May phước thay, trời không phụ người hiền nên đã phái thiên sứ đến bắt ác quỷ đi, lão anh tôi vừa hớp được một ngụm Sting, chưa kịp chơi tôi thêm vố nào trước mặt em Vy thì đã bị bà chị dễ thương bên 12A2 lên tận trại A1 xách đầu ổng về. Lí do là vì chẳng phải ổng lên đây đem trái cây gì cho tôi sất, mà là trốn đi chơi không chịu ở lại trực vệ sinh trại như đã phân công. - Ế ế…về liền nè…lên thăm thằng đệ mà…làm quá….! - Ổng la oai oái vì bị véo tai bất ngờ từ đằng sau. - Hay cho P, giỏi cho P, trốn trực sinh lên đây ngồi chơi! – Chị 12A2 cười gằn. - Tối đại ca lại lên chơi với hiền đệ….nhá..! – Rồi ổng bị kéo đi, vẫn cố gọi với lại. Gặp phải lúc ở nhà là tôi đã phá lăn ra cười rồi, đây đúng là lần đầu tiên tôi thấy có người lôi đầu được ông anh tôi đi ngoại trừ ba và mẹ tôi, nhưng lúc này đang ở trước mặt em Vy, tôi mà cười là khác nào tự cười mình! - Giờ thì Vy tin 2 người đúng là anh em trai rồi! – Vy nheo mắt tinh quái. - Chứ nãy giờ sao mà ko tin? – Tôi ngạc nhiên hỏi. - Hì hì, nãy ko biết, giờ biết rồi! – Vy tủm tỉm cười. - Biết gì? – Tôi trố mắt. - Biết là cả hai đều bị con gái dắt mũi, ha ha! – Rồi em ấy bật cười thành tiếng. Tôi đâm chột dạ, quả thật là em Vy nói đúng chứ còn gì nữa, căn cứ theo tình hình nãy giờ thì hai anh em tôi đối với tụi con trai bá đạo bao nhiêu thì so với tụi con gái hãy còn kém xa lắc về cái khoản đối đáp và xử thế, vậy nên ông anh tôi cũng như rứa, gặp con gái là tắt đài ngay tắp lự. Thế mới biết, anh hùng khó qua ải mỹ nhân! - Hic, 1h rồi, nhanh quá! – Vy nhìn đồng hồ thở dài. - Gì thế? – Tôi thắc mắc. - Giờ phải lên trại chỉ huy họp, lấy danh sách trò chơi rồi đăng kí thành viên tham gia, sau đó về lớp phổ biến! – Vy lắc đầu thiểu não. - Èo, họp hành gì mãi thế! – Tôi cũng đâm rầu rĩ. - Muốn ngồi với chàng hoài mà không được, chán ghê! – Em ấy nói nửa đùa nửa thật. - Thế thôi, để anh theo nàng lên trại chỉ huy luôn! – Tôi cũng giỡn hùa theo. - Thấy ghê? Dám lên hông? – Em ấy bĩu môi. - Dám sao không? Trên đó có nước đá mà, lên uống cho sướng! – Tôi mạnh mồm đáp. - Ừ, vậy thì đi! – Vy đứng dậy, kéo tay tôi theo. - Ấy…ấy….N chỉ nói thôi mà…ko lên đâu! – Tôi hoảng hồn chối bay biến. - Hứ, biết mà! – Vy nguýt dài. - Hì hì, dân thường đâu dám bén mảng vô cung điện, thôi nữ quan đi lo việc nước mạnh giỏi, tại hạ ở nhà chăm…..! – Tôi kịp ngậm mồm lại, suýt nữa chữ “ con “ đã vọt ra. - Chăm gì? – Em ấy nheo mắt hỏi. - À…chăm…chăm sóc các bạn cùng lớp…! – Tôi nói trớ ngay lập tức. - Giỏi cái mồm thật! – Vy lắc đầu cười ngao ngán rồi đi đến trại chỉ huy. Tôi lò dò đi vòng ra trại sau, 1h chiều mà ở khu rừng này cũng khá là mát mẻ, không phải vì nắng nhẹ, giữa