Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái
Chương 362
Tôi ngủ ngon ơi là ngon, đánh một giấc từ khi trời sáng đến tận trưa trờ trưa trật mới dụi mắt lồm cồm bò dậy. Mà cũng chả phải là tự thức tỉnh, chỉ là đang phê càng thì chợt nghe tiếng dương cầm thánh thót từ dưới nhà vọng lên. Thế nên tôi thôi nướng nữa, bật dậy mở cửa phòng đi xuống cầu thang, lần mò theo thanh âm trầm bổng của một bản nhạc nào đó mà tôi nghe rất quen nhưng không thể nhớ được tên.
Vừa bước xuống dưới nhà, theo phản xạ tôi đưa mắt hướng về phía cửa sổ nơi đặt đàn Piano thì y chóc Tiểu Mai đang là người chơi bản nhạc đó.
- Thiệt tình… em đã về thiệt rồi, em ơi! – Tôi lại cười, vừa ngủ dậy đã cười, bước lại gần nàng. – Chơi bài gì mà nghe quen quá?
Cũng lạ, khi đã về nhà thì Tiểu Mai lại vận áo pull váy hồng chấm gối, thành thử ra tôi trông nàng lại không như gầy đi giống tối qua mà vẫn rất bình thường. Hay đây là sự lợi hại trong lối phục sức từ nàng?
Tiểu Mai đáp, đôi tay mềm mại vẫn lướt trên phím đàn:
- Là “Autumn Heart”, nhạc phim “Trái tim mùa thu” đấy!
- …..! – Mèo đần Leo nằm điềm nhiên nhắm mắt vô tư lự cạnh bên ghế ra chiều ta đây cũng biết thưởng thức âm nhạc ghê lắm.
- À ra vậy, tưởng gì chứ bài này….!
Tôi vỗ đùi đánh đét còn định nói rằng gì chứ bài nhạc “Trái tim mùa thu” này thì tôi nghe cũng mấy lần rồi, phim tình cảm Hàn nổi đình nổi đám một thời mà. Nhưng câu còn chưa hết thì tôi đã ngớ người khi phát hiện ra chiếc điện thoại của mình, hay đúng hơn là của Tiểu Mai cho tôi xài tạm, giờ đang nằm trên nóc đàn Piano trơ trọi một mình. Mà tôi đớ người là vì chỉ có một lí do duy nhất, trong đó có mấy cái tin mùi mẫn đến từ Uyển Nhi đại loại như kiểu như “anh yêu qua chở em đi ăn sáng” hay “ nhớ anh, qua chơi đi”. Dĩ nhiên là tôi biết nhỏ Trình tiểu thơ đùa giỡn thôi và ngược lại tôi cũng chả có ý gì khác, bằng chứng là tôi không hề trả lời những tin nhắn kiểu đó, dạo sau Uyển Nhi hiểu ý nên không nhắn nữa.
Ấy thế mà hôm giờ tôi quên bẵng việc phải xóa mấy tin nhắn đó đi mất, cứ nói xóa rồi lại quên, thành thử đến tận hôm qua đi rước Tiểu Mai về là tôi vui quá hóa quên tuốt luốt. Dù rằng tôi cũng đã kể với Tiểu Mai rằng tôi với Uyển Nhi chẳng có gì cả, nhưng mấy cái tin nhắn tai hại trong máy kia cũng đã có sức công phá hay nhiệt lượng đáng nể dư sức đốt cháy “nhà tôi”.
Mà cũng lạ, rõ ràng là lúc nãy trước khi ngủ tôi hãy còn nhớ rõ ràng tầm khoảng bảy giờ sáng là tôi cầm điện thoại mình vào phòng, để ở đầu giường rồi mới đánh một giấc. Nhưng bây giờ là hơn mười hai giờ trưa vài phút, tỉnh dậy lại thấy điện thoại nằm ở gần Tiểu Mai. Tức là chỉ có một khả năng rằng trong khi tôi đang say giấc nồng thì Tiểu Mai đã vào phòng để lấy điện thoại và chắc chắn sẽ kiểm tra tin nhắn của tôi lưu trong suốt mấy tháng hè vừa qua.
