Hai người đi ăn bữa tối, có thể gọi là hẹn hò. Dù cho không phải người yêu, cũng có nhiều khả năng đi riêng với nhau mà kích thích hooc môn sản sinh ra các loại tình tố. Tỷ như là xấu hổ hoặc ái muội, đương nhiên, có nhiều lúc tiến triển cũng bắt đầu từ xấu hổ. Ba người đi ăn tối, cũng có thể gọi là hẹn hò. Tuy rằng dôi ra một người, nhưng người đó trong tình huống thông thường chính là chất xúc tác cho tình yêu, có lẽ càng tiến triển mạnh hơn so với khi hai người, bởi đã thêm một người dổ dầu vào lửa, dù sao thì kẻ trong cuộc mê, người bàng quan thỉ tỉnh mà. Còn mười mấy người đi ăn tối thì. .. . Không có ánh mắt tỏa sáng, không có giữa trăm người tìm người nghìn độ, người lại đứng ở nơi leo lét ánh đèn. Tô Tiếu và Trần Vi đi trực tiếp tới quán nướng dưới cầu, ở đó đã ngồi một đám người, tuy trong lòng cô có chút suy nghĩ kỳ lạ, nhưng cũng không thể nhận chuẩn ra Phát Thanh Viên từ cả đám người như thế được. Ngược lại người cô liếc mắt một cái đã thấy ấy là Gấu bự. Trần Vi cũng vậy, chẳng qua cô nàng lại bĩu môi không mấy vui vẻ . “Tô Tiếu, Trần Vi!” Gấu bự đứng lên vẫy tay với các cô, tình huống này lại giống như đợt ngẫu ngộ lần trước. “Bọn mình có quen đến mức đấy sao?” Trần Vi nghiêng đầu qua thầm thì, giọng điệu có vẻ khinh thường. Tô Tiếu chú ý thấy khóe miệng cô nàng hơi nhếch lên tựa như cười như không, cái biểu tình ấy rơi vào mắt đối phương, chắc chắn sẽ kinh diễm không thôi . Cánh tay đang vẫy của Gấu bự cứng đờ, thanh âm hô hoán cũng nhỏ dần, cuối cùng lẩm bẩm ngồi xuống, ngược lại các học đệ bên cạnh lại vui vẻ nhường ra hai chỗ trống, một cậu còn đứng dậy nghênh đón, “Hai mỹ nữ học tỷ tới rồi!” Tô Tiếu mặt nóng lên, tuy cô cảm thấy mỹ nữ học tỷ không dính dáng gì tới mình, nhưng lúc này được người ta dùng ánh mắt cực kỳ chân thành khen ngợi, quả thật cũng hài lòng, đặc biệt là lúc mình có trang điểm. Bọn họ gọi rất nhiều, ngay cả đậu phụ thối cũng có, Tô Tiếu và Trần Vi bèn đi thẳng tới chỗ ngồi, lúc ngồi xuống thì có hơi khó. Trong lòng Tô Tiếu lôi Trần Vi ra mắng một vạn lần. Lúc đó đúng là cô bị cửa kẹp đầu mất rồi mới mặc váy! Bàn ở đây là dùng mấy cái bàn vuông nhỏ hợp lại, bởi vì nhiều người, nên vốn là ghế nhựa đã bị họ chuyển đi mất, đổi lại là ghế đẩu nhựa hình vuông, cực kỳ thấp, mặc váy mà ngồi ghế ấy có cảm giác lộng gió thế nào ấy, đương nhiên đó cũng không chính yếu, váy dài đến đầu gối, ngồi xuống trông cực không hợp, hơn nữa lúc nào cũng lo bị lộ. Trần Vi một tay ôm sau váy rồi tự nhiên thong thả ngồi xuống, ngồi xuống rồi hai chân để nghiêng sang bên, nhìn có vẻ như đang quỳ. Tô Tiếu thấy mình không có bản lĩnh như vậy, cô y theo hồ lô vẽ gáo* mà cũng không ngồi được. Đang lúc xoay sở không xong, thì có người ở cạnh kéo một cái ghế nhựa sang. *Ý là học theo. Trên mặt Phát Thanh Viên không có cảm xúc gì, thậm chí cả giọng nói cũng lạnh như băng, “Ngồi đây đi.” Tô Tiếu cảm kích ngồi xuống, nhưng ghế dựa cao hơn ghế đẩu, với lại chiếm rất nhiều diện tích, giờ chỉ có mình nàng ngồi như thế, nhìn không khớp cực kỳ. Cô đặt hai tay lên đầu gối, tuy trời đã sang thu rồi, nhưng trong lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi, đầu cũng hơi cúi xuống, xấu hổ đến mức chẳng biết nói gì. Có người nói học tỷ Tô