Hàn Mục Sở còn chưa kịp làm chết cậu, di động của hắn đã vang lên. Hắn vốn không muốn nhận điện thoại, nhưng Tần Lộc đã nhanh tay giành lấy nhấn nút nghe, trong lúc vội vàng còn không cẩn thận chọn mở loa ngoài. Ngay lập tức, âm thanh của Lưu Khải truyền tới: “Mộ Sở sama, ngủ chưa?” Hàn Mục Sở thực sự không muốn nghe cậu ta lải nhải, thản nhiên nói: “Ngủ rồi.” Lưu Khải vội la lên: “Ngủ em gái cậu! Tư thế không đúng, dậy đi!” Hàn Mục Sở bất đắc dĩ thở dài, muốn cầm điện thoại ra bên ngoài nghe nhưng Tần Lộc lại tiến tới ôm eo hắn, rõ ràng không muốn để người đi. Hắn đành phải nằm trở lại, một tay ôm cậu, một tay tắt loa ngoài, đem điện thoại dán vào tai: “Rốt cuộc là chuyện gì?” Lưu Khải ở bên kia cười hề hề một tiếng, đáp: “Tiểu học đệ kia không tồi, hai chúng tôi vừa mới hẹn nhau.” “Hẹn pháo?” “Hẹn em gái cậu!”- Lưu Khải mắng một câu, “Vừa hẹn hò xong!” Hàn Mục Sở bình thản nói: “Ồ, chúc mừng.” Lưu Khải bất mãn: “Cậu chúc mừng có thể chân thành hơn được không! Qua cầu rút ván hả? Có tin tôi đi tố cáo với Tần Lộc không!” Hàn Mục Sở không sao cả, nói: “Cậu ấy biết rồi.” “Đm?”- Lưu Khải sửng sốt, đột nhiên cười to, “Thế nào? Bị phát hiện?” “Tự tôi nói với cậu ấy.” “Cậu thật dũng cảm!”- Lưu Khải tán thưởng, “Nhưng mà tiểu Lộc không làm gì cậu hả? Với tính tình của cậu ấy, nếu biết bị cậu lừa lâu như thế, nhất định sẽ đem cậu ăn sống nuốt tươi!” Hàn Mục Sở nhìn tình trạng của mình với Tần Lộc, cười nói: “Quả thật là bị ăn.” Tần Lộc dựa vào đầu vai Hàn Mục Sở nghe hắn nói chuyện điện thoại, lúc này đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt một cái, thầm nghĩ: Mẹ! Đây rốt cuộc là ai ăn ai hả! Lưu Khải ở bên kia tiếp tục nói: “Cậu tu thành chính quả rồi, cũng nên giúp đỡ huynh đệ là tôi đi!” Hàn Mục Sở nhìn Tần Lộc chằm chằm, đáp: “Tôi đã nói với cậu rồi, theo đuổi cậu ta không dễ đâu.” Lưu Khải buồn rầu nói: “Kỳ thực hai chúng tôi giao lưu không có chướng ngại gì cả, chỉ là nói chuyện một lúc xong kiểu gì chủ đề cũng quay về cậu, hỏi cậu có chuyện gì mà đi gấp như vậy. Còn nói lúc nào lại hẹn gặp mặt, cậu ấy muốn mời cậu uống hai chén gì đó.” “Tôi không rảnh.” “Nhưng cậu ấy nói nếu cậu không đi thì sẽ không nhận lời mời của tôi.” Hàn Mục Sở dạy cậu ta: “Cậu có thể làm bộ là tôi sẽ đi. Chờ tới lúc hai người gặp mặt lại nói tôi đột nhiên có việc bận.” “Không được đâu, làm như vậy, cậu ấy nhất định sẽ cảm thấy bị tôi lừa, sau đó sẽ không để ý tới tôi nữa.” “Vậy cậu liền nói tôi phải ở bên cạnh tiểu Lộc, không có thời gian.” Lưu Khải buồn bực nói: “Tôi nói rồi, tôi nói hai người vừa làm hòa, hiện tại dính nhau như sam, không có thời gian. Nhưng cậu ấy nói cậu có thể dẫn theo tiểu Lộc, cậu ấy không để ý.” Hàn Mục Sở nhếch môi, trầm mặc không nói. Lưu Khải khẩn cầu: “Giúp đỡ một chút đi Mộ Sở sama!” Hàn Mục Sở vẫn trầm mặc. “Tôi giúp cậu nhận thêm mấy bộ kịch của tiểu Lộc!” – Lưu Khải nói xong lại thấy hai người họ đã làm hòa rồi, có tiếp kịch hay không cũng không quan trọng, đành nói tiếp, “Tôi tôi tôi, tôi giúp cậu làm việc một tháng!” “Cậu vốn dĩ là cấp dưới của tôi, giúp tôi không phải là việc đương nhiên sao?” Lưu Khải ở đầu bên kia đã sắp khóc tới nơi, “Mục Sở đại nhân! Cậu rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng giúp tôi hả?” Hàn Mục Sở nói: “Cậu thực sự muốn tôi nghĩ?” Lưu Khải vội sửa miệng: “Không