- “Ối giời ơi… thôi thế là chết mạ tộ con rồi…!” – Tôi thầm rú lên não nề trong bụng. –“ Vừa rước vợ về chưa được bao lâu đã sắp bị ăn mắng, sao cái số con nó lại lận đận thế này hả giời…!!!”
Nhưng tôi đứng thêm một hồi “thưởng thức âm nhạc” nữa mà vẫn chẳng thấy sấm rung chớp giật hay ngũ lôi oanh đình gì đến từ cơn thịnh nộ tôi đoán Tiểu Mai sắp sửa trút ra. Nàng vẫn thản nhiên chơi hết bản nhạc “Autumn Heart” cho đến những nốt cuối cùng mới quay sang nhìn tôi nhoẻn miệng cười:
- Anh tắm rửa đi rồi mình ăn trưa, em chuẩn bị khăn cho anh rồi đó!
Chuyện quái gì đây? Lẽ nào là trước cơn bão thì bầu trời thường trong xanh?
- À… ừ, tắm liền…! – Tôi gật đầu như máy, đã nghe run trong bụng.
Bước vào phòng tắm thơm tho đã được Tiểu Mai chuẩn bị sẵn, tôi vừa dầm mình dưới vòi nước nóng cho tỉnh táo vừa luôn miệng tự nhủ:
- Bình tĩnh, bình tĩnh. Mình có thể giải thích được, Tiểu Mai sẽ hiểu mà!
Nhưng tôi cũng chẳng có cơ hội để giải thích. Vừa bước ra khỏi phòng tắm thì đã nghe lên mũi những mùi món ăn thơm lừng đang được Tiểu Mai bày biện trên bàn cực kỳ hấp dẫn.
- Ơ… ở đâu ra mấy món này nhiều vậy? – Tôi ngơ ngác, dù đang run cũng không nén nổi thắc mắc mà buột miệng hỏi.
- Lúc anh ngủ thì em làm được nhiều việc lắm! – Tiểu Mai cố tình nhấn nhá chỗ “nhiều việc” khiến tôi giật bắn người.
- Dọn sơ nhà lại nè, à nhà cũng được anh dọn sạch sẵn rồi, em chỉ sắp xếp lại một số thứ thôi. Sau đó đi chợ nấu ăn để anh ăn trưa ngon miệng đây, nãy rảnh ít phút nên dạo lại vài bản nhạc, không ngờ làm anh thức giấc nhỉ? – Nàng nheo mắt nhìn tôi.
- Đâu, anh ngủ… đã đời rồi mới dậy đấy chứ. Mà ăn thôi, cũng đói rồi! – Tôi đói thật, bụng vừa run vì lo, vừa sôi ùng ục vì đói.
Bữa ăn trưa đầu tiên của hai đứa sau khi đoàn tụ được diễn ra ê hề các món ngon, nhưng hiện trạng mấy phút đầu tiên lại không như những gì tôi mong đợi lúc trước khi ngủ. Vì thường ngày khi tôi dùng bữa chung với Tiểu Mai thì tôi và nàng sẽ ngồi cạnh nhau tại chiếc bàn ăn dài. Nhưng hôm nay thì tôi ngồi một đầu bàn này và Tiểu Mai ngồi đối diện ở đầu bàn kia, thành ra hai đứa cách xa nhau cả thước, và còn tệ hơn nữa là mỗi đứa ăn riêng mỗi phần.
- Sao… ngồi xa quá vậy? – Tôi bối rối.
- Điện thoại của anh ở nhà trên kìa, không đem xuống để lỡ có ai gọi thì sao?! – Tiểu Mai phớt lờ câu hỏi của tôi mà nàng đưa ra yêu cầu khác.
- ….! – Thế là tôi vừa cầm điện thoại xuống bếp, vừa thầm ước gì mình hóa thành con mèo đần Leo cho rồi, chỉ biết ăn rồi ngủ, sướng như… mèo, khỏi phải lo chi hết.
Đặt điện thoại trên bàn, tôi vờ tằng hắng cho đỡ ngượng rồi ngồi xuống:
- Vậy… ăn thôi, em mà đã nấu thì anh nhìn thôi cũng biết ngon rồi!
