Sau ba buổi tối gặp anh, Quân cảm thấy cuộc đời vui tươi hơn bao giờ hết. Những tiết học trên lớp tuy dài lê thê và khá tẻ nhạt không còn buồn ngủ và chán trường như trước. Anh vô tình là động lực tuyệt vời để nó ra sức tập trung học hành cho đàng hoàng. Và nó mong mau thời gian trôi qua thật nhanh đến buổi tối để được gặp anh. Chỉ nghĩ bấy nhiêu thôi là lòng nó mừng rơn lên rồi. Những hôm không đi dạy kèm, Quân nằm trong phòng tơ tưởng đến anh. Nó hình dung về một người con trai phong trần và chững chạc. Trên khuôn mặt đầy đặn nam tính ấy hiện hữu một đôi mắt to tròn, trong đáy mắt là một cả vùng trời sâu thẳm huyền bí như muốn mời gọi nó khám phá. Cả con người anh toát lên vẻ lạnh lùng cương trực nhưng Quân cảm nhận một điều rằng trong vẻ bề ngoài mạnh mẽ cứng rắn đó anh vẫn có nét gì đó yếu đuối. Nhưng nó không tài nào biết được cái khoảng trống đó nằm ở góc khuất nào trong tâm hồn anh. Trong những cơn mơ thoáng qua, nó luôn mơ về anh, về một mái nhà hạnh phúc nơi chỉ có anh và nó. Hôm thứ năm đang ngồi học trong lớp, chợt điện thoại của Quân đổ chuông réo rắt. Chết thật, nó đã quên tắt chuông. Nó vội vàng lao ra khỏi lớp để nghe điện thoại. Ra một khóc khuất ngoài hành lang, Quân vội bấm phím nghe. Đầu dây bên kia là giọng nghẹn ngào của một người phụ nữ lớn tuổi. - Quân ơi về nhà gấp đi con. Ba con, ba con… mới bị tai nạn giao thông, hiện giờ đang cấp cứu trong bệnh viện… hưc hức… - Trời, thật hả mẹ? Rồi ba có sao không… - Mẹ không biết nữa… nhưng nghe nói là bị chấn thương nặng lắm… - Dạ… để con chạy xe về liền!!! Quân run run cất điện thoại vào túi. Nó lật đật quay trở lại lớp rồi cuống cuồng gom sách vở vào cặp. Nó xin phép thầy cho về vì có việc đột xuất. Vì quá lo lắng nên Quân chỉ kịp báo với thằng Quang một câu “Có gì mày tự đón xe buýt về nhà nha Quang!!” rồi chạy hớt hải ra bãi gửi xe. Quang nhìn theo với vẻ ngạc nhiên. “Thằng này lại gặp chuyện gì nữa vậy?” Quân vừa lao xe ra khỏi trường và đến chỗ ngã tư thì gặp tín hiệu đèn đỏ. Do quá hốt hoảng và lo nghĩ về ba mình mà Quân quên dừng lại và cứ thế cho xe lao đi. Bất ngờ một tiếng còi vang lên rồi có một anh cảnh sát chạy theo sau nó. Nghe tiếng còi nó giật mình và từ từ tấp vào lề theo hiệu lệnh của anh cảnh sát. Khi đến gần xe của Quân và định buông lời quở phạt thì anh cảnh sát sững người nhìn Quân. Rồi một hai giây sau anh tức giận la lớn. - Lại là cậu à? Cậu có nhìn kỹ đèn đường không mà chạy vượt đèn đỏ như thế hả? Quân định thần lại mới nhận ra người đứng trước mặt nó là anh Trung. Nó lắp bắp nói. - Ủa là anh sao? Em chào anh…Do vội quá nên em không để ý là có đèn đỏ… Anh ngắt ngang lời nó với vẻ mặt khá tức giận. - Đã lần thứ hai cậu vi phạm rồi. Cậu coi thường luật giao thông quá đấy!!! Lần này tôi buộc lòng phải tạm giữ xe của cậu lại thôi. Nghe anh bảo vậy, Quân phát hoảng cầu xin. - Hả? Anh ơi tha cho em thêm một lần nữa có được không vậy? Hic hic. Tại em gấp quá nên không nhìn thấy đèn đỏ… Thấy nó tái mặt xin xỏ, anh lạnh lùng ngắt lời. - Không thể tha được. Lần trước tôi đã du di cho rồi. Mặc dù cậu làm gia sư cho em tôi nhưng không vì thế mà để ảnh hưởng đến trật tự an toàn giao thông được!! Thấy anh tỏ thái độ kiên quyết, Quân sợ hãi cầm tay anh van xin. Khóe mắt nó đã bắt đầu ươn ướt. - Làm ơn đi mà anh. Ba em mới bị tai nạn giao thông đang cấp cứu trong bệnh viện. Em phải về gấp để xem thế nào. Em cầu xin