Sáng chủ nhật hôm sau, Quân vẫn còn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh và không hề nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường ấm áp của một người lạ. Lúc này đồng hồ đã điểm 8 giờ nhưng nó thì vẫn còn nằm khoan khoái trên giường, tay chân đang ôm lấy cơ thể của một ai đó. Đầu nó khẽ rúc vào một cái ổ gì đó thật ấm áp. Nhưng đến khi cảm nhận được hơi ấm đang dần chuyển sang hơi nóng thì nó mới giật mình thức dậy. Vừa mở mắt ra thì một khối thịt mềm mềm trăng trắng đập vào mắt Quân. Người này là ai và đây là đâu thế này. Sau một vài phút hoàn hồn, Quân mới có thể nhớ lại mọi chuyện. Hình như tối qua, nó đã ở lại nhậu với mấy người bạn của anh rồi nó say quá thế là ngủ luôn tại trận. Mà lạ thật tối qua nó uống cũng khá nhiều nhưng sáng dậy lại thấy người khỏe khoắn dễ chịu lạ kì. Người con trai kế bên nó khẽ cử động và rên rĩ. Đến lúc này nó mới nhận ra đó là anh cảnh sát yêu dấu, người mà đã ngủ chung với nó suốt từ tối qua đến giờ. Chẳng lẽ anh đã bế nó lên đây rồi sau đó thì mọi chuyện diễn ra như thế nào nhỉ. Chợt nó đỏ mặt khi nghĩ đến tình huống rất ư là trong sáng. Thấy anh vẫn chưa tỉnh, Quân bèn ngồi dậy rón rén chồm người qua sát bên anh. Khi được dịp ngắm thật kĩ gương mặt của anh, Quân nhận thấy anh thật đáng yêu và nam tính làm sao. Nó lấy hết can đảm đưa tay chạm nhẹ lên má anh nhưng vừa mới đụng một tí vào da thì Quân thấy người anh nóng hơn mức bình thường. Rồi anh lại rên lên khó nhọc giống như là đang gặp ác mộng vậy. Sao người anh nóng ran vậy nè. Nó đưa tay sờ soạng những nơi khác trên người và tất cả đều nóng hổi. Quân vội nhảy xuống giường và cuống quýt tìm cách giải quyết vấn đề. Chắc phải kêu thằng Tùng dậy chở anh đi khám bác sĩ quá. Đang định mở cửa phòng thì Quân chợt nghe thấy giọng anh mê sảng. “Ba ơi đừng bỏ con…Làm ơn ở lại với con ba ơi…Con nhớ ba nhiều lắm….” Anh ú ớ từng lời nặng nhọc như thế còn gương mặt nhăn nhó và đầm đìa mồ hôi. Thấy thế, lòng Quân như lửa đốt. Nó vội vã chạy xuống nhà dưới và tìm một cái khăn mặt pha chút nước lạnh. Đoạn nó lên phòng anh và đắp tấm khăn lên trán. Nó ngồi gần đó và cảm nhận người anh đang nóng hừng hực. Quân cẩn thận đắp chăn ngay ngắn cho anh và lau khuôn mặt đang lấm tấm ướt. Lâu lâu anh lại rên rĩ. “Ba ơi đừng bỏ con…Con nhớ ba lắm. Ba đừng đi mà ba…” Nghe những lời như thế mà Quân cảm thấy lòng dạ xót xa. Nó càng thương anh nhiều hơn. Bây giờ nó đã hiểu được cái cảm giác mất đi người thân yêu là như thế nào. Vậy mà anh vẫn có thể sống tốt và mạnh mẽ đến tận bây giờ. Chắc ba anh ngày xưa thương yêu anh lắm. Một lúc sau có vẻ cơ thể anh đã bớt nóng. Thằng Tùng thức dậy nghe tiếng động lạ trong phòng anh mình thì đẩy cửa bước vào. Thấy Quân, nó ngạc nhiên thốt lên. - Ủa thầy Quân sao thầy lại ở đây? Tối qua thầy không về à? - À ừ, tối qua thầy bị ép ở lại nhậu nên ngủ quên… - Vậy sao? Thế rồi anh hai em sao nằm