- ……….! – Tiểu Mai không nói gì, nàng chỉ lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của tôi.
- Sao thế…? – Tôi dè dặt hỏi.
- Anh nghĩ sao? – Nàng hỏi ngược lại tôi, trong ngữ giọng nghe như đã có hàn khí.
- Nghĩ gì là sao?
- Là những gì anh đang nghĩ đấy, em muốn biết!
- Nhưng anh có nghĩ gì đâu?
- Vậy tại sao lại hỏi em có chuyện gì?
- Thì thấy em hơi lạ… lúc nãy còn vui, giờ tự nhiên ngồi xa, rồi còn…!
- Vậy nên em mới muốn biết anh đang nghĩ gì kìa!
Đến đây thì tôi đâm ra ngắc ngứ vì biết mình chẳng bao giờ có thể sắc sảo được như Tiểu Mai dù cả là trong lời nói.
- Anh nói thật mà, anh với Uyển Nhi chẳng có gì cả đâu, kể hết với em rồi còn gì!
Tiểu Mai tựa cằm vào tay, nàng thoáng cười đưa mắt nhìn tôi:
- Ơ lạ chưa, khi không tự dưng anh lại nhắc đến cô Uyển Nhi đó thế?
- Thì em… biết rồi còn gì, thêm mấy cái tin nhắn đó nữa! – Tôi đáp lấp lửng, cố quay mặt đi chỗ khác để tránh ánh nhìn như xuyên thấu tâm can của nàng.
- Tin nhắn gì? – Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên.
- Trong… điện thoại kìa, em đọc hết rồi còn gì! – Tôi thở hắt ra đầy não ruột, lòng nghĩ thầm sau sự thừa nhận này là chuẩn bị đón biến cố mới đây.
Nào ngờ trái ngược với những gì tôi tưởng tượng, Tiểu Mai chỉ khúc khích cười rồi nàng đứng dậy, bê phần ăn của mình bước đến ngồi xuống cạnh tôi.
- Em tin là anh với Uyển Nhi không có gì thật rồi đó!
- Là… là sao? – Tôi ngẩn tò te.
- Những tin nhắn trong điện thoại, em đâu có đọc! – Nàng vuốt tóc mai nhẹ nói.
- Chứ… chứ anh tưởng…? – Tôi lắp bắp.
- Ngốc à, em chỉ thử anh thôi. Lúc anh đang ngủ thì em nghe có chuông điện thoại kêu mấy lần nên lên phòng lấy để xuống dưới cho anh ngủ ngon. Nhân tiện làm một phép thử đơn giản!
- Thử? Thử thế nào? Vụ anh với Uyển Nhi á?
- Em biết anh ngủ dậy đi xuống dưới, thấy điện thoại anh ở gần em là thể nào cũng nghĩ em đã kiểm tra hết tin nhắn trong đó rồi. Anh chắc chắn nghĩ vậy, đúng không?
- Ừ, đúng, con gái nào mà chả vậy! – Tôi gật đầu lia lịa.
- Nhưng em không phải là mấy người con gái anh biết, hay ít nhất là anh đang đánh đồng họ với em! – Tiểu Mai thoáng chau mày rồi tiếp lời.
- Nếu sau khi anh nghĩ em đã đọc hết tin nhắn rồi, cộng thêm thái độ của em, thêm cả chuyện ngồi ăn xa, và em nhắc anh đem điện thoại xuống thì anh hẳn nhiên sẽ muốn giải thích với em. Lúc này có hai trường hợp, một là anh sẽ như nãy giờ, nghĩ em đã đọc hết tin nhắn và… tất nhiên anh vẫn là anh, vẫn ngốc xít không biết phải giải thích thế nào!
- Thì làm sao?
- Thì chứng tỏ anh với Uyển Nhi, hai người không có gì sau lưng em cả, chính vì thật sự không có gì nên anh mới không biết phải giải thích chuyện gì!
- Trời đất….! – Đến đây thì tôi ngã bổ ngửa ra ghế vì bái phục.
