- Sao lại thư kí mới, mới tuyển à chị, Trang đã nghỉ hẳn đâu - Chị cũng không rõ, phong phanh thấy bảo là nhiều việc quá nên sếp phải tuyển. - Ơ mà thư kí cho sếp thì liên quan gì đến em? Gặp em làm gì nhỉ, mọi lần sếp toàn gọi e chứ hiếm khi gọi thư kí lắm - Chịu, chị ko biết, thôi chị bảo con bé vào nhé, nó đứng ngoài đợi 1 lúc rồi - Vâng Chị Linh đi ra ngoài thì cánh cửa cũng mở. - Em chào anh! - Ngồi đi, đợi tôi tí – tôi còn đang cặm cụi làm nên cũng chẳng ngẩng mặt lên nhìn mặt cô thư kí mới thế nào. - Ơ...ông Nghe thấy tiếng “ơ” xong lại còn nói “ông” mà giọng lại quen quen, tôi ngẩng mặt lên thì - Ơ - Haha, hóa ra là ông à – nó cười phớ lớ như bắt được vàng - Ôi giời, làm sao mà bà lạc vào đây. Nói mau – tôi vội vàng đứng dậy - À, mẹ thôi giới thiệu, mới nghỉ chỗ làm cũ nên vào đây làm tạm ấy mà - Tạm, thích đuổi việc không mà tạm, tạm thì đi về đê, không tiếp – tôi trêu - Gớm, lên sếp có khác, bạn với bè thế à. Ko ngờ là ông lại trưởng phòng cơ đấy - Lại chẳng. Chỗ làm ăn của người ta, bà cứ làm như thích thì đến rồi đi là được ấy. - Xin lỗi mà, à, sếp gửi cho ông đống hồ sơ đây này. - Ờ, để đó đi, sao dạo này tình hình thế nào. - Thì vẫn thế, công việc mới là ở đây thôi, ông trông ngày càng bảnh nhờ. Lâu lâu ko gặp mà ra dáng lắm rồi. - Lúc nào chẳng bảnh, cứ làm như bạn bà ngày xưa xấu trai lắm í - Hề, thôi về phòng đã, đang lắm việc. Mà rảnh ko, trưa đi ăn với tôi. - Mời thì đi thôi - Ok, nghỉ trưa tôi gọi nhé - Ờ Nó, cái con mặt giặc nghịch như quỷ, tính thì như tính đàn ông. Nó tên Trà, học cùng với tôi từ nhỏ, nhà tôi và nhà nó ở quê cách nhau có 50m. Hồi cấp 3 nó là bạn thân của tôi, nhưng lên đại học rồi mỗi đứa 1 trường nên ít gặp nhau, cả năm chắc chỉ có tết mới chạm mặt nhau. Dạo này con bé cũng gầy đi nhiều so với hồi cấp 3 vì hồi đó nó béo lắm. Đến trưa nó gọi tôi đi ăn - Sao bà vào lao vào công ty này làm gì? - Không được à, mẹ tôi giới thiệu mà, mẹ tôi quen sếp - Cái công ty nó khô khan khô khốc như thế mà bà cũng lao vào, điên - Ơ hay cái ông này, ko thích tôi làm ở đây à? - Không phải, chỉ hơi khó hiểu, vì tình bà có khi không hợp ở đây, ở đây nó ko vui nhộn như bà nghĩ đâu? - Ôi dào, có việc là tốt rồi. Thời buổi kinh tế đi xuống. Có cái mà bỏ vào mồm là may lắm rồi. - Đùa, con bố làm phòng tài chính huyện, mẹ làm trưởng ban tuyên giáo huyện mà còn kêu ko có cái bỏ vào mồm. Chắc trêu - Tôi ko xin bố mẹ từ lâu rồi, cái chính là giờ tự thân vận động thôi - À, tôi hiểu ý bà rồi, tức là bao giờ lấy chồng thì vác đi 1 cục cho tiện chứ gì. Tôi biết thừa – tôi cười - Ông mà còn xoáy tôi nữa là bữa này ông trả tiền đấy nhé - Xời, tôi đâu dại mà trả tiền cho gái , ngu gì. Bà thấy bà dại trai chưa – tôi lại trêu - Sai lầm, sai lầm khi tôi rủ ông đi ăn. Cứ tưởng bạn thân lâu ngày ko gặp bạn í niềm nở quý mến mình, thất vọng quá - Thôi, đùa tí