Tôi lại mơ, lần này là tôi thấy mình đang ở một bề mặt có đất có đá trắng nhờ, khô cằn nhưng lạnh toát, và nhìn phía trước thì một màu đen có thật nhiều sao lấp lánh phía trước, và cơ thể nhẹ bẫng như đang bay, ko lẽ mình đang ở trên mặt trăng, giờ bay ra ngoài không gian? Vừa nghĩ đến 3 từ “ ngoài không gian “ tôi chợt thấy nghẹt thở, ko thể nào thở ra hay hít vô được dù chỉ là một hơi, cổ họng và mũi như bị thứ gì đó bít chặt lại, tôi quơ quào tuyệt vọng giữa tầng không rồi mở mắt ngồi bật dậy. Tôi nhận ra mình vừa gặp ác mộng, nhìn bên cạnh thì mẹ tôi đang nằm ngủ chỗ của Tiểu Mai khi nãy, mồ hôi đã chảy ướt đẫm cả lưng áo, vừa nãy đúng là mơ kinh hoàng thật. Tôi nhìn xem đồng hồ thì mới 3h15 sáng, hèn gì trời bên ngoài vẫn còn tối, tôi ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường, bất chợt nhìn sang giường đối diện của ông cụ đang nằm, thì thấy ổng lò mò ngồi dậy, chị người nhà vẫn nằm ngủ kế bên. Trong phòng bệnh lúc này chắc chắn chỉ có 2 người đang thức, tôi và ông lão bị nhiễm độc trừ sâu, tôi tò mò nhìn xem ông này làm gì mà ngồi dậy rồi cứ nhìn quanh quất, mà…2 tay giơ ra trước cứ như mấy cương thi trong phim kinh dị. Rồi từ từ ông lão bước chân xuống giường, tôi cứ tưởng ông đi hướng ra WC, chẳng ngờ lại đi ra hướng cửa sổ kế bên tôi. Quái, đêm hôm già cả có tuổi mà còn ra cửa sổ làm gì trời? Hông lẽ hóng gió? Gió đêm lạnh chết được chứ có gì mà hóng? Tôi nhìn ông lão đang bước gần đến cửa sổ mà trong đầu đặt ra hàng đống câu hỏi, thế rồi ổng làm hành động mà có tưởng tượng tôi cũng chẳng ngờ ra. Ông lão vịn 2 tay vào thành cửa sổ, cố sức thò chân ra ngoài, tía má ơi đây là lầu 7, ông làm gì vậy? Chẳng kịp nghĩ thêm, tôi tung chăn lao ra phía cửa sổ mà quên mất sức khoẻ mình cũng chẳng hơn gì ông lão, tay chân vô lực bật dậy nên tôi đập mặt lại xuống giường, nhưng cũng ko có thời gian mà chờ hồi sức, tôi cố tận lực nhảy tới ôm lấy chân còn lại của ông lão vẫn còn ở trong phòng, thiếu chút nữa là tôi lao ra đẩy ổng rớt ra ngoài luôn rồi, tôi nghiến răng dùng hết sức kéo ngược trở lại. Nhưng lúc này tôi yếu như cọng bún thiu, chẳng kéo được bao xa, chỉ cầm cự vì ông lão 2 tay vịn 2 bên cửa sổ có thế hơn tôi, chỉ cần tôi tuột tay khỏi chân còn lại là xem như ổng bay xuống đất luôn. Tôi 2 tay ôm thật chặt chân ổng, muốn la lên mà ko được, cổ họng như bị bóp nghẹt lại, thốt ra mấy từ như muỗi vo ve, thế là tôi cố sức với chân sang cái giá vẫn treo chai nước biển cạnh giường, vừa bám thật chặt chân ổng vừa rướn chân, giằng co một hồi cuối cùng cũng hất ngã được cái giá inox rơi xuổng. - Rầm! – Tiếng giá inox đập xuống nền nhà to tổ bố giữa đêm khuya. Kéo theo đó là tiếng rú thảm thiết của tôi, tổ bà nó kéo thế quái nào mà cái giá inox nó rớt ngay vô đùi, tôi đau quá mới bật lên nổi thành tiếng mà phát ra miệng, và ông lão lúc này cũng la lên ỏm tỏi. - Gì vậy N? Con làm gì vậy? – Tiếng mẹ tôi, bà đang bật dậy trên giường và nhào tới. - Kéo…kéo dzô…kéo con…không..