một đống thế kia? Nghe thằng Tùng nói vậy mà Quân đỏ hết cả mặt. Nó hỏi thế như thể mình là nguyên nhân khiến anh hai nó bị như vậy vậy. Quân lúng túng giải thích. - Anh hai em tối qua nhậu không biết ăn uống trúng cái gì mà sáng nay thức dậy thấy nóng dữ lắm. Chắc anh ấy bị trúng gió rồi… Thằng Tùng nghe nó bảo vậy thì lo lắng chạy gần đến bên giường anh. Nó đưa ánh mắt lo âu nhìn Quân. - Vậy phải làm sao bây giờ hả thầy? Liệu anh hai em có bị làm sao không? - Em yên tâm, thầy đã chườm khăn lạnh lên trán cho ảnh hạ sốt rồi. Giờ để thầy chạy ra ngoài tiệm thuốc. Em ở nhà coi chừng anh hai nha. Một lát thầy về liền. - Dạ em cám ơn thầy… Trước khi ra ngoài Quân còn dặn thêm. - Tùng à, em chịu khó bắc nồi nước rồi bỏ một ít gạo vô dùm thầy được không? - Dạ, được rồi thầy!! Dặn xong, Quân phóng xe nhanh ra hiệu thuốc mua hai liều thuốc trị cảm sốt nhức đầu. Rồi nó vòng xe qua khu chợ gần đó mua thêm một miếng ức gà đã luộc chín và vài cọng hành ngò. Khi bước vào nhà, thằng Tùng từ cầu thang đi xuống. Thấy Quân, nó sốt sắng hỏi. - Thầy đi lâu thế. Cháo đã sôi 5 phút rồi đó. Thầy có cần em giúp gì không? - Ờ cám ơn em. Giờ lên chăm sóc anh hai em đi để dưới này thầy nấu cháo gà cái đã. Lát thầy bưng lên cho anh hai em liền!! - Dạ! Quân nhắc thằng Tùng xong liền bắt tay chuẩn bị nấu món cháo gà đặc biệt để giải cảm cho anh. Nó cẩn thận rửa sạch hành ngò và sắt những miếng thịt gà vừa vặn. Đoạn nó đem bỏ vào nồi cháo đang sôi sôi sùng sục nãy giờ. Hầm một lúc khá lâu, nó mở vung ra và cho một ít gia vị đặc biệt. Đây được xem là bí quyết giúp món cháo trở nên đặc biệt và thơm ngon hơn mà ba nó đã tốn công nghĩ ra khi ông mới vào nghề đầu bếp. Cuối cùng, Quân múc cháo ra tô và rắc lên trên bề mặt một ít hành ngò. Xong đâu đấy, nó cẩn thận bưng tô cháo lên phòng anh. Khi vào phòng thì Quân thấy anh đã ngồi dậy từ lúc nào. Thằng Tùng ngồi kế bên đang lau mặt cho anh. Thấy nó, anh nặng nhọc cất lời. - Cậu Trung Quân đấy à! Sao cậu chưa về? - Dạ, em thấy anh bị sốt nặng nên mới đi mua thuốc và nấu cháo cho anh đây!! Anh thấy trong người thế nào? Quân đặt tô cháo xuống cái bàn kế bên giường và hỏi thăm anh. Anh ho mấy cái rồi trả lời với giọng mệt mỏi. - Ừ cám ơn cậu, đã đỡ hơn rồi nhưng trong người vẫn còn mệt lắm. - Em có nấu cháo gà cho anh đây. Anh ăn ngay cho nóng rồi còn uống thuốc nữa! Quân chậm rãi bưng tô cháo nghi ngút khói đến bên cạnh anh ngồi còn thằng Tùng cầm chiếc khăn xuống nhà dưới pha lại nước ấm. Mùi thơm từ tô cháo tỏa ra khiến anh cảm thấy rất dễ chịu. Và một lần nữa mùi vị này lại làm anh nhớ đến những kí ức tươi đẹp ngày xưa. Đến khi anh cầm muỗng múc một miếng cháo đưa lên miệng thì cái cảm giác đó lan tỏa khắp cơ thể và khiến nước mắt anh phải tuôn rơi. Nó gợi về một nơi nào đó xa xôi sâu thẳm trong tiềm thức, vừa rất thân quen và rất gần gũi.  