- Còn nếu như anh cứ một mực bảo em không được đọc tin nhắn, vì đó là quyền riêng tư mỗi người thì em nghĩ là… có gì thật đó nghen, anh với Uyển Nhi đó nghen! – Tiểu Mai lừ mắt nhìn tôi đầy băng sương nguyệt lãnh.
Tới nước này thì tôi chỉ biết vò đầu cười nhăn nhở vì không biết nên vỗ tay tán thưởng hay lại khóc òa ra nữa đây.
- Chứ em thật sự tôn trọng quyền riêng tư của anh, nên ngoài việc đem điện thoại để xuống dưới nhà khi nó đổ chuông thì em tuyệt không tò mò đọc bất cứ gì trong đó! – Tiểu Mai khẽ cười, nàng lại nhìn thẳng vào tôi.
- Ừ… thì dù gì nó cũng là… quyền riêng tư mà…! – Tôi thẫn thờ buông đũa.
- Hứ, anh nói vậy là em đọc thật đó nghen, nãy giờ thái độ anh thừa nhận là trong điện thoại của anh có tin nhắn với Uyển Nhi, em biết rồi đó. Thêm nữa, anh gọi em là người yêu thì em sẽ có quyền để…..!
Nhưng tôi không để Tiểu Mai nói hết câu, bất ngờ vòng tay ôm chầm lấy mà thủ thỉ vào tai cô nàng những lời tận tấm chân tình:
- Anh chỉ có mình em thôi, đừng có ghen mà, nãy giờ anh chưa ăn miếng nào mà em quay anh như chong chóng rồi đây này, bé Mai ơi là bé Mai. Có người yêu như em thì anh còn mơ tưởng gì mấy nhỏ nào khác nữa hả trời…!
Thế đó, Tiểu Mai quay tôi như quay dế bằng trí thông minh của nàng, nhưng tôi cũng… khiến nàng phải sững người bất động để rồi sau đó đỏ hồng đôi gò má vì hành động của mình.
- Em… biết rồi….! – Nàng bối rối, tựa sát vào cổ tôi.
- Có em thông minh thế này, anh thật là bắt đầu sợ rồi đó, biết chưa? – Tôi cốc nhẹ vô đầu cô nàng và mắng yêu.
- Dạ…, em… sẽ ít thông minh lại… Nhưng… đi một thời gian về, em cũng phải lo chứ… nào là Uyển Nhi, Minh Châu, lại còn…! – Tiểu Mai nói nhỏ như mèo.
- Thế ăn cơm được chưa?
- Ừ… ăn thôi!
- Ngồi đây luôn, biết không?
- Ừ…, thì không ngồi xa nữa!
- Thương thì thương, nhưng đừng có làm anh sợ, đừng có đánh thức con dã thú đang ngủ say này, nghe chưa?
- Nghe… hì hì, lại còn dã thú nữa, thấy ghê hôn!
Thế là hai đứa lại cùng nhau dùng bữa trưa như bình thường, và về những chi tiết lãng mạn kiểu như anh đút cho em ăn hay em hôn vào má anh thì tôi xin phép không viết ra để tránh nhận sự phản đối đầy “phẫn nộ” từ phía các bạn, vậy nhé!
Nhưng thực tình là sau hôm đó, tôi lại càng thấm thía hơn lời nói của bé Trân về việc có người yêu quá đỗi thông minh cạnh bên thì sẽ có lúc phải cảm thấy cực kỳ bất an và lo lắng.
À quên, sở dĩ Tiểu Mai quyết định thử tôi là vì nàng thấy điện thoại tôi đổ chuông, mà đổ chuông là vì… Minh Châu gọi một lần, và Uyển Nhi gọi đến ba lần. Thế có đau không cơ chứ!
******
Buổi chiều, theo kế hoạch thì tôi sẽ chở Tiểu Mai về nhà A Lý lấy xe, sau đó hai đứa cùng về nhà tôi để ăn tối cùng gia đình cho vui. Nhưng khi tôi thấy mặt trời bắt đầu lặn và chuẩn bị chở nàng đi thì Tiểu Mai chợt nói:
- Anh, ra khu cầu Sở Muối đi, em có món quà muốn tặng anh!