trưa nắng vẫn gắt như thường, mà vì bóng mát từ các cây bạch đàn khá nhiều, và lều bạt dựng um tùm che mát cả một vùng, vừa ló đầu ra lều này đã đi ngang qua lều khác, chẳng hứng bao nhiêu nắng được. Ngang qua bọn thằng L, thấy tụi nó đang hú hí săm soi cái gì đó, tôi lao vào nhập bọn ngay. - Tưởng gì, có con diều sáng giờ làm hoài mậy! – Tôi thở đánh thượt nói. - Chuẩn bị cho kỹ tí còn đua với mấy lớp khác chứ! – Thằng L quệt mồ hôi đáp. - Ò, tại vì đây là con diều hết sức đặc biệt! – Thằng C trầm trồ. - Sao mà đặc biệt? – Tôi thắc mắc. - Mày thấy cái mô tơ trên thân diều không? – Nó hỏi. - Ừ, thấy, sao? – Tôi nhìn cái thằng L đang chỉnh cái mô tơ nhỏ xíu. - Con diều này ko những bay bằng sức gió, mà còn có 2 cánh quạt 2 bên, cái mô tơ sẽ làm nhiệm vụ tạo sức quay cho quạt, hề hề! – Thằng T khoái chí chen vào. - Ghê, thế này là máy bay chứ diều gì! – Tôi liếm môi. - Chả sao, trường đâu có cấm gắn mô tơ vào đâu, tao chơi luôn! – L đội trưởng nhún vai đáp thản nhiên. - Ừ, mày thiệt là lợi hại quá đi! – Thằng C nói với giọng đầy thán phục. - Chứ sao, tao mà, hề hề! – Thằng L cười khoái chí. - Tí đi thả với tụi lớp khác, cho tao theo với! – Tôi háo hức đề nghị. - Mày theo chi? – Thằng L chưng hửng. - Theo cổ vũ chứ chi, có tao theo là mày hên lắm! – Tôi vỗ ngực nói. - Ừm, cũng được, cơ mà diều mình vô đối rồi, mày khỏi cần cổ vũ, trù ẻo diều mấy lớp kia bị rụng là tao mừng à! – Thằng L gật gù. Ngồi xem nó làm mãi cũng chán, tôi lò dò đứng dậy bước vào trong lều định tìm xem có bánh hay snack gì ăn cho vui miệng thì gặp ngay nhỏ Y ù đang rượt thằng D chạy dài bên ngoài, thằng D lần này trông hoảng hốt thấy rõ. - Còn có trái ổi của tui, bà ăn mấy trái xoài rồi thôi chứ! - Ông ăn không hết đâu, chia nửa đi, hớ hớ! - Đừng có xạo, nãy trái xoài bà cũng nói chia nửa, rồi táp hết luôn! - Á…ông bảo ai táp? Đứng lại coi! - Ahhhhh…..tha tui đi….thánh…cứu…em…! Tôi rụt cổ chẳng dám tham chiến, để mặc cho thằng D ôm trái ổi lăn lộn cố thủ, gì chứ cái bộ vó tôi gầy nhom mà nhào vào, có khi Y ù cầm đầu tôi với thằng D dộng vô nhau luôn cũng không chừng! Đoạn rồi tôi rón rén bước vô trong lều, lục mớ ba lô K mập xem nó có giấu bánh trái gì trong đây không, nhưng khốn nỗi nhỏ H và vài đứa con gái khác lại đang tụm năm tụm bảy ngồi tán chuyện ngay trong đó, và cô Hiền thì cũng đang trò chuyện với nhỏ P ngay cạnh bên, thế là kế hoạch ăn vụng phá sản. Tôi ngao ngán đi lững thững ra ngoài, định kiếm cái võng treo lên cây nằm át, đợi em Vy về rồi đi chơi tiếp, dè đâu xui nối tiếp xui, vừa ra đã thấy K mập án ngữ. - Ê, cho tao nằm tí coi! – Tôi lay lay người nó nài nỉ. - Dẹp, tao xí trước rồi, mày lên