Yêu người cô đơn
Chương 67 : Nằm viện
Cố Hàn Yên kéo Tô Vũ Khởi đi trong dòng người xuôi ngược, đến khi nhìn thấy phía trước có tấm biển quảng cáo khách sạn mới dắt cô vào, rồi lấy thẻ căn cước ra đăng ký một phòng tiêu chuẩn.
Sau khi nhận chìa khóa thẻ từ, Cố Hàn Yên đưa Tô Vũ Khởi lên tầng tám, bật hết đèn lên, kéo tất cả rèm cửa sổ lại. Cô quay đầu, thấy Tô Vũ Khởi đang ngồi trêи giường, vẻ mặt hốt hoảng.
"Em sao vậy?" Cố Hàn Yên ngồi chồm hỗm xuống bên cạnh giường, xoa mặt cô nói:"Em ở đây chờ chị, chị về nhà lấy quần áo mới cho em thay."
Tô Vũ Khởi vô thức gật đầu, cô vẫn chưa tỉnh táo lại từ sau chuyện vừa rồi. Cố Hàn Yên thở dài, đi ra ngoài đóng cửa lại. Cô dùng tốc độ nhanh nhất trở về nhà soạn quần áo cho Tô Vũ Khởi, ra đến cửa được nửa đường rồi mới nhớ Tô Vũ Khởi bị Hàn Tuệ tạt nước nóng lên người, chẳng biết có bị bỏng hay không, vội vàng chạy ra nhà thuốc mua một tuýp thuốc mỡ.
"Hàn Yên, chị về rồi à." Nước mắt trêи mặt Tô Vũ Khởi đã khô, cô lặng thinh ngồi trêи giường, hai tay đặt trêи đầu gối, dáng vẻ ngoan ngoãn nhìn mà thương. Cố Hàn Yên gật đầu, khóa cửa lại, tắt điện thoại rồi đến ngồi xuống bên cạnh cô.
"Em cởi đồ ra đi, để chị xem xem có bị bỏng không?"
Tô Vũ Khởi chần chừ nhìn cô một lúc rồi đáp: "Em không muốn cởi…"
"Ngoan nào, quần áo của em ướt hết rồi, phải thay ra chứ. Nghe lời chị được không?" Cố Hàn Yên khẽ hôn lên gò má cô, đưa tay lên cởi bỏ bộ đồ công sở bị nước trà làm ướt ra. Tô Vũ Khởi mặc rất ít, bên trong chỉ có thêm một cái áo mỏng. Cố Hàn Yên cẩn thận cởi luôn chiếc áo này, vừa liếc qua đã thấy cả một mảng hồng hồng từ xương quai xanh đến ngực, vội vàng lấy khăn ướt đắp lên cho cô: "Có phải đau lắm không?"
Tô Vũ Khởi lắc lắc đầu: "Hết đau rồi."
Cố Hàn Yên rất khó chịu, để Tô Vũ Khởi chịu tội đều là lỗi của mình.
"Mẹ của chị thật quá đáng, dùng lời nói khắc nghiệt như vậy công kϊƈɦ em…" Cô rút khăn mặt ra, kiểm tra vết đỏ trêи da xem có khá đi chút nào không.
Tô Vũ Khởi nhìn Cố Hàn Yên chăm chú, từ góc độ này chỉ có thể thấy được mái tóc dài đen nhánh của cô. Ngực bỗng nhiên bị áp vào, là môi của Cố Hàn Yên. Cô nhẹ nhàng hôn lên ngực Tô Vũ Khởi, từng nụ hôn thật khẽ như muốn giảm bớt nỗi đau đớn trêи da thịt.
Tim Tô Vũ Khởi khẽ hẫng một nhịp, cảm xúc chồng chất lên nỗi đau trong lòng. Cô nâng mặt Cố Hàn Yên lên rồi cúi xuống hôn, đưa lưỡi vào quấn quýt cùng nhau, nước mắt không nhịn được nhạt nhoà rơi xuống. Cố Hàn Yên đáp lại nụ hôn của Tô Vũ Khởi, dùng hơi ấm để an ủi vết thương trong tim, lau đi những giọt nước mắt đang khẽ khàng rơi xuống. Cô ôm chặt Tô Vũ Khởi vào lòng, để khoảng cách hai người gần hết mức có thể. Hàn Tuệ bỗng dưng xuất hiện làm cho lòng cô tràn ngập khủng hoảng, điều cô sợ nhất chính là bà sẽ cướp người cô yêu tha thiết đi.
Cơ thể bị đẩy ngã xuống giường, đối diện là gương mặt dịu dàng và thâm tình xiết bao quen thuộc, Tô Vũ Khởi vòng tay ôm lấy eo Cố Hàn Yên, kề sát mặt lên ngực cô, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi.."
"Tại sao em lại xin lỗi chị?" Cố Hàn Yên càng ôm cô chặt hơn, chỉ hận không thể hoà cô gái nhỏ bé này vào làm một với mình: "Người nên nói xin lỗi là chị, chị đã không bảo vệ em thật tốt.."