anh đấy!! Nghe Quân kể hoàn cảnh như vậy, Trung bất chợt im lặng nhìn nó. Nhìn vào đôi mắt đã ướt nhòe của Quân, anh cảm thấy trái tim mình như ai đó đang bóp nghẹt. Anh nhẹ nhàng bảo nó. - Thôi được rồi…cậu lái xe về thăm ba cậu đi. Nhưng nhớ từ đây đi về phải chú ý quan sát đường xá cho cẩn thận nghe chưa? Lần này tôi bỏ qua nhưng sẽ không có lần sau nữa đâu đấy. Quân mừng rỡ quẹt nước mắt và cảm ơn anh rối rít. Nó vội vàng leo lên xe rồi chạy thẳng về phía trước. Một số người dừng đèn đỏ gần đấy chứng kiến cảnh tượng đó liền xì xầm bàn tán.  “Cảnh sát giao thông gì mà làm ăn tùy tiện dễ dãi thế kia… Bảo đảm có đút lót hối lộ!!”  Trung bỏ mặc ngoài tai lời xì xầm và xếp đồ nghề vào cốp xe. Anh nhìn theo bóng dáng nhỏ xíu của Quân rồi chau mày suy tư. Trong đôi mắt anh, một vùng trời sâu thẳm lại hiện về bao phủ một màn đen tối tăm buồn tủi trong quá khứ. Quân vừa về đến nhà chị hai thì thấy mẹ nó nước mắt ngắn dài đang đứng đợi trước cổng. Bà bảo nó. - Chị hai con bảo ba đã qua cơn nguy kịch rồi con ạ! Cũng may kịp thời đưa vào bệnh viện nên không ảnh hưởng đến tính mạng… Nó nghe mẹ nói vậy mà thở phào nhẹ nhõm. Từ thành phố về đây nó luôn thầm khấn trong bụng cho ba nó được bình yên. Mẹ nó bảo. - Giờ vô thay đồ rửa mặt đi con. Rồi mẹ với mày vô thăm ổng! Chị hai con đang làm giấy tờ nhập viện trong đó!! - Dạ! Nó vội cất cái ba lô vào phòng rồi ra nhà sau rửa mặt. Xong đâu đấy, Quân chở mẹ mình đến bệnh viện Đồng Nai, nơi mà ba nó đang được cấp cứu. Đến cổng bệnh viện, điện thoại của Quân reo lên. Là số máy của thằng Quang đang gọi. - Có chuyện gì mà mày bỏ về giữa chừng vậy Quân? - À, ba tao bị tai nạn giao thông. Ổng đang cấp cứu ở bệnh viện. Tao lo quá nên không kịp báo cho mày.  - Trời vậy hả? Rồi chú Huy có sao không? - Ba tao bị chảy máu chân nhiều lắm nhưng cũng may không ảnh hưởng đến tính mạng.. - Hú hồn. Mày cho tao gởi lời hỏi thăm chú Huy nha! Rồi khi nào mày lên thành phố lại? - Ừ cám ơn mày. Tao cũng chưa biết nữa để xem sao đã. - Ê ê mày về quê còn tao ở trên đây xoay sở ra sao?? Ai chở tao đi học, ai nấu cơm cho tao ăn? - Mệt mày quá. Làm như tao là má mày không bằng. Lớn rồi chứ còn con nít gì đâu. Thôi ráng đi Quang. Một hai bữa nữa tao lên. Có gì mày chịu khó đi học bằng xe buýt và nấu mì gói ăn tạm nhé!! - Hic hic, sao tự nhiên khổ thế này không biết? Thôi ráng thu xếp lên sớm nha! - Rồi rồi. Mày ở trên đó một mình cẩn thận, coi nhà cửa đồ đạc đàng hoàng đó!! - OK. Mày vô thăm ba mày đi. Tao ra ngoài ăn cơm bụi đây. Khổ ghê! Cúp máy, Quân vội vàng cùng mẹ lên phòng ba nó. Các bác sĩ bảo rằng bệnh nhân cần được theo dõi chăm sóc một hai ngày nữa. Nói chung tình hình của ba nó đã qua giai đoạn nguy hiểm. Ngày mai ba nó có thể tỉnh lại. Nghe vậy hai mẹ con nó mừng lắm. Chị hai nó nãy giờ đi làm một số thủ tục nhập viện đã quay trở lại.  - Em chào chị hai, ba vì sao mà gặp tai nạn vậy ạ? – Quân hỏi chị hai mình. Chị hai nó đưa tay lau mồ hôi rồi trả lời. - Út mới về đó hả? Chị đang làm việc ở công ty thì nghe có người thông báo rằng ba bị va quẹt xe ở chỗ ngã ba Tam Hiệp. Cũng may người ta kịp thời đưa ba đi cấp cứu sớm. Nếu không thì mọi chuyện còn tệ hại hơn. Chị nghe mà muốn đứng tim luôn. - Ông trời còn thương nhà ta đó con. Trong cái rủi lại có cái may. Mà thằng Quân về đây vậy còn việc học trên đó sao con? – Mẹ nó lên tiếng hỏi. - Dạ, mẹ và chị hai yên tâm. Con xin