đứt võng ráng chịu à! – Nó sừng sộ. - Nằm tí, tao mệt rồi! – Tôi ngoan cố bám trụ. - Ớ cái thằng này, đang ngủ đừng có phá bố, biến gấp cho taooooo! – K mập vung tay. Tôi hoảng vía lượn đi ngay tắp lự, công nhận lúc thằng này đang ngủ mà đến giỡn thì nó hung hăng thật, lúc nãy tôi mà cù nhây ở lại thêm tí nữa chắc nó lấy võng úp tôi lại rồi đập te tua luôn quá! Tôi vật vờ qua lại mấy vòng mà chẳng kiếm ra cái gì để làm, vẻ như trưa nắng nên bọn thằng K hết ham tếu táo như mọi khi rồi, bạn thân còn thế, nói gì đến mấy đứa ít nói chuyện trong lớp, điển hình là vài thằng con trai tổ 2 và tổ 3, cùng cơ số đứa con gái khác, giờ đang chia từng tụ ra mà ngồi nhìn trời nhìn đất, không thì cũng lôi mp3 ra nghe nhạc, chứ không được sôi động như mấy trại lớp lớn 12. Âu đây cũng là một cái bất lợi khi vừa vào lớp 10 đã đi cắm trại, vì các thành viên trong lớp chưa thật sự thân nhau lắm, khó có thể bày các trò chơi nhiều người cùng tham gia cho vui. Cơ mà lớp tôi chỉ lo tính chuyện dựng trại và ăn uống, mà quên mất chuyện giải trí tinh thần, đó là âm nhạc. Bên 10A3, 2 dàn âm ly được đặt đối diện nhau, nối vào máy nghe đĩa để một bên, thế là lớp đó tha hồ nghe nhạc thư giãn mà mở từ sáng sớm đến giờ, ít ra cũng còn gọi là có thứ để tận hưởng giữa buổi trưa, khuấy động không khí lên một chút. Tụi bên 10A2 chơi còn bạo hơn, đem hẳn cả lò nướng và thùng đá ướp lạnh, chắc là định giờ tối sẽ nướng thịt đây, tôi chỉ nghĩ đến mà nghe bụng đánh thọt một cái vì thèm thuồng. Và ở phía xa hơn, vẻ như là khu vực của 10A7, tụi nó còn tính đến cả đường đem cầu may lên đá, trông xôm tụ ra phết, bọn con trai chia phe đá, bọn con gái đứng ngoài cổ động hò hét, tôi tự hỏi sao mà bên đó thân nhau nhanh thế nhỉ. Quay đầu nhìn lại lớp mình đang mạnh ai nấy ngủ, tôi cảm thấy ngán ngẩm gì đâu! Đang định mò xuống trại ông anh chơi cho vui thì tôi thấy Tiểu Mai đang ngồi tựa gốc cây gần trại sau, vẻ như là đang đọc sách. - Hì, đọc gì vậy Tiểu Mai? – Tôi ngồi xuống cạnh bên, cười cười hỏi. - À, truyện! – Nàng gấp sách lại. - Truyện gì ế? – Tôi tò mò. - N đọc thử đi! – Nàng chìa quyển sách ra. Đập vô mắt tôi là dòng chữ The Lord of the Rings, à tưởng gì, truyện này thì tôi biết vì đã xem qua hết cả 3 phần phim từ cái hồi tôi bế quan luyện…anh ngữ bằng phim rồi, thế nên vừa nhìn vào đã biết ngay là Chúa tể những chiếc nhẫn, tôi lật bừa ra vài trang rồi thất kinh hồn vía đóng ngay sách lại, vì trong đó toàn là tiếng Anh. - Ừm….N đọc rồi…trả Mai nè! – Tôi lúng búng nói. - Hì, mình cũng đọc lại, giết thời gian thôi! – Tiểu Mai mỉm cười đáp. - Ừ, trại bên mình chán quá, chẳng có gì làm hết! – Tôi nói sang chuyện khác. - Chắc chưa