- Hửm, quà gì ế? Có ăn được không? – Tôi tò mò hỏi khi nàng ngồi sau yên xe.
- Lúc nào cũng ăn! – Nàng vỗ nhẹ vào lưng tôi. – Anh sẽ thích món quà này cho xem!
- Thế… để tối hoặc mai rồi tặng, giờ chiều tối rồi, còn phải về nữa! – Tôi đáp.
- Thôi, quà này phải tặng lúc chiều tối mới được!
- Bí mật dữ, ô kê người đẹp, cầu Sở Muối thẳng tiến!
Từ nhà Tiểu Mai là ở khu Tuyên Quang, theo lời nàng thì tôi đạp xe chở hai đứa ra tận khu dân cư mới ở cầu Sở Muối, vùng ven quê sau lưng nhà hàng 19/4. Rồi cũng như nàng yêu cầu, tôi buộc phải tìm nơi nào đó có những cung đường trống trải và thật rộng rãi, là một cánh đồng trải dài thì càng tốt, tuyệt không được có bóng dáng của sự hiện đại thế kỷ 21 như xe cộ hay nhà cao tầng, bét lắm thì sự hiện diện của các trụ điện là được nằm trong giới hạn cho phép mà thôi.
Đến khi hai đứa đã dựng xe hẳn xuống phần đất trống của một cánh đồng vừa gặt mạ trải dài đến hết tầm nhìn, những tia nắng cuối ngày đang nhảy nhót trên vai tôi, và vầng dương dần hạ xuống trong mắt Tiểu Mai thành một hoàng hôn tuyệt đẹp thì nàng mới nắm tay tôi và bảo:
- Em tặng anh một Dejavu nữa nè!
Rồi nàng lôi từ trong túi áo khoác ra một chiếc iPod Classic nhỏ màu trắng cùng dây headphone.
- Gì nữa? Nghe nhạc mà chạy ra tận đây, mà máy này nghe hay bằng điện thoại với vi tính không thế? – Tôi ngờ vực hỏi.
- Hứ… ai lại đi so sánh iPod với… điện thoại! – Nàng bĩu môi nguýt dài, những ngón tay thao tác xoay tròn trên phần phím chỉnh.
Quả thật là thời đó tôi đâu có biết so về chất lượng âm thanh thì nghe qua iPod đã là gấp trăm lần cái điện thoại mình đang cầm trên tay rồi. Lúc đó tôi lại còn thấy cái iPod Classic này có vẻ rẻ tiền vì nó màu trắng chứ đâu biết đó là hàng Apple chính hãng, đắt tiền nổ đom đóm.
- Anh nghe một mình thôi nghen, lí ra bản nhạc này phải nghe âm thanh vòm mới hợp, nhưng… em chỉ có thể làm được vậy thôi! – Tiểu Mai vừa nói vừa tự mình đeo headphone vào tai tôi.
Và nàng nhấn Play, một giai điệu du dương của tiếng đàn dương cầm cùng phong cầm bắt đầu thánh thót vang lên.
Đến bây giờ thì phải thú thực rằng tôi viết về cảm xúc mỗi khi cảm thụ âm nhạc rất dở, và tôi vẫn lấy làm phiền muộn về điều đó, nhất là khi viết đến đoạn này. Bởi buổi chiều hôm đó, khi vầng dương như một quả cầu lửa đỏ rực đưa những tia nắng hoàng hôn đặc trưng nhẹ lướt trên những cánh đồng, thì tôi đã hoàn toàn chìm đắm vào một cảm giác hòa mình vào thiên nhiên.
Đó là một cảm giác tuyệt vời thoát ra mọi sự vật sự việc trên cõi đời này, một cảm giác như tôi có thể bay được trên từng khuông nhạc, một cảm giác thoát tục nhất và tự do nhất. Và tôi không khỏi tránh được mình có thể bật cười thật thống khoái, tôi gần như gào lên giữa cánh đồng hôm ấy, trong ánh nắng cuối ngày, trong ánh nhìn vui vẻ và hạnh phúc của Tiểu Mai đang ngồi ở cạnh bên.
