Cuộc đời mỗi người cũng như những ván bài vậy, có ván thắng , ván thua, thêm chút may mắn, thêm chút gia vị cuộc sống. Đôi khi tôi vẫn lang thang 1 mình, vẫn hay nghĩ vẩn vơ, vẫn mơ mông. Sống là ko được hết hi vọng, hãy cứ cố gắng , ít nhất là để cho bản thân mình. Khi đó bạn sẽ thấy quý trọng thành quả của bản thân dù kết quả mà sự cố gắng đó đem lại không nhiều. Hơn 11 giờ đêm, tôi về đến nhà, bố vẫn đợi tôi về: - Về rồi à con – bố tôi nói - Vâng, bố chưa ngủ à, mẹ đâu rồi ạ! - Mẹ con ngủ rồi, bố đợi con về để khóa cửa, đi tắm đi con, xong ra bố hỏi cái này - Vâng Thả mình vào làn nước nóng, tôi như bừng tỉnh, đứng trân người để từng giọt nước lăn từ trên xuống, tôi nghĩ đến Trang. Trang xinh, biết điều, gia đình thì cơ bản, bao nhiêu người mơ còn không được. Nhưng tại sao, tôi ko hiểu nổi mình nữa, tôi sợ, sợ nếu yêu Trang 1 ngày nào đó cô bé lại bỏ tôi mà đi. Đi ngoài đường nhìn người ta có đôi có cặp tôi cũng thèm muốn, thèm được lai người mà tôi yêu đi chơi, thèm được cái cảm giác có người ngồi sau, đơn giản là chỉ cần ngồi sau thôi, không cần nói, chỉ cần 1 cái ôm nhẹ từ phía sau, chỉ cần áp nhẹ đôi môi vào tai tôi khi tôi lái xe. Thèm lắm chứ. - Tắm xong rồi à con - Vâng, có chuyện gì bố - À, chỉ cho bố sử dụng cái android này cái nhiều cái bố mò mà ko ra Ngồi chỉ cho bố vài thứ, như tải ứng dụng ở chợ đen (ap ), vào web, tải phần mềm xem phim đọc báo. Sử dụng email... Bỗng nhiên bố tôi hỏi: - Mà hôm nay đi chơi vui không con? - Vui bố ạ, nhưng mà... - Con không yêu Trang chứ gì – bố tôi ngắt lời Tôi ngồi im và nhìn ra ngoài cửa sổ, 2 bàn tay đan chặt vào nhau, chẳng biết nói với bố thế nào? - Nếu không yêu thì con hãy nói với con bé, còn nếu con đắn đo thì con hãy cho Trang 1 cơ hội, được hay không được, bố tin Trang nó cũng ko trách con đâu. Nhưng phải khéo ko làm tổn thương con bé - Sao bố biết con không yêu Trang - Nhìn con là bố biết, người đang yêu thì người ta ko bao giờ nhàn rỗi như con, ko uể oải như con. Con đi làm, chỉ biết đi làm, làm cho mệt để rồi về nhà bố chẳng thấy lúc nào con tươi tỉnh, điện thoại thì vứt xó 1 chỗ. Thôi bố đi ngủ đây, bố ko muốn nói nhiều, nhưng bố tin vào lựa chọn của con - Vâng Mình cũng không ngờ bố mình lại tinh ý đến như thế, thà bố mẹ cứ chửi cứ mắng, nhưng cứ đánh đòn tâm lí thế này thì thực sự mình cảm thấy rất nặng nề. Mở tủ lạnh lấy lon bia ra ban công ngồi, đường phố vắng người, chỉ còn lờ mờ vài ánh đèn. Mở điện thoại lên thấy e Trang gọi nhỡ mấy cuộc cách đây 15 phút, máy mình thì để rung, bấm máy gọi - E nghe, sao e gọi a ko nghe máy - A vừa tắm xong, e ngủ rồi à! - Chưa ạ, a làm e lo chết đi được, tưởng đi đường bị làm sao - Có sao đâu, thôi e đi ngủ đi, mai qua đón anh rồi đi - Vâng Gọi điện cho cô bé yên tâm, dù sao thì hôm nay cũng cảm ơn e Trang ạ - cái đuôi của anh Lăn lăn, vuốt vuốt điện thoại thì đập vào mắt cái số của nợ kia, muộn muộn rồi lấy máy ra gọi chơi xem thế nào. - Alo - Cô chưa ngủ à! - Chưa, anh có chuyện gì gọi tôi muộn thế - giọng nhẹ nhàng - À, có nhiều chuyện, đòi tiền, hỏi thăm tình hình, nhưng vấn đề chính là hỏi xem cô ngủ chưa thôi - Anh có vẻ rảnh rỗi nhỉ, mà không sợ người yêu ghen hả, điện cho tôi giờ này - Đã sợ thì không gọi, mà đã