Quân trông thấy anh khóc thì hơi bất ngờ. Không hiểu sao nó cũng muốn khóc theo anh. Nó thương anh quá. Nhà anh chỉ có hai người con trai. Ba thì mất sớm còn mẹ lại đi làm ăn xa và em trai anh còn quá ngây thơ và chưa thực sự trưởng thành. Nó mong sao được hàng ngày đến đây để chăm sóc cho anh, để động viên bên cạnh anh những lúc anh buồn tủi cô đơn. Anh đặt tô cháo xuống bàn và nói với nó. - Tôi cám ơn cậu nhiều lắm. Không có cậu chắc bệnh tôi đã nặng hơn rồi!! - Dạ có gì đâu anh. Dù gì thì em cũng đáp lại lòng tốt của anh khi đêm qua đã cho em ngủ lại trên giường anh mà. Nói đến đây tự dưng Quân cúi đầu bẽn lẽn và quay mặt nhìn ra phía cửa sổ. Anh đưa tay gạt giọt nước mắt còn đọng ở khóe mi và nói với nó với giọng đặc biệt ngọt ngào khiến Quân không thế nào tin được. - À tôi còn phải cảm ơn cậu về món cháo này nữa chứ. Nhờ nó mà tôi có được những giây phút hồi tưởng lại kí ức ngày xưa về ba tôi. - Dạ, thế hả anh? - Ừ tôi không ngờ cậu lại nấu món cháo giống ba tôi đến thế. Từ mùi vị cho đến hình thức đều rất giống… - Chắc tại trùng hợp…Mà anh uống thuốc đi chứ. Để mau khỏi bệnh rồi mai còn đi làm nữa. - Ờ cám ơn cậu!!  Sau khi thấy anh đã tươi tỉnh trở lại, Quân chào anh ra về. Giờ đã hơn 11 giờ trưa rồi, chắc ở nhà thằng Quang đang lo lắm đây. Nãy giờ lo cho anh mà Quân quên gọi điện thoại về cho nó. Quân dặn dò thằng Tùng một vài điều rồi lật đật phóng xe ra khỏi cổng.  Còn lại một mình ở trên phòng, anh lặng lẽ bước xuống giường và đi ra phía cửa sổ. Trên tay anh là khung hình của một người đàn ông trung niên. Anh nhìn thẳng vào đó và chợt hai dòng nước mắt lại trào ra. Sao mà món ăn của em ấy lại giống ba mình đến vậy. Cơm chiên trứng và cả món cháo gà nữa. Anh khẽ ôm khung hình vào lòng và nghẹn ngào thì thầm. “Ba ơi con nhớ ba nhiều lắm. Ước gì ba có thể ở bên con lúc này…” Nguyên tối chủ nhật hôm đó, Quân bị thằng Quang chửi cho một trận té tát đến nỗi cái bụng nó no căng vì lời chì chiếc quát tháo ầm ĩ của thằng Quang. Đợi cho đến khi thằng Quang có dấu hiệu thấm mệt thì Quân mới lí nhí xin lỗi. - Thôi mà bạn hiền, tao đã nói là do có chuyện đột xuất nên mới quên báo cho mày. - Mày hay quá. Mày có biết nguyên tối qua đến sáng nay tao lo sốt vó cỡ nào không? Tao còn tưởng mày bị bắt cóc đánh đập nên định báo công an nữa đấy!! - Ừ thì tao biết lỗi rồi mà. Mày thôi đừng giận nữa. Có gì tao đền bù thiệt hại cho. Tối nay tao dẫn đi ăn kem nè chịu không? - Ờ tao nói vậy thôi chứ mày không sao thì tốt rồi. Nhớ lần sau có việc gì về muộn thì nhớ báo cho tao một tiếng với!!! - OK. Tao hứa mà. Giờ tao với mày đi ra quán ăn kem nhé!! - Tất nhiên. Còn phải hỏi nữa sao!! Quân chọc lét thằng Quang rồi dắt xe ra ngoài cổng. Sau khi ăn kem xong Quân còn chở thằng Quang lượn mấy vòng quanh trung tâm thành phố. Gương mặt Quân dưới ánh đèn đường trông tươi vui rạng ngời hết sức. Có vẻ như anh đã mến nó hơn thì phải. Hy vọng một ngày nào đó anh sẽ hiểu được và đáp lại tấm chân tình của nó.