục Sở đi tới, ôm cậu hỏi: “Topic nói chúng ta thế nào?”
Tần Lộc chột dạ nói: “Em không xem.”
Hàn Mục Sở lại thay đổi cách hỏi: “Trên Weibo nói chúng ta thế nào?”
Tần Lộc: “…”
Cậu khụ một tiếng, lặng lẽ dời tầm mắt: “… Cũng không có gì.”
“Vậy đưa điện thoại đây anh xem.”
Tần Lộc vội nhét điện thoại xuống dưới mông, “Không cho, điện thoại của anh đâu?”
“Ở trong phòng ngủ, lười đi lấy.” Hắn dừng một chút lại nói: “Nếu không có gì thì sao không dám đưa anh xem?”
“Thật sự không có gì, chỉ là mấy người nhàm chán nên lôi mấy topic bôi đen cũ của anh ra nói thôi.”
Hàn Mục Sở buông cậu ra, đứng dậy: “Anh đi lấy điện thoại xem.”
Cậu vội vàng ôm đùi hắn: “Đừng đi!”
Hàn Mục Sở quay đầu, nhìn cậu một cái: “Anh đi gọi điện cho Lưu Khải.”
Tần Lộc ngẩn người, ngơ ngác hỏi: “Gọi điện thoại cho cậu ta làm gì?”
“Hỏi xem topic này có phải do cậu ta mở không.”
Tần Lộc hoàn toàn ngây ngốc: “A???”
Trong lúc cậu còn đang không hiểu gì, hắn đã vào phòng ngủ lấy điện thoại ra gọi.
“Cậu nhìn thấy topic trên diễn đàn chưa?”
Tần Lộc không biết người ở đầu bên kia nói gì, chỉ thấy Hàn Mục Sở nhíu mày.
“Không phải cậu mở? Tìm người tra IP xem?”
Tần Lộc quỳ trên ghế sô pha, nghiêng người ghé vào Hàn Mục Sở, muốn nghe lén xem họ nói gì.
Hàn Mục Sở nghe xong một lát, trầm ngâm nói: “Không phải cậu phát nhưng lại hiểu rõ chuyện của chúng tôi như vậy, lại còn cũng ở trong giới võng phối… Kỳ thực, tôi có thể nghĩ tới một người.”
Tần Lộc nghển cổ, nỗ lực nghe nửa ngày, rốt cục cũng nghe được Lưu Khải nói một câu: “Người cậu hoài nghi không phải Tiêu Nhiên đấy chứ?”
Đồng thời quen biết cả Tần Lộc và Hàn Mục Sở, lại biết rõ chuyện của họ, có nick trong giới võng phối… Mọi manh mối đều chỉ về phía Tiêu Nhiên.
Hàn Mục Sở tìm người tra IP, nhưng IP của lâu chủ kia không ở cùng thành phố với bọn họ. Hắn lại tìm người quen biết trong giới, muốn tra xem lâu chủ và “người quen biết hai người họ” kia là ai. Nhưng đáng tiếc, hắn tới chậm một bước, ngày hôm sau topic đã bị admin xóa.
Tần Lộc thấy Hàn Mục Sở vì chuyện topic mà hao tâm tổn trí thì rất đau lòng, cậu biết, hắn đối với mấy chuyện này trước giờ đều không quan tâm. Lúc hắn mới vào giới, bị mọi người đuổi theo mắng chửi, ánh mắt vẫn không thèm chớp một cái. Hiện tại vì topic có liên quan tới cậu nên hắn mới để ý như vậy.
Kỳ thực, cậu cũng nói với hắn, mình không quan tâm họ nói gì, chỉ cần hai người vui vẻ ở bên nhau là đủ rồi. Nhưng mỗi lần nói đến đây, hắn sẽ ôm cậu vào lòng, thở dài.
Hắn nói: “Anh ở trong giới này, bị nói thế nào cũng không sao, nhưng em không giống vậy.”
Tần Lộc không rõ tại sao mình lại không giống, phản bác: “Có gì mà không giống, nếu có thể ở lại thì ở, không được thì em lui giới.”
Hàn Mục Sở xoa xoa tóc cậu: “Thông tin của em ở thế giới thật đã không phải là bí mật, tương lai nếu muốn tiếp tục đi trên con đường phối âm, vậy mang theo một thân lịch sử đen thì không tốt.”
Tần Lộc nghĩ lại thấy cũng đúng. Cậu tự hỏi một lát, đề nghị nói: “Vậy không bằng hai ta dứt khoát lên Weibo come out đi! Như vậy có thể dời đi lực chú ý của bọn họ. Mấy người đó cũng không thể nắm lấy topic kia không buông, hơn nữa còn thể chứng minh quan hệ của chúng ta rất tốt.”
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
1 chương
874 chương
297 chương
46 chương
12 chương
13 chương