gọi thì không sợ - Anh nói luôn vấn đề chính đi, có chuyện gì, tiền tôi chưa có trả anh đâu? - Tôi buồn lắm! - Người như anh mà cũng biết buồn cơ à, có tiền như anh mà cũng buồn, thì người như tôi , tôi đang trong tình trạng dưới cả cái mức buồn của anh thì gọi là gì? - Dưới mức buồn à, là thảm hại, mất niềm tin vào cuộc sống. - Đúng rồi đấy! - Sao cô ko đập đầu vào tường chết đi, hoặc muốn nhẹ nhàng hơn ra mua vỉ thuốc ngủ, muốn kịch tính hơn thì nhảy cầu hoặc thắt cổ rồi hôm sau được lên báo, ít ra cũng để lại được tiếng tăm! - Anh... Tôi thấy anh chẳng nói được câu nào hẳn hoi, được chiều từ nhỏ, nhà giàu nên coi thường người khác à. - Cứ cho là như thế đi, mà cô thất tình à! - Anh hỏi làm gì, tôi phải kể cho anh hả? - Không kể thì thôi, không biết cô tìm được việc chưa nhưng mà nếu cần tiền thì alo tôi cho vay, lấy lãi ít hơn lãi ngân hàng. Mà nghĩ cho cùng thì tôi lấy cô 2tr rưỡi tiền phí bệnh viện là còn rẻ đấy. Đã thế cô lại còn không biết lối mua quả cam hay cân đường hộp sữa đến thăm người bị nạn là tôi. - Anh bị ảo tưởng đấy à, tôi còn lo thân tôi chưa xong. Cam, sữa, đường, có tiền tự đi mua mà ăn - Cô đầu đất à, cái tôi cần là ý thức tự giác biết điều của cô, chứ tôi cần gì mấy quả cam. Đúng là… - Mà tự nhiên tôi đi nói chuyện với tên dở hơi như anh làm gì, đàn ông kiểu gì mà tính toán như đàn bà. - Tôi tính toán với những kẻ tôi thích tính toán, có sao không. - Sao cái đồ ẩm ương như anh, tôi đang thảm hại, không có việc làm anh lại còn đổ thêm dầu vào lửa. - À, hóa ra là chuyên ko có việc làm hả, đến làm ô sin cho tôi, tôi trả 3 triệu 1 tháng bao ăn uống - Đừng có mơ, thà chết tôi ko làm ô sin cho kẻ như anh - Có chí khí, thà chết tôi cũng thuê cô làm ô sin cho tôi nhé, cãi chủ như đúng rồi - Anh... Tức chết mất - Thôi, chào cô, tôi đi ngủ. Cô tính làm sao chết cho thanh thản, chứ đang tức mà chết thì không thoải mái đâu Không biết mình nói với cô ta như thế có quá đáng lắm không, nghĩ lại chưa bao giờ mình nói với 1 người con gái nào như vậy. Nhưng mình thích cãi nhau với cô ta, lúc cô ta lúng túng lắp bắp mình lại buồn cười. Mà nghĩ cũng tội, việc làm không có, tiền thì chắc hôm trước đi vay để trả mình, giờ chẳng biết còn đồng nào không ? Tự nhiên nhớ đến thằng Nhật, lại gọi cho nó để mai gặp nó thăm dò tí xem sao. - Gọi gì muộn thế anh - Mày đang ở đâu? - E ở nhà người yêu - Nhà người yêu á, ở quê nó hay ở trên này - Ở trên này anh ạ, bên Bạch Mai - Mày làm gì mà giờ này còn ở nhà nó, ko cho con nhà người ta ngủ à - Đâu, tại Ngọc bảo e ở lại ngủ - Mày toàn ngủ ở đấy à – mình hoảng hốt - Không, bọn e vừa đi chơi về, Ngọc bảo e ở lại nằm dưới đất, Ngọc với chị cùng phòng ngủ trên giường - Thôi, mày về ngay cho anh nhờ, phòng con gái ở lại nhỡ có chuyện gì. đang ở Bạch Mai à, chuẩn bị đi anh qua đón - Ơ, a qua làm gì? - Đi uống rượu, anh đang chán, với lại anh ko cho mày ngủ ở đấy đâu? - Vâng - thằng cu có vẻ xuống giọng Chẳng biết tại sao mình lại cuống quít lên như thế nữa, vứt lon bia còn uống dở đấy vội vàng lấy chìa khóa , vơ cái kính rồi đi. Bố mẹ ngủ rồi chắc không biết. Đến ngõ nhà cô ta mình lấy điện thoại ra gọi cho thằng Nhật - Ra ngõ đi, anh ở ngoài ngõ này - Đợi em tí, e ra luôn Vài phút sau