Tầm vài mươi giây yên lặng trôi qua, tôi nhâm nhi tách trà, chốc chốc lại liếc nhìn ông anh này, lạ kỳ, hắn nhìn Tiểu Mai chằm chằm, và nàng thì vẫn im thin thít, đôi bàn tay đan vào nhau, tôi biết là nàng đang bối rối lắm đây. - Hai đứa…là bạn nhau à? – Anh này bắt chuyện. - Dạ, bạn cùng lớp thôi anh! – Tôi thật thà đáp, linh tính mách bảo tôi ko nên dính sâu vô chuyện này làm gì. - Ừ…! - Ổng thở phào, rồi nhấp ngụm trà. - Vậy 2 người ngồi chơi ha, N lên….! – Tôi nhổm dậy, định đi lên lầu. - N cứ ngồi đây đi! – Tiểu Mai nhăn mặt nói ngay. - À….ừ…! – Tôi giật thót, ngồi phịch xuống ghế. Anh này nhìn tôi như thăm dò, rồi lại quay sang hướng Tiểu Mai. - Vậy…mình bàn lại chuyện hôm trước nhé! - Ổng dè dặt nói. - Em…không đi được đâu! – Tiểu Mai lắc đầu. - Có anh Triết đi nữa mà! – Anh này tiếp lời. - Nhưng em bận rồi! – Nàng thở dài. Vài giây yên lặng nữa trôi qua, tôi đã nốc đến tách trà thứ hai, thầm cầu cho cha nội này về lẹ lẹ để tôi còn về nhà ăn cơm. - Lâu lâu nhóm bọn anh mới tập trung đủ lại, Triết cũng bảo là bình thường hôm đó em sẽ rảnh mà! – Anh này vẫn tiếp tục chiêu dụ. - Anh Triết có ở đây đâu mà biết! – Tiểu Mai ngước mắt nhìn ổng. - Thì anh nghe nói vậy thôi! - Ổng nhún vai đáp. - Vậy anh đi chơi với nhóm anh được rồi, đâu cần thiết em phải đi theo chứ! – Nàng nói. - Đi…ừ, thì đi với anh cho vui! – Anh này lúng búng đáp. Tôi cầm tách trà thứ 3 lên, rủa ông này sao ngoan cố quá thể, người ta đã ko muốn đi rồi mà cứ nằn nì mãi, phải tôi thì đạp lọt ghế nãy giờ rồi chứ ở đó mà cù cưa. - Em nói là bận rồi mà! – Nàng tiếp lời. - Bận gì nữa? – Anh ta tỏ vẻ sốt ruột. - Thì hôm đó đi…làm trại với mấy bạn nữa! – Tiểu Mai nhăn mặt vẻ khó chịu. - Em vắng một bữa có sao đâu, hồi tụi anh làm trại con gái cũng đâu có phụ gì! – Anh ta vẫn ngoan cố. – Phải ko em? - Ổng quay sang hỏi tôi. - À…thật ra…à…dạ…cũng đúng….! – Tôi lúng búng đáp, rồi lập tức chêm vô thêm khi bắt gặp ánh mắt Tiểu Mai đang nhìn mình! – Thật ra cũng có…việc làm..có chứ! - Nói chung là vắng thì bữa sau làm bù, em nghỉ một bữa chẳng hại ai cả! – Anh ta lắc đầu, xem như đã hỏi thừa tôi. – Đi cùng anh bữa đó, được không? “ Tên này đích thực là gan lỳ mà, người ta từ chối nãy giờ rồi mà cứ…..! “ – Tôi đập bàn, tự nói oang oang trong tâm tưởng. - …………! – Nàng im lặng, thoáng phân vân. Tôi nghĩ thầm trong đầu, thế là chắc thấy tên này năn nỉ dữ quá, Tiểu Mai cũng dần xiêu lòng rồi, trông thái độ này thì chẳng chóng thì chầy, nàng sẽ nhận lợi ngay thôi. Tôi tự dưng không muốn nàng đi chung với ông này chút nào. - Nhưng em ko muốn đi với anh! – Nàng thở dài, tiếp lời. “ Chuẩn, phải thế chứ, làm trại vui hơn chứ lị, đi với ông thì có mà chán phèo, tui nhìn đã biết rồi, nói chuyện gì như bắt ép người khác! “ – Tôi vỗ tay tán thưởng rào rào trong tưởng tượng. - Sao…? – Anh ta ngạc nhiên. - Em…có bạn trai rồi, vậy thôi! – Tiểu Mai đáp. Tôi suýt nữa là phun luôn trà ra ngoài, ngay lập tức trong đầu liên tưởng đến hình ảnh một tên con trai lạ hoắc đang nắm tay Tiểu Mai hồi mùng 1 tết lúc ở