cho đỡ buồn. Mà dạo này bà yêu ai rồi - Yêu á, nghe xa xỉ thế - Đợt trước thấy yêu thằng nào cơ mà? - Đá rồi - Nó đá hay bà đá? - Cả 2 đá nhau - Thật! - Lại chả thật, yêu nhau thì phải có chia tay chia chân, hơn nữa là đấm đá nó mới thi vị chứ - Tôi lạy bà, vậy sau này lấy nhau về thì cũng phải thỉnh thoảng đánh nhau nó mới thi vị à. Nghe ghê bỏ xử - Thật ra ko hợp nhau thì bỏ nhau thôi, mặc dù tôi là người bị đá nhưng thôi vẫn còn yêu hắn ta lắm. - Đời còn dài, zai còn nhiều. Cứ bình tĩnh mà hưởng thụ, à mà muốn lấy chồng rồi hả, đâu mà tiếc - Không phải, mà thôi nói với con người khô khan như ông không hiểu đâu. - Ơ thế tầm cỡ nào mới hiểu được tâm trạng của bà? - Phải yêu, phải…. xùy xùy - Việc quái gì phải tiếc, tình đến rồi tình lại đi. Bao giờ ế chồng thì hãy bảo tôi giới thiệu cho mấy thằng phi công lái cho thích - Cái ông này, từ lúc gặp tôi đến giờ ông cứ troll tôi mãi thế ko chán à. À thế ông giờ sao, sau cái vụ chia tay mối tình 4 năm giờ yêu em nào rồi? Hay chưa có để tôi còn biết lối - Lối gì? - Thì tán ông chứ làm gì, chậm hiểu thế. - Haha – tôi cười to - Sao cười? - Lấy bà về để tôi đội bà lên đầu, rồi hằng ngày tôi phải nấu cơm với lau nhà à. Dữ như ma ấy, đi lừa thằng khác đê - Khiếp, biết nhau cả rồi còn ngại, 2 nhà cách nhau có 50m, tiện quá còn gì! - Không, tiện tôi cũng ko lấy bà cơ mà - Thế giả sử không ai lấy ông thì có lấy tôi không? - Tôi thà ở vậy còn hơn. - Cứng đây. Để xem cứng được bao lâu - Bà thì… chỉ được cái mồm cái miệng. Mau ăn đi - Ờ, ông cũng ăn đi. - Mà để tôi tính nhẩm xem, tầm cỡ cũng 4,5 thằng qua tay bà rồi nhỉ - Chắc vậy. Đường tình duyên tôi lận đận lắm, đợt tết vừa rồi phải vào chùa cắt duyên đấy - Lại mê tín, để xem cắt xong có lấy được chồng không? - Ừ, mà ông sao, có người yêu rồi à, giấu như mèo giấu... - Bậy bạ ko, trật tự đê. Tôi thì thiếu gì người yêu, ko đến nỗi phải đi cắt duyên như bà đâu - Ờ, đang mong ông ế rồi đến lượt tôi đây – nó nhăn răng cười Lâu ko gặp con bé có vẻ chín chắn lên nhiều. Ai chắc cũng thế, đến tầm, đến tuổi là trưởng thành, những suy nghĩ nông nổi chắc dần rồi cũng hết. Dù sao tôi cũng vui vì con bạn thân của mình nó làm ở đây, thỉnh thoảng có đứa để trêu cũng đỡ buồn. Vài hôm sau tôi đang làm thì có điện thoại của Linh Nga - Anh nghe này - Anh đang làm à? - Ừ, có chuyện gì thế mà e gọi giờ này? - Nhớ anh e gọi ko được à! - À… ờ… được. Không có ai bên cạnh 1 mình trông hàng đâu mà mạnh miệng thế - tôi trêu - Hì, tí anh qua đón e nha rồi về nha, e hôm nay đóng cửa hàng sớm. - Sao tự nhiên lại… - À, lâu lâu e ko ăn cơm với Ngọc, định chút đi chợ mua đồ rồi về nấu ăn, e gọi cu Nhật rồi - Ok sir Tan làm tầm 5h tôi qua ngay cửa hàng, Linh Nga đang dọn hàng - Uây, ai đây mà hôm nay xinh thế này – tôi từ từ tiến lại ôm eo cô ấy - Không xinh anh có yêu không? Trả lời mau – Linh Nga bất