đến giờ chơi mấy trò chơi tập thể đó! – Nàng tiếp lời. - Ờ, Vy bảo tí nữa đưa mấy bản danh sách trò chơi về đó! – Tôi nói. - ………! – Nàng im lặng. - À, bài tụi A3 đang mở tên gì vậy? N nghe tụi nó mở hoài sáng giờ, quen lắm mà không biết tên! – Tôi vội trớ sang, vì bỗng dưng Tiểu Mai lại im lặng giữa chừng. - As long as you love me của nhóm Backstreet Boy đó N, cũng hay lắm! – Nàng đáp. - Cái gì…as long…gì…? – Tôi ngớ người vì nghe không kịp. - As long as you love me, hì! – Tiểu Mai lắc đầu cười khổ. - Nghĩa là gì vậy? – Tôi thắc mắc. - Là “ Chỉ cần em yêu anh “! – Nàng giải thích. - Ừ, giai điệu cũng hay, để sau này lên mạng nghe lại thử! – Tôi gật gù. - …………! Dưới cái nắng gắt của buổi trưa giữa rừng, cùng những tiếng xào xạc của cành lá bạch đàn đang rủ bóng mát xuống phía dưới, tôi ngồi cạnh người con gái lạnh lùng như nàng, tự dưng đâm ra lúng túng, vì có đôi khi lại chẳng biết nói gì cả, nhưng cũng đồng thời cảm thấy bình yên tận thâm tâm, vì bất kể lúc nào, khi nhìn Tiểu Mai tôi đều cảm thấy từ nàng luôn toát ra một nét đẹp thanh khiết và trong mát vô ngần. - N nhìn gì đấy? – Tiểu Mai bất thần hỏi. - Ơ…không…không..! – Tôi giật thót cả người, vội quay mặt sang chỗ khác. - Rõ là có! – Nàng nheo mắt. - À…là…N định nhờ…đúng rồi, cái đoạn của bài hát đó, đoạn đang hát đó, nghĩa là gì vậy? – Tôi quíu lên, nói bất cứ những gì có thể nói. - Thật là N đang thắc mắc vậy không? – Tiểu Mai gặng hỏi. - Ừ….thì thật…! – Tôi lắp bắp. - ………..! – Nàng cười im lặng. - ………..! – Tôi gãi đầu bối rối. - Dù anh có là ai chăng nữa, hay đến từ đâu đi nữa, hay cả những việc anh đã từng làm, hết thảy đều không quan trọng, chỉ cần anh yêu em, vậy thôi! - Ra vậy….ủa, mà tựa đề là…” Chỉ cần em yêu anh “ mà? – Tôi ngẩn mặt ra. - À….là…là dịch theo ngôi của Mai, còn nếu người dịch là N…thì dịch ngược lại! – Tiểu Mai đáp, đôi má khẽ hồng lên. - Ừ…cái vụ ngôi thứ từa lưa quá nhỉ, cứ I với You thì biết lúc nào là anh lúc nào là em! – Tôi thật thà nhận xét. - Khi nào N nói bằng tình cảm, tự khắc sẽ biết đâu là anh, đâu là em thôi! – Nàng trả lời. - Nói bằng tình cảm….là sao? Không hiểu! – Tôi đần mặt ra, thắc mắc. - Hỏi hoài thôi! – Tiểu Mai không giải thích, mà đưa mắt nhìn xa xăm về khoảng trời xanh và rộng phía trước, rồi khẽ mỉm cười. Sau này, có đôi khi nghĩ lại, tôi tự hỏi lúc nói lên đoạn dịch điệp khúc của bản As long as you love me, liệu có phải cũng là lúc Tiểu Mai tỏ tình với tôi hay không? Hay chỉ đơn thuần là nàng dịch ra theo ý muốn của tôi thôi? Đến giờ tôi vẫn không biết, nhưng có một điều chắc chắn, rằng nếu đó là lời tỏ tình và tôi đồng ý, thì có lẽ câu chuyện đã chấm dứt sớm ở đây rồi, hì hì!