trông chẳng giống sinh viên năm ba tí nào, Trần Vi lập tức nói, “Vậy chị nhìn giống à?” Tô Tiếu không nói năng gì, kết quả Trần Vi thò tay sang véo má cô một cái, “Cô nương này người gầy còm, nhưng có khuôn mặt trái xoan, thêm một đôi mắt to tròn lung linh, cực kỳ lừa tình nha. Lần trước mang nàng này đi xin tài trợ, quản lý ở đó còn hỏi có phải cô nàng vừa vào học, bị ma cũ tôi đây kéo đi vận động không.” Trần Vi véo mà Tô Tiếu thêm vài lần, sau đó còn khiêu khích nâng cằm cô lên. Tô Tiếu giật giật miệng, rồi lạnh mặt đẩy tay bạn ra. “Đừng lạnh lùng thế mà.” Trần Vi cười quyến rũ vạn phần. Tô Tiếu trừng cô nàng một cái, “Đừng phong trần thế mà.” Trần Vi: “. . .” Nhóm người xung quanh đều ồ lên cười, chỉ có một mình Gấu bự càu nhàu, “Sao có thể dùng từ phong trần chứ, sao lại. . .” Có lẽ vì mở đầu bằng một chuyện bêu xấu, chủ đề về sau đều quay xung quanh chuyện xấu hổ của mọi người. Gấu bự nói năm thứ nhất bọn họ có quay một bộ điện ảnh nhỏ, kể về cuộc thi thiết kế sáng nghiệp của trường, được lưu truyền khá rộng, lúc đó có một nhân vật do Lão Tần diễn. Tô Tiếu có chút ngạc nhiên, bộ phim đó cô đã từng xem rồi, hơn nữa lúc bắt đầu quay, còn có người hỏi cô có bằng lòng đi diễn một vai không, bởi cảm thấy khí chất của cô rất hợp, đương nhiên, Tô Tiếu đã từ chối. Cô không có hứng thú với mấy việc đó, với lại thấy bản thân mình không hề có tư chất đóng phim. Nhân vật chính của bộ phim ấy là Cố Mặc, lúc xem thì không có cảm giác gì với Cố Mặc, sau này bởi bất ngờ thích Cố Mặc, cho nên cô đặc biệt vào trang web của trường tải xuống để cất giữ, cũng từng xem lại mấy lần, nhưng thật sự không hề có tí ti ấn tượng nào với bạn Tần cả. Các học đệ học muội ồn ào hỏi phim xem ở đâu, Tô Tiếu vốn định nói mình có thể gửi cho chúng, nhưng như vậy thì hình như lại tự vạch trần lòng dạ mình, dù sao lý do cô cất giữ ấy là vì Cố Mặc, cho nên cô cũng không lên tiếng, kết quả Gấu bự vỗ ngực nói cậu ta cos, sau đó bắt đầu kể về nhân vật của Phát Thanh Viên. “Chính là cái cậu yêu thầm giáo viên hướng dẫn ấy, mang kính mắt vành đen, tóc húi cua, nói lắp ấy!” Tô Tiếu sửng sốt, cô nhớ có một nhân vật như thế, vốn là một sinh viên không chịu học hành ngày ngày chơi game, kết quả bị người cũng sa đọa giống vậy, tìm không được người cộng tác là nam chính kéo đi tham gia cuộc thi, cảnh quay không nhiều, là loại nhân vật pha trò điển hình. “Không nhớ à? Chính là cậu nói lắp, nam chính đến phòng tìm cậu ta lập đội, kết quả cậu ta đang chơi game, ở giữa có một đoạn, bang một cái, quăng tất lên tường ấy. . . “ Gấu bự cực kỳ hưng phấn, khoa tay múa chân ra dấu, “Chính là cái tất ấy. . .” Phát Thanh Viên cực kỳ lãnh đạm cắt đứt cậu ta, “Cái tất ấy là của cậu, phòng ngủ cũng là của mấy người.” Tô Tiếu nghĩ tới cái phòng ngủ đồ đạc ngổn ngang như bãi rác ấy, sau đó lẳng lặng ngó qua Trần Vi. Trần Vi đang ăn ngon lành, tựa hồ không chú ý, mà Gấu bự thì như bị dội nước lạnh, im bặt. “Cô hướng dẫn là ai diễn ấy nhỉ?” Trần Vi đột nhiên hỏi. “Ngô Lâm! Giờ là năm thứ tư rồi.” “À.” Trần Vi gật gật đầu, sau đó ánh mắt quỷ dị liếc Tô Tiếu một cái. Một đám người ầm ĩ, trêu chọc lẫn nhau, đương nhiên chu đề cũng nghiêng về các anh chị năm ba nhiều hơn, dù sao sinh viên năm nhất vừa vào học