chợt quay đầu lại 2 đứa trợn trừng mắt nhìn nhau, được tầm chục giây thì 2 đứa bật cười. Lâu lắm chúng tôi lại ko mắt chạm mắt như thế. Tôi thích nhìn mắt cô ấy lắm, nhưng toàn nhìn lén thôi. Nó trong và dường như lúc nào cũng ướt đến mức hiền dịu. - E này – tôi phá tan cái bầu không khí đang ướt đẫm lãng mạn - Anh chưa trả lời e đâu, bây giờ e xấu anh có yêu e ko? - Có chứ, nhưng mà trời bắt e xinh rồi nên e hỏi câu vừa xong hơi thừa - Hì – cô ấy cười rồi vòng tay qua ôm lấy eo tôi - Ơ, thế cứ định ôm thế này mãi à - Lâu lắm e ko ôm anh í, phải mấy ngày rồi, anh đi làm suốt ngày, e thì bận, tối về nói chuyện được có tí, để yên e hưởng thụ đi – cười tít mắt - Lấy nhau đi rồi chúng mình hưởng thụ. Nhá - Mơ đi ông tướng – cô ấy véo má tôi rồi quay đi dọn hàng tiếp - Có cần anh giúp ko? - E xong rồi mà, cho gọn mấy cái đồ sáng mới sắp ra thôi - À mà ko báo cáo sếp đã đóng cửa hàng à, Mai nó lại lôi anh ra khiển trách bây giờ - E điện cho anh Vũ rồi, anh yên tâm. Lát sau tôi và Linh Nga đóng cửa hàng qua chợ mua đồ. Về đến nhà thấy Ngọc đang lúi húi trong bếp - E chào anh chị - trông con bé có vẻ hơi buồn - Ừ, sao trông ủ rũ thế em - Em vừa ngủ dậy - Trời, làm gì mà giờ mới ngủ dậy, mà cả tuần chị thấy em lúc nào cũng mệt mỏi vậy –Linh Nga hỏi Con bé quay đi không nói gì, tôi đoán chắc là 2 đứa lại giận nhau. Linh Nga thay quần áo xong 2 chị em ngồi nhặt rau rồi làm đồ để nấu ăn, tôi cũng ngồi phụ, vừa nhặt được tí rau chợt nhớ đến thằng Nhật. Vội vàng vơ lấy cái điện thoại đi ra ngoài - Chị em làm đi nhé, anh chạy ra ngoài tí - Anh đi đâu thế? – Linh Nga hỏi - Anh ra mua ít đồ uống Tôi chạy ra ngoài gọi điện cho thằng Nhật - Em nghe anh ơi - Mày đang ở đâu đấy? - E đang ở nhà - Sao lại ở nhà? Chị Linh Nga điện cho mày rồi cơ mà - E ngại, mấy hôm nay Ngọc nó giận e, e đang định gọi cho chị thôi ko sang nữa - Cái thằng đần này, càng giận mới càng phải sang, nhấc mông dậy sang đây đi - Nhưng mà… - Nhưng nhị gì,cho mày nửa tiếng nữa. Thích mọi chuyện ổn thỏa thì sang đây - Vâng Tôi tranh thủ đi mua ít đồ uống rồi về. Lát sau thằng Nhật lò dò đến. Trông cái điệu bộ khép nép ko nổ tanh bành như mọi hôm tôi thấy hơi buồn cười - Em chào anh chị. - Ừ, Nhật à, Ngọc nó mong e mãi đấy - E chẳng mong – Ngọc bật lại - Con gái nói có là không mà, toàn nói ngược thôi – tôi trêu Đến bữa ăn tôi bỏ bia ra cùng với thằng Nhật uống, 2 chị em uống nước ngọt - Ơ, 2 chị em nhà này hôm nay hiền thế, ko uống bia à? - Uống vào lại nói linh tinh thì chết, Ngọc uống ko em? - Cho e cốc – Ngọc mạnh dạn đưa cốc ra để tôi rót - Ừ Thằng Nhật thì cứ cặm cụi uống, Ngọc cũng uống được hết cốc bia. Thấy 2 đứa có vẻ say say nên tôi nói - 2 đứa giận nhau à? - Vâng – Nhật nói- còn Ngọc thì lắc đầu - Có gì thì từ từ mà giải quyết, anh thấy 2 đứa lúc nào cũng có vấn đề, yêu nhau cho lắm vào rồi lúc giận