không không! Vẫn là để tôi nghĩ đi….” Cậu ta biết nếu để cho lão hồ ly Hàn Mục Sở kia tự nói ra điều kiện vậy chắc chắn đó sẽ là một chiêu sư tử ngoạm. Suy nghĩ một lát, Lưu Khải nói: “Hay là… tôi mời cậu ăn cơm?” “Một tháng.” “Shit!” Lưu Khải cố nén không dám chửi ra miệng, nghẹn nửa ngày cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, “Vậy… vậy… cũng được, thành giao!” Cúp điện thoại, Hàn Mục Sở ném di động sang một bên, lập tức liền đối mặt với ánh mắt tìm tòi của Tần Lộc. Hai người nhìn nhau vài giây, cuối cùng hắn phải ngượng bộ nói: “Anh xin khai.” Vậy là Tần Lộc liền đổi sang một tư thế thoải mái. Hàn Mục Sở vuốt tóc cậu, thẳng thắn nói: “Là Lưu Khải, cậu ta coi trọng vị học đệ kia nên muốn anh đứng giữa bắc cầu giúp.” Tần Lộc vốn đang rất bình tĩnh, nghe Lưu Khải muốn Hàn Mục Sở đi gặp Tiêu Nhiên thì lập tức bùng nổ: “Anh muốn đi gặp tên hồ ly tinh kia?” Hàn Mục Sở dở khóc dở cười, “Em đừng nháo, năm đó cậu ta chỉ làm thêm cùng một chỗ với anh, sau lại cùng trong hội sinh viên một thời gian ngắn, sao lại thành hồ ly tinh rồi.” Tần Lộc nheo mắt: “Mặc kệ, dù thế nào cũng không thay đổi được sự thật là cậu ta thích anh!” Hàn Mục Sở oan uổng: “Nhưng anh chỉ thích em mà thôi.” Cậu vẫn không vui: “Tôi không cần biết, nếu anh đi tìm nó thì đừng có tới tìm tôi!” Nói xong, cậu cũng không màng cả người còn đau nhức, giãy giụa muốn dậy. Hàn Mục Sở thở dài một hơi, đem người ấn trở lại: “Yên tâm, anh sẽ không đi gặp cậu ta đâu.” Tần Lộc hừ một tiếng, trong lòng vẫn không thể nào vui vẻ được. Trước kia, lúc cậu còn ở bên Hàn Mục Sở, Tiêu Nhiên kia vẫn luôn chen vào cuộc sống của bọn họ, lúc ẩn lúc hiện xuất hiện trước mặt hai người. Lúc cậu ta nói chuyện với Hàn Mục Sở, đôi mắt vẫn luôn cong cong, khóe môi cười rạng rỡ, lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu làm Tần Lộc ghen ghét muốn chết. Hồi còn nhỏ, có một lần hai người cùng xem phim, Hàn Mục Sở vẫn luôn nhìn chằm chằm một diễn viên nhí có hai má lúm đồng tiền. Kể từ đó, cậu liền đặc biệt ghét những người có má lúm đồng tiền. Mà Tiêu Nhiên này không chỉ lớn lên đáng yêu, có hai má lúm đồng tiền, còn luôn thích lắc lư trước mặt Hàn Mục Sở. Cậu ta rõ ràng là có ý đồ bất lương với Mục Sở nhà bọn họ! Từ khi phát hiện ra Tiêu Nhiên thích Hàn Mục Sở, Tần Lộc đã nói chuyện này với hắn, để hắn tránh xa cậu ta. Nhưng Hàn Mục Sở và Tiêu Nhiên đều là cán sự trong hội sinh viên, một người là hội trưởng, một người là hội phó, lúc làm việc khó tránh khỏi ma xát, muốn tránh mặt là căn bản không có khả năng. Vì cậu ta, hai người họ đã không ít lần cãi nhau, nhưng Hàn Mục Sở rất chiều chuộng cậu, chỉ vì cậu không thích, liền lập tức chủ động đi tìm bí thư đoàn trường xin từ chức. Bí thư thấy vậy, lập tức lôi Hàn Mục Sở đi làm công tác tư tưởng vài ngày, cuối cùng chẳng những không từ chức được mà ngược lại còn được trọng dụng thêm. Tần Lộc hiểu Hàn Mục Sở là thật lòng với mình, mà do bản thân mình vô cớ gây rối nên đành phê bình bản thân một thời gian dài. Không ngờ chẳng bao lâu sau, Tiêu Nhiên kia cũng chạy tới xin từ chức, còn nói với bí thư rằng Hàn Mục Sở luôn nghiêm túc phụ trách công tác của hội sinh viên, lần này đột nhiên xin rút lui vậy nhất định là do cậu ta làm hội phó không tốt, làm vướng chân của hội trưởng. Vì lợi ích của hội, cậu ta vẫn nên rời đi thì hơn.