phép thầy cô rồi. Để hai ba bữa nữa ba khỏe lại rồi con lên đó sau. Chắc nhờ thằng Quang xin phép lo liệu dùm con! - Ừ, giờ Út chở mẹ về nhà chị nghỉ ngơi đi. Có gì tối vô thăm ba. Nhà chị hai Quân ở gần đó nên cũng tiện việc chăm sóc. Chị hai nó tên Yến, lấy chồng đã hơn 1 năm. Chị hiện đang làm nhân viên văn phòng trong một công ty sản xuất quần áo thời trang. Nhà chồng chị ở phường Long Bình Tân cũng gần nơi nhà hàng mà ba nó làm việc. Lâu lâu hai cha con có thể qua lại thăm nhau. Nói chuyện thêm một hồi, Quân chở mẹ về nhà chị để nghỉ ngơi. Tối đến, hai mẹ con lại tiếp tục vào bệnh viện thăm ba. Cả ba mẹ thằng Quang cũng đến để hỏi thăm tình hình ba nó. Sau một tuần chăm sóc, vết thương ngoài lẫn tinh thần bên trong của ba Quân đã dần bình phục. Ông đã có thể đi lại bình thường nhưng còn chưa linh hoạt lắm. Sau khi lên thành phố lại, Quân vẫn thường xuyên gọi điện về nhà để thăm hỏi ba nó. Những lúc rãnh rỗi nó cũng gọi điện cho ba và nhắc nhở ba giữ gìn sức khỏe.  Từ hôm ba nó bị tai nạn, Quân đã nghỉ học hai buổi. Thằng Quang cho nó mượn vở chép bài và thông báo một số tin tức đáng chú ý trong lớp. Nó cũng đã bỏ hai buổi dạy ở nhà anh rồi. Không biết thằng nhóc Tùng học hành có hiểu bài và nhớ nó không nữa. Tối thứ ba tuần sau, nó đến nhà anh thật sớm. Thằng nhóc Tùng thấy bóng dáng nó thì chạy thật nhanh ra mở cổng. Nó bám lấy tay Quân liến thoắng hỏi. - Sao hai hôm rồi thầy không đến dạy cho em vậy? Làm em chờ thầy muốn chết!! - À… ba anh bị tai nạn nên anh phải về nhà… Thông cảm cho anh nha… - Vậy hả thầy?? Thôi thầy vào nhà đi. Em có nhiều vấn đề thắc mắc lắm đó. - Ừ…mà anh hai em đâu? Anh ấy đi đâu rồi à? Quân vừa bước vào nhà vừa cất tiếng hỏi. Thằng Tùng nũng nịu trả lời nó. - Dạ, anh em đi họp giao ban rồi ạ! Chắc khoảng 9 giờ ảnh về. Thôi mình vô học liền nha thầy!! - Ừ… Thằng nhóc Tùng vẫn cứ líu lo không ngừng. Nó ngây ngô đáng yêu làm sao. Quân cảm thấy thật may mắn khi có đứa học trò quan tâm mình như vậy. Nó dạy xong vừa đúng lúc anh về. Thấy nó anh sốt sắng hỏi. - Cậu Quân lên thành phố từ khi nào vậy? Ba cậu đã ổn hơn chưa?  Thấy anh quan tâm cho nó như thế, trong lòng Quân chợt hiện lên một niềm vui khôn xiết. Nó từ từ trả lời những câu hỏi của anh. - Dạ, cám ơn anh đã quan tâm. Em mới lên hôm chủ nhật tuần trước. Ba em đã khỏe và đi lại bình thường được rồi anh ạ.  - Vậy thì may quá. Chẳng giống như ba tôi… - Dạ anh nói gì cơ??? Anh thì thầm khe khẽ khiến Quân không thể nghe được câu nói đó của anh. Anh ậm ừ bảo. - À.. không có gì đâu. Cho tôi hỏi thăm sức khỏe của ba cậu nhé!! - Dạ em cám ơn anh nhiều lắm… Anh chào nó rồi lẳng lặng bước lên lầu. Dường như Quân thoáng nghe thấy tiếng thở dài phát ra từ anh. Nó cảm nhận được trong tiếng bước chân và tiếng thở dài não nề đó là một nỗi buồn miên man đã ngự trí lấy con người anh từ lâu lắm rồi. Quân ra về mới sực nhớ là mình quên cám ơn anh về cái vụ anh thả nó đi khi nó vượt đèn đỏ. Không những anh không phạt tiền, giữ bằng lái xe mà còn để cho nó đi nữa chứ. Tự nhiên Quân thấy hơi khó hiểu. Chắc khi nghe nó kể về chuyện ba bị tai nạn nên anh động lòng thương xót cũng nên. Nhưng dù gì thì nó cũng phải làm một điều gì đó để cám ơn anh mới được. Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu nó. Lần này có cơ hội để ghi điểm với anh rồi. Thế là Quân chạy xe về nhà, vừa đi vừa huýt sáo líu lo mặt mày rạng ngời hết cỡ.