nó chở e Ngọc ra,. Thôi xong, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Sao thằng này nó đần thế không biết, hơn 12h rồi. - Anh đợi lâu ko, Ngọc ko cho e đi 1 mình nên đòi đi cùng, mà giờ uống ở đâu anh - Lên Phùng Hưng làm nồi lẩu - Vâng Thế là kế hoạch thăm dò của mình cũng tan tành vì có e Ngọc đi theo. Nghĩ cho cùng thì cuộc đời nó cũng oái oăm, e Ngọc với thằng Nhật mà biết mình tông xe vào cô ta thì sao nhỉ, lại còn gọi điện đòi tiền công khai, làm phiền lúc nửa đêm thì đẹp mặt mình quá. Éo le, oằn èo hết chỗ nói. Tôi và thằng Nhật cứ uống, e Ngọc thì cứ đá mắt thằng Nhật, rượu vào lại càng hăng, tôi uống nhiều. Tôi chán cái cảnh này lắm rồi, tôi muốn có người yêu, tôi muốn nhiều thứ lắm, tôi muốn lúc này có người ngồi cạnh để cản tôi không uống nữa. Muốn có người khi lúc tôi say tôi có thể dựa vào và cô ấy đưa tôi về nhà, nhưng chắc chắn tôi sẽ không uống say đâu, để tôi còn có thể đưa cố ấy về nhà nữa chứ, tôi say thật rồi. Có điện thoại rung ù ù. Mắt nhắm mắt mở sờ lấy cái điện thoại cho vào tai - Alo – tôi uể oải - Anh à, anh đang ở đâu vậy? - ở nhà, mà sao e gọi sớm thế! - Anh ở nhà á, e đang ở nhà anh đây, đang trong phòng ngủ anh đây này Tôi giật mình tỉnh dậy, 1 hình bóng mờ mờ đang ngồi gục đầu trước cái bàn quay ra cửa sổ, tay dụi dụi mắt. Đây không phải là mình, thế thì ở đâu nhỉ. Tắt cuộc gọi e Trang xem tình hình thế nào đã - Chị gì ơi – tôi vỗ vai Cô ta cũng mắt nhắm mắt mở, ngẩng mặt lên, tay dụi dụi mắt, mờ mờ ảo ảo nhìn đáng yêu thế, đúng là con gái vừa ngủ dậy có sức hấp dẫn thật - Ơ, ơ...AAAAA - Tôi nhảy cẫng lên vì hoảng, cô ta, đúng là cô ta rồi! - Sao tôi lại ở đây, mà sao cô lại ở đây - Anh đi mà hỏi thằng em anh í, anh hỏi luôn cả anh đi – giọng cô ta ngái ngủ - Nhưng mà, áo tôi đâu – nhìn xuống dưới thấy mình mặc mỗi cái quần ngố đến đầu gối, còn bên trên thì khỏa thân. Lúc đi tôi mặc quần ngố này và 1 cái áo ngắn tay - Anh nôn bẩn hết rồi, đàn ông đàn ang gì uống gì mà uống nhiều vậy. - Mà 2 đứa kia đâu – ý tôi hỏi thằng Nhật với cái Ngọc - Chúng nó chở nhau đi học rồi - Thế tối qua chúng nó ngủ với nhau à - Vâng ạ - cô ta nói to – 2 đứa nó ôm nhau ngủ dưới đất, còn tôi phải gục ở đây vì nhường chỗ anh đấy. - Mà này, tôi ko có nhiều tiền, ra chợ mua được cái áo mấy chục nghìn, anh mặc tạm vào đi - Cảm ơn - Anh cũng biết cảm ơn cơ à, tôi tưởng anh không bao giờ mặc mấy thứ đồ rẻ tiền này - Cảm ơn thật mà - Thôi khỏi, tôi biết tấm lòng cảm ơn của anh to cỡ nào rồi - Tôi với cái áo mặc vào, cầm điện thoại, vơ lấy cái ví - Xin lỗi làm phiền cô nha, tôi xin phép về đây, cô đi ngủ đi không mệt - Anh về đi, tôi ko tiễn Tôi vội vàng chuồn khỏi căn phòng trọ của cô ta. Ra ngoài gặp bậc tam cấp tí thì ngã vì bước hụt. Đúng là ko có cái ngu nào bằng cái ngu nào, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Tất cả chỉ tại cái thằng chết tiệt kia, lai mình về đó làm gì không biết nữa. Thà lai vào nhà nghỉ cho xong. Vội vàng nhắn tin cho e Trang “anh đang về” . Nhục tái cả mặt, ăn cái gì cho hết nhục bây giờ, vừa ngại vừa ngượng. Làm sao đối diên cô ta để đòi tiền nữa bây giờ P/s: các thím thông cảm nhé, do thời gian có hạn, mai mình còn đi làm nên hôm sau đền bù các thím chap dài hơn.