nhau thì lâu. Anh đã bảo rồi, giao hẹn với nhau đi, tức nhau cái gì giận nhau cái gì thì 15 phút rồi nói xem ai đúng ai sai, đứa nào cũng đòi mình đúng thì lấy người nào làm người sai 2 đứa nó cứ lì lì thỉnh thoảng lườm nhau. Tôi với Linh Nga ăn cơm xong vứt bia lại đó cho 2 đứa uống rồi dắt nhau ra ngoài quán café gần đó - Ít khi thấy anh từ chối bia lắm mà, sao hôm nay lại lôi e ra đây - E ko thấy 2 đứa nó đang giận nhau à? Để 2 đứa nó uống với nhau đi - Anh đúng là, chẳng ai như anh, lại để 2 đứa say ngồi với nhau, lỡ có chuyện gì thì sao? - Thằng Nhật ko say đâu, còn nếu cái Ngọc có say thì chắc sẽ giải quyết được vấn đề. Mà dạo này thấy Ngọc nó gầy đi vậy em? - E cũng chẳng biết, chắc là do… - Lí do gì? - 2 đứa nó…. Đi quá giới hạn anh ạ, hôm trước Ngọc nó tâm sự với em mà.. - Ra vậy, cộng thêm cái sự thờ ơ của thằng Nhật nữa đúng ko? - E cũng nghĩ thế, thật ra chúng nó yêu nhau lâu như thế cũng khó tránh nhưng Nhật chắc có vẻ ko hiểu tâm lí Ngọc nên 2 đứa nó mới khúc mắc lâu vậy. - A hiểu, tức là còn yêu nhau, nhưng cái tôi của đứa nào cũng lớn. Bọn nó cũng chẳng lớn hẳn, còn nhiều cái chưa nhận thức được. Thôi để hôm nào anh lựa lời bảo thằng Nhật. - Vâng. Anh! - Hả, gì mà gọi giật đùng đùng thế? - Bao giờ anh cưới em? - Haha, e muốn cưới rồi à? Cuối năm hoặc ra giêng anh cưới em! - Nhưng mà năm nào mới được í. – Linh Nga cố tình hỏi vặn - Thì… hay là mấy hôm nữa anh bảo bố mẹ qua nói chuyện với bố mẹ em nha - Thôi thôi – cười – e đùa thôi, đang yên lành , e muốn 1 thời gian nữa để anh và e ko còn vướng bận gì cả, để e biết hết những tật xấu của anh, điểm yếu của anh chứ. Cưới sớm về chắc em bị hớ quá – cười - Làm gì có tật xấu nào, anh là mẫu người đàn ông chuẩn của gia đình vợ con luôn ấy nha - Hì – Linh Nga nắm lấy tay tôi – công nhận tay anh mềm thật đấy. E giờ nắm tay anh rồi đó, anh mà bỏ tay e ra là chết với e - Rồi rồi, chẳng thấy ai tay thì nắm tay người yêu xong miệng thì dọa dẫm cả. Mới thấy có em thôi đấy. Nói về Linh Nga, cũng chẳng biết diễn tả thế nào để miêu tả con người đó, bởi mọi thứ xung quanh cô ấy, những gì cô ấy quan tâm, những gì thuộc về cô ấy đối với tôi nó rất đẹp và thanh khiết. Tôi đang yêu được 1 người con gái mà ngày xưa tôi cũng đã từng mơ ước. Dù mơ và thực chưa chắc đã giống nhau, nhưng cảm ơn ông trời, cảm ơn định mệnh đã đem con người này đến với tôi. Khoảng gần 2 tháng sau thì mọi việc cũng ổn định, Nhật và Ngọc trở lại bình thường với nhau, tôi và Linh Nga thì vẫn nồng nàn và bình yên. Còn bà bạn thân của tôi cũng dần quen với công việc ở công ty mới, thỉnh thoảng buổi trưa chúng tôi vẫn đi ăn cơm với nhau. Bỗng dưng 1 hôm 8 giờ tối tôi đang ngồi ăn cơm cùng thằng Quân thì có điện thoại của Trang, số ở Việt Nam gọi luôn - Nói - Anh, anh đang ở đâu thế? - Hỏi làm gì? - Anh ra sân bay đón em đi! E vừa xuống máy bay!