Yêu nhầm lão đại

Chương 22 : Tay đua agnes

Đúng như tên gọi "Cao tốc chết", đường đi lên đây đã vô cùng khó khăn với những con dốc vô cùng ngoằn ngoèo. Một sân đua rộng lớn được xây dựng trên một đỉnh núi khá cao, chỉ những người được gọi là "tay chơi" mới biết đến đây. Đường đua của nó cũng vô cùng thú vị và đặc biệt so với những nơi khác, ban đầu sẽ chạy trên làn sân rất bằng phẳng và khá rộng, chặng tiếp theo chính là thả xuống theo đường dốc lúc đi lên, đây cũng chính là chặng đua được gọi là nguy hiểm nhất nếu không làm chủ được tốc độ bạn có thể chết bất cứ lúc nào. Và tất nhiên cuộc đua nào cũng có quy tắc của nó, đa phần nếu bạn còn giữ được mạng sau khi thi thì người thua sẽ trao lại xe cho người thắng cuộc, đồng nghĩa với việc bạn sẽ phải đi bộ hoàn toàn trên đoạn đường về trở xuống chân núi. Thực ra cô cũng không được gọi là tay chơi gì cả, chỉ là một lần được cậu út đưa đến đây nên cảm thấy rất thích, bảy năm qua cô thường chọn nơi này để giải tỏa mọi căng thẳng của mình nên có thể nói level của cô cũng không phải dạng vừa, nhiều người ở đây đều gọi cô bằng cái tên thân mật mỗi khi cô đến đó chính là Agnes, nó có nghĩa là tinh khiết nhẹ nhàng. Cô vẫy tay chào một anh chàng da đen cao lớn rồi đậu xe vào đó nhờ anh kiểm tra giúp, người này là Ryan, cũng xem như một người bạn mà cô khá tin tưởng ở đây. Anh ta cười tươi đưa ngón tay trỏ về phía cô ý nói rất tốt: "Chiếc Ferrari LaFerrari Aperta được trang bị sức mạnh 950 mã lực, trên thế giới chỉ có 209 chiếc thôi, xem ra hôm nay cũng rất biết chọn hàng hơn rồi." Cô chỉ mỉm cười đáp lại anh, rồi lại hướng sang chiếc xe phía đối diện mà nói: "Vậy anh thấy nếu so với con xe xanh phía kia thì có thể thắng không?" Ryan cũng nhìn sang, rồi lại tỏ vẻ bất ngờ nói với cô: "Không phải em muốn nói đến con Bugatti Chiron đó chứ? Con siêu xe đó sở hữu sức mạnh lên đến 1.500 mã lực, tăng tốc từ 0 – 100 km/h chỉ 2,5 giây, 0 – 200 km/h mất 6,5 giây và có thể đạt tốc độ tối đa 420 km/h, tuy rằng không phải quá đề cao nó nhưng với mã lực hiện tại đã có sự chênh lệch rồi. Agnes à, con xe của em giá tiền cũng không nhỏ, nếu thua đi thì rất tiếc đó." Thực ra Ryan thường phải nói về những con xe một cách rất rõ ràng với cô là vì mặc dù cô đã tiếp xúc với rất nhiều loại xe ở đây nhưng cô mãi cũng không nhớ được tên gọi mà chỉ nhớ hình dáng của chúng. Cô khoanh hai tay trước ngực, ra vẻ rất hào hứng: "Chiếc xe đó lợi hại vậy sao, em cảm thấy rất kích thích đây, mà nếu em có thua cũng không sao, em chỉ đang tiêu tiền giúp kẻ giàu có kia thôi." Vừa nói cô vừa đi đến bên chiếc xe màu xanh kia, tay gõ vào kính xe, ngồi trong xe là một người đàn ông trông cũng rất soái, mái tóc nhuộm màu đồng cuốn hút, trang phục thể thao thoải mái, cạnh bên là một cô gái mặc đồ da bó sát mái tóc cắt ngắn đang cố gắng ôm chặt anh ta mà nũng nịu. Người đàn ông kia bị tiếng gõ của cô gây chú ý, nhìn cô một lượt rồi như dán cả mắt vào cô, lập tức đẩy cô gái kia ra một bên: "Ôi, nữ thần xinh đẹp này từ đâu đến đây, người có việc gì cần ta đây lập tức đáp ứng." Cô cảm thấy thấy buồn nôn cho cái biệt danh "nữ thần" kia, người con gái bên cạnh anh ta thì đang nhìn cô bằng ánh mắt ghen tức không thôi. Nhưng mục đích cô đến đây cũng không phải cái chuyện đào hoa giễu cợt kia, nên cô cất giọng rất tùy hứng mà khiêu chiến: "Có hứng thú cùng đua một chuyến không?" Anh ta ngẩn ra một lúc rồi lại phá lên cười: "Này, cô em nói đùa à. Cô em muốn đua xe với anh cần cả một quá trình dài học tập nha, nếu muốn em có thể theo anh từ từ rèn luyện." Cô thật muốn đánh cho tên này một đấm: "Nếu anh không thích tôi cũng không làm phiền nữa." Cô xoay người bỏ đi, không hiểu sao con người kia lại lên giọng nghiêm túc: "Được thôi, nếu tôi thắng em và cả con xe của em đều thuộc về tôi, đồng ý chứ?" Cô nghĩ ngợi một lúc, rồi mau chóng gật đầu chấp nhận. Lúc cô ngồi vào trong chuẩn bị khởi động xe, điện thoại gọi đến, là Hứa Dương, cô nghe với vẻ chán nản: "Alo, lại có việc gì?" Người bên kia giọng nói vẫn rất điềm đạm: "Em mau về đây cho tôi." Cô có phần bất ngờ hỏi lại: "Về bây giờ sao? Nhưng mà bây giờ tôi không rảnh, không phải anh nói cho tôi tự do hôm nay sao?" "Tôi nói cho em tự do để nghỉ ngơi chứ không phải cho em vào những nơi đó tìm chỗ chết." Bây giờ cô đã ngầm hiểu ra được vấn đề: "Anh làm sao biết được tôi đang ở đâu? Anh cho người theo dõi tôi sao?" Anh vẫn với phong thái vô cùng bình tĩnh: "Em bị ngốc sao, chiếc xe nào của tôi cũng được trang bị hiện đại nên tất nhiên có thứ gọi là GPS. Em không muốn về cũng được, tôi cũng sắp đến đó rồi. Ngưng gây ra chuyện ngu ngốc nào đi." Cô hừ lạnh đáp lại: "Anh cũng xem thường tôi quá đó." Tiếng còi xe bên kia vang lên đầy thúc giục, người trong xe có vẻ đã hết kiên nhẫn: "Này, người đẹp tôi không có nhiều thời gian đâu. Nếu em sợ thì cứ nhận thua rồi đi theo tôi là được" Câu nói này anh hoàn toàn nghe rõ qua điện thoại, lúc anh định nói gì đó, cô liền cúp máy đi. Cô nhếch mép cười, bắt đầu cho xe khởi động, cô cho xe chạy về phía trước một chút, rồi chợt xoay vài vòng , tiếng phanh xe vang lên khiến nhiều người xung quanh hô hào tỏ ra thích thú, một vòng khói bụi vây quanh, cuộc đua xe sắp sửa bắt đầu.