Yêu Nhầm Biến Thái Nam Nhân
Chương 3
Thu Yên lim dim mở mắt thấy mình đang nằm trên một cái trường kỉ trong tiền sảnh, cả đám nam nhân bu quanh làm nàng liền bật dậy sợ sệt. Cả đám nhỏ vui vẻ reo lên ngay…
“Tỉnh rồi thủ lĩnh!”
Mấy thằng nọ tản ra hai bên. Thu Yên cả người còn hơi ướt nhìn gã thủ lĩnh ngồi chẽm chệ trên ghế bên kia nét mặt rất là không vui vẻ. Hiệp Phong vừa đi thay đồ đi ra đã thấy ngay thủ lĩnh yêu quý đứng chỉ vào mặt con nhỏ vửa mới tỉnh…
“Cô làm bộ xỉu để Hiệp Phong ẵm vào có đúng không, hồ ly?” – Cả đám nhăn mặt thay nàng vì hiểu thủ lĩnh tức điên nãy giờ từ lúc Hiệp Phong ẵm nàng vào trong. Còn nàng ngơ ngác có biết gì đâu. Hiệp Phong thở dài đi lại níu vai hắn…
“Thủ lĩnh…”- Hiệp Phong ra mặt trấn tĩnh thì hắn mới chịu ngoan ngoãn một chút dù vẫn liếc Thu Yên. Hắn uất ức trở lại ghế ngồi. Thu Yên thật sự không nhớ ra sao mình vào trong đây rồi nhưng nhìn gã thủ lĩnh nàng lập tức nói…
“Trả đồ cho tui!”
Nàng đâu phải khùng điên tự chịu khổ mấy ngày trời nên phải đòi lại đồ ngay. Thế nhưng hắn ta chỉ ngồi rút hai chân lên ghế, tay tựa bàn nghiêng khẽ kê má nói ngay như không cần suy nghĩ gì…
“Hông trả! Tưởng làm trò ngồi một đống ba ngày, dầm mưa, té xỉu là ta trả sao?”
Phải nói giọng điệu của hắn nhẹ nhàng nhưng lại rất có uy lực làm Thu Yên sa sầm vào tuyệt vọng. Cả đám nhỏ nhìn nàng sắp khóc mà liếc ngay thủ lĩnh. Hắn chả sợ còn liếc lại thái độ rõ ràng không ưa nàng nên mặc kệ mọi biểu cảm của nàng dù là rất bi luỵ, đau khổ nha. Nàng nhìn lên cố nói …
“Xin huynh… nó rất là quan trọng với tui. Không có nó tui chết cho rồi!” – nàng hi vọng thật tâm năn nỉ sẽ có tác dụng nhưng hắn thờ ơ nói.
“Vậy chết đi!”
Gã này quả là cứng ngắt như sỏi đá. Nhìn nàng thê thảm, khổ như vậy ai cũng tội mà hắn không có chút lòng trắc ẩn. Thu Yên cố không khóc nói tiếp thuyết phục hắn…
“Nếu mình tui thì chết cũng không sao nhưng còn cha tui. Tui cần hai thứ đó để thượng kinh cáo trạng giải oan cho cha. .. xin huynh!”
Mấy thằng nhóc nọ ồ lên kinh ngạc hiểu ra lí do tại sao nàng lại cứng đầu làm trò đối đầu với thủ lĩnh. Vậy mà hắn ta vẫn tỉnh bơ không có chút thương xót, còn giơ tay bảo Hiệp Phong rót trà cho mình. Hiệp Phong lặng thinh làm theo lệnh của hắn dù nhìn Thu Yên như thế cũng rất tội nghiệp. Gã thủ lĩnh tựa thành ghế phía sau bộ dạng uể oải nói…
“Nói rõ một chút đi!”
Nàng ngẩn lên nhìn hắn có tí mừng rỡ vì nếu chịu nghe biết đâu hắn sẽ chịu trả lại cho nàng cáo trạng và phiến gỗ đen. Thu Yên vội kể lại ngay từ đầu…
“Cha tui là tri phủ huyện Đốc Châu tuy là huyện nhỏ thôi nhưng nổi tiếng thanh liêm không bị dân nói ra vào một tiếng nào cả. Xuân vừa rồi tui theo cha lên kinh làm công vụ sẵn vui chơi thì tình cờ gặp Lục Hoà Khánh con trai Lục thừa tướng. Khi về không ngờ nhà thừa tướng cho sính lễ đến cầu thân…”
“Chờ đã! “ – gã thủ lĩnh nhảy vào ngăn .