bãi biển, đến hôm nay thì nàng đã chính thức xác nhận, vậy chắc chắn tên đó là bạn trai nàng rồi, cơ mà sao tôi bỗng nhiên thấy tim đập bình bịch, có gì đó ghen tức đã nhen lên như ngọn lửa đang chực chờ bùng cháy vậy. Tôi nhìn sang Tiểu Mai, nhưng nàng thì nhìn thẳng ông anh kia, và tôi tự dưng thấy lạnh gáy, hoá ra ông anh này đang nhìn tôi, và đoan chắc theo ánh mắt của ổng, thì ổng đang tưởng …tôi là bạn trai của nàng! Nhầm rồi cha nội, tui ko có phải, tui yên bề gia thất rồi, tui có em Vy rồi, đừng có nhìn tui vậy nữa, tui…đấm bể mặt ông giờ! Tôi nhấp nhổm ngồi ko yên trên ghế, tránh ánh mắt nghi ngờ của ông kia. - Ra…ra vậy! – Anh này ỉu xìu ngay tắp lự, thở hắt ra. - ……..! – Tiểu Mai ko nói gì. - Bất ngờ thật đấy! – Anh ta chuyển hẳn thái độ, cười nhạt nói. - ……..! – Nàng im lặng. - Thế thì nói ngay từ đầu đi, anh biết trước thì đâu có đến đây! – Ổng cười gằn, ra chiều chua xót lắm. - Chuyện của tôi, việc gì phải báo cáo với anh! – Tiểu Mai lạnh lùng đáp. - Ừm, thế..thôi, về đây! – Anh này nhún vai rồi đứng dậy. Tôi trong bụng cảm thấy hả hê vô cùng, Tiểu Mai chốt câu này đảm bảo ko ổng không chết vì nhục thì cũng ngượng chín người, nhưng tôi ngoài mặt vẫn phải tỏ ra lịch sự, cơ mà chưa kịp đứng dậy chào anh ta cho phải phép xã giao thì đã bị tia nhìn hậm hực của ổng chặn họng, lớ ngớ chưa nói được câu nào thì anh này đã dắt xe về thẳng. - Thế…thế N cũng về luôn đây, cũng gần giờ cơm rồi! – Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 7h, lẹ còn chở nhóc Bột về. - Ừ, để mình lên gọi bọn nhỏ xuống! – Tiểu Mai gật đầu. - Thưa cô con về! – Cu Bột vòng tay chào Tiểu Mai. - Ừa, giỏi, hôm nào con qua chơi với Bồ Câu nữa ha! – Nàng cúi xuống, cười dịu dàng với nhóc Bột. - Chú về nhé! – Nhỏ Bồ Câu vẫn níu chân tôi, ý chừng ko cho về. - Để chú N về đi con, rồi khi khác lại qua mà! – Tiểu Mai kéo tay con bé ra. - Ứ…chú nhớ chở Bột qua nha! – Con bé phụng phịu. - Ừa, hì! – Tôi cười cười xoa đầu con bé. Đợi nhóc Bột đã yên vị xong xuôi trên xe, tôi mới quay lại chào Tiểu Mai. - Vậy N về ha! – Tôi nói. - Ừ, về cẩn thận! – Nàng gật đầu. - Ừm, Mai vào nhà đi! – Rồi tôi ngồi lên xe. - À…N này..! – Tiểu Mai gọi lại. - Gì thế? – Tôi ngoái đầu lại. - Chuyện lúc nãy…hôm nào mình giải thích cho! – Nàng ngần ngại nói. - Ơ…có gì đâu! – Tôi nhún vai đáp. Nhưng quả thật là có cái gì ấy, chứ ko phải là ko có, tôi biết lúc nãy Tiểu Mai định nói là sẽ giải thích chuyện gì, nhưng mà, nàng có bạn trai thì việc gì phải giải thích với tôi. Dù là tôi tự dưng thấy có chút…bực dọc, cảm giác như có gì đó đang cháy lách tách âm thầm trong người, như vừa mất đi điều gì đó mà tôi lại giận lên vì nó chẳng phải là của mình để gọi là mất. Không lẽ, tôi đang ghen hay sao? - Cậu N, con đói…! – Nhóc Bột ngồi phía sau rên rỉ. Tôi giật mình choàng tỉnh, hoá ra nãy giờ tôi mải nghĩ mà chạy lố đường về cả đoạn, lật đật quay đầu xe lại, dẹp ngay những cảm xúc khó hiểu vừa rồi, nhủ thầm chỉ là tôi vừa rồi quá nhạy cảm mà thôi, ko có chuyện ghen tuông gì đó đâu, đúng, không có đâu!