Bằng sự phối hợp của bản nhạc này dưới ánh hoàng hôn tại nơi cánh đồng trống trải, Tiểu Mai đã thật sự chạm đến những cung bậc cảm xúc sâu thẳm nhất tận trái tim và trí óc tôi. Nàng như biết rõ tôi rất thích thể loại nhạc này nhưng chàng trai ngốc của nàng lại chẳng thể diễn tả được ước muốn đó.
( Bản nhạc đó là Only Time của Enya, một ca sĩ từng hát nhạc nền cho siêu phẩm trilogy The Lord of the Rings lừng lẫy, các bạn có thể tìm nghe ở bất cứ website nào, nhưng tốt nhất là nếu được nghe nó ở một nơi thiên nhiên có không gian rộng rãi, biết đâu bạn cũng sẽ trải nghiệm được một cảm giác tuyệt vời như tôi)
******
- Tuyệt quá em ơi, lần đầu anh được nghe nhạc hay thế, mà kết hợp với nắng cuối ngày nghe nó tuyệt chiêu hơn nữa, cứ như muốn bay lên ấy! – Tôi phấn khích tột độ khi hai đứa đã bon bon trên đường đến nhà A Lý.
- Hì, anh vui đến thế là được rồi. Em biết anh thích thể loại nhạc New Age, bản khi nãy là Only Time của Enya, một tài năng điển hình của dòng dân ca Ireland truyền thống gọi là Celtic, nơi mà những giai điệu của các thảo nguyên xanh tươi bát ngát luôn hiện hữu. Vì vậy đó cũng là lí do em muốn anh nghe nó dưới hoàng hôn là vậy! – Nàng tủm tỉm đáp.
Thề có trời đất là khi đó tôi chỉ thốt lên được một câu duy nhất mà thực sự là chả cảm thấy ngại ngần tí ti ông cụ nào:
- Có người yêu như em thì anh chất nhất quả đất thật rồi!
******
Nhưng dù tôi có người yêu đẹp xinh đến nhường nào, có chất đến như thế nào thì ít phút sau khi đứng trước mặt phụ thân và mẫu thân thì cũng phải há hốc mồm ra và đứng im như phỗng vì một tình cảnh hết sức trớ trêu mà tôi có nằm mơ cũng không thể nào ngờ được nó lại có thể hiện hữu ra trước mắt thế này.
Ở hành lang trong nhà, Dạ Minh Châu đang tay cầm lọ hoa trao ẹ tôi, ở bàn salon phòng khách thì Trình Uyển Nhi đang ngồi đối diện với ba tôi. Và vừa nhác thấy tôi là ba tôi đã gầm lên như rồng phun lửa:
- Mày đi đâu đến giờ này mới về? Con bé Khả Vy gì đó lớp mày vừa nói là có đi chơi ở nhà thằng Xung nào đâu? Hảaaa??!!!!!!!!!!!
Tôi đứng chết trân luôn tại trận vì sợ quýnh quàng, vì chuyện trốn nhà đã bị đổ bể.
Tiểu Mai thì chỉ mất một giây sợ hãi nép sau tôi, giây thứ hai nàng đã sửng sốt đưa mắt nhìn hai vị khách lạ không hẹn mà gặp kia đang hiện diện ở ngay tại nhà người yêu mình.
Và thêm nữa, tên gọi Khả Vy cũng lại có mặt trong lời nói của ba tôi, lại thêm lần nữa Khả Vy cũng khiến Tiểu Mai phải lưu tâm.
Tình cảnh khi đó phải nói là có một không hai, nhưng tôi có phần đỡ hơn do chỉ lo chọi lại ba, mẹ và ông anh, dù gì cũng là người trong gia đình. Còn Tiểu Mai thì… vừa Khả Vy báo tin qua điện thoại, vừa Uyển Nhi ngồi trước mặt ba tôi, vừa Minh Châu đang lọ mọ cắm hoa giúp mẹ tôi.
Quả thật là thập phần hung hiểm, tiến thoái lưỡng nan, trăm bề khó giải!
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
21 chương
11 chương
60 chương
27 chương