Cả nàng và bọn nhỏ đồng loạt nhìn không hiểu sao hắn ngắt lời nàng thì hắn ta cười phá lên phấn khích vỗ vỗ lên chân thể hiện vẻ càn rỡ, cà chớn rồi nói khinh bỉ nàng cực kỳ không khách sáo…
“Cô có cần chi tiết cả vụ này không cô nương. Gã công tử con thừa tướng có bị vấn đề ở mắt không lại đòi thú cô về làm vợ hả haha…” – Cả đám chẳng buồn cười nổi vì thủ lĩnh thật là tệ hại mà. Nàng khom đầu tức và nhụt nhã nhưng không nói hay tỏ thái độ gì.
Bộ dạng của nàng lúc này và ăn mày không khác nhau bao nhiêu thì hỏi làm sao người ta tin Lục công tử con thừa tướng mê say nàng. Hiệp Phong cũng thở ra lấy tay bịt miệng ngăn hắn ta cười nữa. Gã thủ lĩnh bất mãn nhưng vẫn không thoát nổi để cười tiếp. Hiệp Phong nhẹ nhàng nói với nàng…
“Cô nương cứ kể tiếp đi, mặc kệ thủ lĩnh của chúng tui vô duyên lắm!” – Hiệp Phong nỡ nói thế làm cho hắn càng tức vùng ra mà gào lên như trẻ con hư hỏng.
“Ngươi dám chửi ta vì cô ta sao?”
“Tại người không chịu im lặng đó thôi!”
Hiệp Phong nói thật lạnh lùng nhưng đúng sự thật làm cho hắn ta tức đành chỉ ngồi mà liếc nàng muốn phừng ra lửa hận. Nàng cũng không hiểu sao lại bị ghét như vậy nhưng rụt rè nói tiếp vì chuyện lấy lại đồ vẫn là tốt nhất…
“Tui không chịu nên cha tui từ chối sính lễ làm thừa tướng rất giận. Ông ta cố tình sắp xếp chuyến hàng cống phẩm dừng ở phủ nhà tui ba tháng trước. Hàng kiểm tra không có gì bất ổn vậy mà đến kinh lại có vũ khí giấu trong đó. Thừa tướng đổ lỗi cho cha tui cấu kết giặc phương Bắc tạo phản … và áp giải về kinh…” – kể đến đây nước mắt nàng đã không cầm lại được.
Bọn nhỏ cũng rưng rưng tội nghiệp cho nàng. Gã thủ lĩnh vẫn để cái mặt khó chịu nhưng có nghe rất kĩ lời nàng. Thu Yên cố không khóc vì nhớ về oan của cha tiếp tục kể tiếp…
“… may mà cha tui đã thấy nghi ngờ mà sớm phát hiện người của thừa tướng trà trộn trong nhà nên tìm ra “Mộc Thư” của thừa tướng. Việc về nó tui cũng không nghe cha kể rõ nhưng hình như miếng gỗ đó có liên quan đến kế hoạch của thừa tương và vạch trần mọi việc. Cha giúp tui trốn được nhưng vì tránh quan binh truy nã nên đành mang bộ dạng ăn xin tìm đường đến Kinh thành. Xin huynh…hic hơn một tháng nữa truy án rồi. Tui chỉ có mỗi cha là người thân thôi hãy giúp tui.”
Nàng quỳ thụp xuống trước hắn mà van xin. Nhìn nàng và nghe mọi chuyện ai cũng cảm thông, thương cảm theo cả. Đám nhỏ cũng nhìn hi vọng thủ lĩnh hôm nay chịu chi ra chút ít nhân đạo hiếm hoi.
Hắn hơi nhăn mặt, vẫn ngồi co chân trên ghế tay ôm cằm nhưng không có vẻ suy nghĩ về việc của nàng. Thu Yên nhìn lên chờ đợi, nàng nhất định phải cứu cha nên phải lấy lại đồ từ hắn. Cuối cùng hắn cũng nhìn nàng rồi nói…
“Ta là cướp mà, cướp rồi không trả!”