được vài tháng, sự hiểu biết và tiếp xúc chưa sâu lắm, vài cô bé có vẻ rất hứng thú với quá khứ của Phát Thanh Viên, đến cuối, lại biến thành bài diễn thuyết của mình Gấu bự. Lúc Phát Thanh Viên vừa nhập học rất thích ra vẻ cool, chìm đắm trên mạng, cực kỳ sa đọa. Nhưng về sau không hiểu sao lại đổi tính, bắt đầu đi thư viện đi tự học, vốn tưởng kiên trì không được mấy ngày, kết quả tên đó lại kiên trì tới ba năm, hơn nữa còn không ngại mưa gió, thời gian làm việc nghỉ ngơi chuẩn xác khiến người ta giận sôi. Phát Thanh Viên quả có làm qua Phát Thanh Viên thật, chính là chương trình phát thanh 6 giờ tối mỗi ngày của trường, nhưng chưa tới một tháng đã không đi nữa, nghe nói là bởi thấy phiền quá. Nhưng một tháng ấy, cậu ta lợi dụng chức vị trong giờ phát thanh tặng một bài hát cho một cô gái nào đó, đáng tiếc đến nay vẫn không biết là tặng ai. “Lẽ nào là Ngô Lâm?” Trần Vi bỗng nhiên xen mồm. Câu hỏi của Trần Vi khiến Gấu bự hưng phấn dị thường, “Bọn mình cũng thấy vậy, ha ha ha, Ngô tỷ cũng sắp tốt nghiệp rồi, còn không bắt chặt lấy là không kịp nữa đâu đấy!” “Thật vậy à? Thật vậy à?” Các tiểu cô nương đều cực kỳ quan tâm, ngay cả Tô Tiếu cũng quay đầu sang, có phần chăm chú nhìn vào khuôn mặt nghiêng của cậu ta. Phát Thanh Viên lắc đầu, nhẹ nhàng phun ra hai từ, “Không phải.” Ánh mắt cậu ta và Tô Tiếu giao nhau vài giây, sau một chốc ngắn ngủi thì kiên định dời đi, nhìn vào xiên nướng trước mặt, sắc mặt chăm chú dị thường. “Mặt đỏ cả lên rồi, còn không thừa nhận.” @*3* Yêu nam 9 chết mất thôi ~~~ “Đừng nói bậy.” Bởi cậu ta cúi đầu, nên lúc này không thấy sắc mặt thế nào, nhưng giọng nói rất lạnh lùng, hình như là giận thật. Gấu bự và cậu ta thân nhất, cho nên hơi giật mình một lát rồi chuyển sang chuyện khác, cậu ta chắc đang nóng lòng biểu hiện trước mặt Trần Vi, cho nên ba hoa như chích chòe, đến cuối còn hung hăng nốc cạn hai chai nước khoáng. Nhưng Trần Vi hình như không có cảm giác gì với cậu ta, Tô Tiếu thấy rõ vẻ không thích trên mặt cô nàng. Không thích cậu ta cứ một mình lải nhải không ngừng, không thích cậu ta cứ quan tâm quá thấp thỏm chi li. Tô Tiếu thở dài một cái. Sau khi bữa tối kết thúc, cả đoàn nhộn nhịp quay lại kí túc xá. Kí túc của sinh viên năm nhất cách cửa Bắc gần nhất, đi đến cuối chỉ còn bốn người. Tới sân vận động thì bọn họ cũng nên tách đường, câu tạm biệt đã nói được nửa, lại thấy cái vẻ khổ sở muốn nói lại thôi của Gấu bự, cô bỗng cảm thấy rất đáng yêu, không giống với những kẻ theo đuổi trước kia của Trần Vi. Cho nên, lần này, cô ra một quyết định khiến bản thân cũng giật mình. “Gấu bự đưa Trần Vi về nhé, tôi còn muốn đến cửa hàng tạp hóa mua chút đồ.” Tô Tiếu nói. Từ trước tới giò cô chưa từng quản chuyện của Trần Vi, cho dù là đưa quà giúp, cũng tuyệt đối không xen vào chuyện tình cảm của cô nàng, nhưng lần này, có lẽ là thấy tấm lòng của Gấu bự, cho nên cô quyết định góp chút sức lực cỏn con của mình. Tô Tiếu thấy rõ Trần Vi trừng cô một cái, cô ngoảnh đầu sang bên, khẽ nhún nhún vai. “Vừa lúc, tôi cũng muốn mua đồ.” Phát Thanh Viên bỗng lên tiếng. Tô Tiếu dại ra một lát, ngay sau đó phát hiện Phát Thanh Viên khẽ huých cánh tay cô. Cậu ta tựa hồ đã chạm vào đầu ngón tay lành lạnh của cô. “Đi thôi.” Cậu nói.