ông già…! - Tôi vẫn còn đau điếng người, nói tiếng được tiếng mất. - Giúp với, chị ơi kéo tay cụ ông lại đi! – Tiểu Mai kêu lên, rồi nàng chạy lại bật đèn phòng. Cảnh tượng bi hài nay đã được chiếu rọi, ông lão 2 tay vịn 2 bên cửa, dưới chân là tôi đang ôm chân ổng sát rạt, và đùi phải tôi thì bị giá inox đè, mẹ tôi đang giữ tay ông cụ lại, chị người nhà mặt xanh như tàu lá đang cuống cuồng kéo cả người ổng vô lại. - Thả ra để tao hái dưa leo, thả tao ra, giàn dưa leo của taoooo….! – Ông lão la lớn phì phèo cả bọt mép, chân tay quơ quào điên cuồng. Con lạy ông, giàn dưa leo nhà ông thế quái nào lại ở ngoài lầu 7 bệnh viện thế? Đúng là bị nhiễm độc quá nên loạn cả trí óc rồi! Bốn người cố lắm mới kéo được ổng trở vào giường, Tiểu Mai run rẩy đóng cửa sổ lại rồi chạy ra ngoài gọi bác sĩ, vẻ như nàng vẫn còn sợ khi biết được những gì vừa xảy ra. Tôi nhăn nhó lết lên giường nằm xuống, cái bắp đùi vẫn còn đau điếng, quệt mồ hôi thở hồng hộc, 2 mắt vẫn còn lớp màng đỏ đáng ghét cứ bám dính khó chịu vô cùng. - Có sao ko con? Trầy xước ở đâu ko? – Mẹ tôi lo lắng hỏi. - Chắc ko sao, đau mỗi cái chân! – Tôi xoa xoa đùi. Bác sĩ vào chích cho ông lão mũi thuốc an thần ổng mới chịu nằm yên trở lại mà ngủ, chị người nhà ổng thì nước mắt giàn giụa mà cảm ơn tôi rối rít, tôi cứ luôn miệng bảo ko có gì, chốc chốc lại xuýt xoa vì mẹ tôi tha dầu mạnh tay vô đùi quá, Tiểu Mai ái ngại ngồi cạnh bên, tay nàng run run đan vào nhau. - Sốt mà còn khoẻ ha? Nhờ cậu này đó, không là ông nhà rơi xuống đất rồi! – Bác sĩ cười cười vỗ vai tôi. - Sẵn bác khám luôn xem nó có đỡ bớt gì ko? – Mẹ tôi đề nghị. - Ừm, mà nhìn vầy là có tiến triển tốt rồi, vừa nãy xem như vận động, nằm mãi lâu khỏi bệnh lắm! – Ông bác sĩ đứng tuổi bông đùa, tôi cũng bật cười theo. Bác sĩ nói cũng đúng, nãy tay chân tôi còn nặng trịch như đeo đá, vậy mà giờ đã như có cảm giác vận động trở lại, mồ hôi ra nhiều nên cũng thấy thoải mái hơn, tuy rằng đầu và bụng vẫn còn khá đau. - Con ở đây, mẹ ra lấy khăn với nước, vẫn còn sốt đấy! – Mẹ tôi dặn rồi bước ra ngoài. - May có cháu, ko là chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa! – Cô Tiểu Mai nói vọng sang. - Dạ… con giật mình dậy nửa đêm nên kịp thấy, cô cứ ngủ tiếp cho khoẻ! – Tôi gãi đầu như mọi khi. - N…N khoẻ hơn chưa? Vừa nãy có làm sao không? – Giờ Tiểu Mai mới nói, giọng nàng cũng run như đôi bàn tay bây giờ vậy. - Hì, chẳng sao, chắc gần khoẻ lại rồi, mà 2 hôm giờ N sao vậy? – Tôi gượng cười, tò mò hỏi lại hôm giờ ra sao. - N sốt toàn 40 – 41 độ, nằm mê man mà có khi lại mê sảng nữa, nói tùm lum hết, rồi bác sĩ bảo N sốt xuất huyết nhưng cũng bị viêm phổi, nên sẽ có đôi khi khó thở, rồi…rồi còn.. lúc nãy..! – Đến đây nàng dừng luôn, chẳng nói nữa. - Rồi sao nữa? Ơ, sao mắt đỏ rồi?! – Tôi ngạc nhiên nhìn Tiểu Mai. - ………..!!! – Nàng vẫn im lặng. - Sao vậy? Này, Mai! - Tôi lay lay đôi vai nàng. - Hì…mắt N đỏ lây sang Mai đó! – Nàng cười, quệt mắt đáp rồi đứng dậy đi ra ngoài. Tôi ngơ ngác cả một hồi chả hiểu gì sất, tự nhiên Tiểu Mai đang kể lại đi ra phòng, tôi thì tò mò mún biết mấy ngày qua tôi làm gì gần chết, cơ mà sốt 40 độ thì cũng chẳng phải chuyện vừa, hèn gì mắt tôi nhìn qua gương thấy vẫn đỏ ngầu, tôi còn phát sợ nữa là, nói gì Tiểu Mai nhìn mấy hôm giờ, rồi mai mốt em Vy vào thăm chả biết phải nên làm sao đây, chỉ mong là đến lúc đó tôi đã hạ sốt rồi, không thì em nó vào gặp lại tưởng người đẹp và ác quỷ thì mệt! Cơ mà lúc đó tôi ngu lắm, giờ nghĩ lại vẫn còn tự mắng mình ngu, Tiểu Mai nhà tôi lo lắng hết mực đang ở ngay cạnh bên thì tôi lại vô tâm không để ý gì, một câu an ủi cũng không, nên bạn nào đã đọc được đến dòng này rồi thì nhớ cho là ngoài mẹ ra, được bất kỳ người con gái nào chăm sóc lúc bản thân các bạn đang bệnh thì cũng là điều rất đáng trân trọng, dù là có hay không có tình cảm với người ta thì cũng vẫn xem như bạn đã nợ người con gái ấy một điều hàm ơn sâu sắc!