Lời nói lạnh lùng, dứt khoát của hắn làm nàng như rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Hắn tuyệt tình, tàn nhẫn nghe nàng kể hết mà cũng không thèm thương tình trả đồ lại cho nàng đi cứu cha.
Mười thằng lóc chóc cũng không ngờ thủ lĩnh bình thường tàn nhẫn hôm nay lại quá sức nhẫn tâm, tàn – tàn – tàn nhẫn luôn. Thế là cả bọn tạo thành ‘một phe’ ủng hộ cho Thu Yên ngay.
“Thủ lĩnh tàn nhẫn quá!? Cô nương ấy hiếu thảo như vậy mà!” – Thập cẩu la đầu tiên do trẻ người non dạ bởi thế hay bị đánh nhưng hôm nay các huynh đệ đều đồng tâm chống đối thủ lĩnh.
“Trả lại đồ đi thủ lĩnh!” – Một đứa khác đệm thêm.Trông cả bọn ‘tạo phản’, hắn ta không vui vẻ gì nhanh chóng nói rất nhẹ nhàng nhưng có uy lực.
“Êh, các ngươi quên ta là ai rồi sao? Muốn giúp cô ta thì tự đi chém đầu đi rồi hãy hoàn hồn mà nói chuyện sau!” – Gã thủ lĩnh này có chút ‘lả lơi’ không xương sống cả bộ dáng ngồi cũng xiu vẹo, trông không giống loại võ công thâm hậu nhưng lời nói tỏ đầy uy lực làm đám nhỏ nín ngay một cách ấm ức.
Mười thằng đó và Hiệp Phong nhìn là biết cao thủ rồi nhưng tại sao lại răm rắp nghe lời gã thủ lĩnh này, Thu Yên thấy có chút kì lạ chắc họ có vấn đề hoặc tên thủ lĩnh không đơn giản.
Cả Hiệp Phong cũng nhìn tình hình cũng không vừa ý mà nói: “Trả đồ lại cho cô nương ấy đi thủ lĩnh!”
“Hiệp Phong cả ngươi cũng….” – Hiệp Phong cũng đã lên tiếng nói giúp nàng rồi hắn càng không thể nổi giận hơn nha.
“Tôi chỉ thuận theo lí lẽ thôi!”
Hiệp Phong nói lạnh ngắt, dứt khoát như vậy làm cho vẻ mặt của gã thủ lĩnh nhăn nhúm vì đau lòng dữ dội vì không ai theo ‘phe của mình’ cả. Thu Yên nhìn hắn vẫn khóc hi vọng một chút nhân từ của hắn thì chợt hắn tức quá nói liền một bài diễn thuyết thật dài cho cả đám nghe.
“Các ngươi làm ta buồn nha! Ta trả lại thì sao? Cô ta với bộ dạng này có đi nổi đến Kinh hay không? Chưa kể cô ta đang là khâm phạm triều đình đang truy nã, cho dù có làm ăn mày cũng không lọt qua được cổng thành đâu…”
Hắn ta nói đến đây mặt nàng đã biến sắc vì mình chưa từng nghĩ xa như thế. Gã thủ lĩnh lại tiếp tục lí luận khi ngồi thu chân trên ghế tư thế có hơi quái dị. -
“…nếu mà lọt qua được thì ta đây rất bái phục nha! Tiếc là thế lực của thừa tướng lớn như vậy, trong triều một tay che trời thì cô có mang nộp Mộc Thư và cáo trạng thì cũng sẽ đến tay lão ta. Không chừng lão ta ‘xử’ cô trước cả cha cô đó. Tóm lại có trả cho cô cũng vô dụng!”
Thu Yên nghe một thoáng sững sờ đến chóng váng. Nàng chỉ một lòng nghĩ đến cha mà chẳng suy nghĩ sâu sắc kĩ càng như thế bao giờ. Lời của gã thủ lĩnh này rất hợp lí, suy đoán dựa theo tình hình của nàng rất chặt chẽ không có chút gì sai cả. Thu Yên tự cảm thấy bản thân mình quá khờ dại, ngốc nghếch, cứ suy nghĩ ngây thơ đơn giản lên tới Kinh nộp cáo trạng cho Hình bộ là cứu đước cha rồi.
Chẳng lẽ nàng không có cách cứu được cha hay sao? Nàng không cam tâm, nước mắt vì thương cha và túng quẫn không biết làm thế nào cứ tuôn ra.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
3 chương
71 chương
84 chương
80 chương