"Hàn Yên, có phải em làm chị khó xử không? Mẹ chị…"
Cố Hàn Yên đè môi Tô Vũ Khởi lại, không cho cô nói thêm gì nữa. Nụ hôn vừa triền miên vừa độc tài, không cho Tô Vũ Khởi trốn thoát giống như muốn trừng phạt vì đã nói những lời không nên nói. Mãi đến khi Tô Vũ Khởi có vẻ thở không được nữa, cô mới chịu thả ra.
"Sau này không được nói mấy câu như thế này với chị nữa, chị không chấp nhận được, cũng không muốn nghe, em có hiểu không? Mẹ chị muốn biết thì cũng đã biết rồi, những lời nào muốn nói cũng nói xong rồi, chị sẽ tìm lúc nào đó thích hợp để nói chuyện với mẹ, em đừng lo. Ở bên em chị rất hạnh phúc, chị không phải giả vờ bản thân mình thế nào, cũng không cần che giấu gì cả, vừa bình yên vừa chân thực."
Mắt Tô Vũ Khởi nhoà lệ, thầm cám ơn vì lòng kiên định của Cố Hàn Yên.
"Sao đêm nay chúng ta không về nhà?"
"Xảy ra chuyện, mẹ chị không bắt được chị chắc chắn sẽ về nhà giữ cửa, đến lúc đó đừng hòng chị và em có giấc ngủ ngon. Hôm nay cứ ở đây ngủ qua đêm, chị không tin mẹ tìm được tụi mình."
"Vậy sao được, mẹ sẽ lo lắng cho chị."
"Bây giờ mẹ chị đang bực bội, nói cái gì mẹ cũng không nghe lọt tai đâu. Đợi mẹ chị tỉnh táo chị sẽ tìm bà nói chuyện. Em yên tâm, tự chị biết phải làm gì mà. Nói chung chị sẽ không để mẹ chị có cơ hội đánh em nữa."
Tô Vũ Khởi gật đầu, xoa mặt cô: "Mặt chị còn đau không?"
"Không còn đau, mặt chị làm sao mềm bằng ngực em sao? Sáng mai sẽ tốt thôi." Cố Hàn Yên nắm tay Tô Vũ Khởi: "Giờ để chị ôm em rồi chúng ta đi ngủ, không nên nghĩ ngợi gì nữa."
"Vâng." Tô Vũ Khởi áp mặt vào lòng Cố Hàn Yên, nỗi hốt hoảng trong lòng từng chút từng chút bình ổn lại: "Hàn Yên, chị không còn giống như xưa nữa."
Môi Cố Hàn Yên cong lên, khẽ mỉm cười: "Vì có em, chị muốn làm một người dũng cảm."
Tô Vũ Khởi nhích người đến trước, muốn đến gần Cố Hàn Yên thêm chút nữa, chợt bên eo có vật gì đó đâm vào, cô lấy tay lôi ra, là một tuýp thuốc mỡ.
"Cái gì vậy?"
"À chị quên mất, chị mua cho em đó." Cố Hàn Yên cầm lấy, mở nắp ra nhẹ nhàng thoa thuốc lên ngực Tô Vũ Khởi: "Lo nói chuyện với em nên không nhớ gì hết."
"Không sao mà, dù gì cũng được thoa rồi đó thôi."
"Nhưng cảm giác không giống nhau." Cố Hàn Yên trêи danh nghĩa là thoa thuốc nhưng tay vẫn nhân cơ hội chiếm lợi ích, mân mê từ xương quai xanh đến ngực người ta. Tô Vũ Khởi đẩy tay cô ra, cô càng được nước lấn tới, Tô Vũ Khởi bất đắc dĩ lên tiếng: "Sờ đủ chưa?"
"Chưa đủ." Cố Hàn Yên cười hì hì, vò vò tóc cô: "Sờ cả đời cũng không đủ."
"Chị nằm mơ à." Tô Vũ Khởi quay mặt sang không thèm để ý đến Cố Hàn Yên. Cô cười cười, từ phía sau ôm lấy Tô Vũ Khởi, đầu tựa lên vai, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa lên bụng: "Nếu có một ngày lúc chị ngủ không sờ được cảm giác như vậy nữa, chị nhất định sẽ không quen."
"Cảm giác gì?"
"Vừa mềm vừa mịn vừa thơm."
Cố Hàn Yên dịu dàng đặt chiếc hôn lên cổ Tô Vũ Khởi, lúc này cô không né tránh mà ngửa ra sau dựa sát vào lòng Cố Hàn Yên, áp tay vào bàn tay đang đặt trêи bụng mình. Cảm giác nóng hổi phía sau lưng làm cô rất thoải mái. Dựa vào người Cố Hàn Yên, cô rất an tâm.
"Chúng ta ngủ đi."
"Ừ."
Sáng hôm sau lúc Tô Vũ Khởi tỉnh lại thì người kia vẫn còn say trong giấc mộng, hơi thở đều đều phả lên cổ cô.
Vì không nỡ đánh thức Cố Hàn Yên nên Tô Vũ Khởi cố giữ nguyên một tư thế không nhúc nhích, mãi đến khi đồng hồ báo thức reng vang, Cố Hàn Yên mới mở mắt, Tô Vũ Khởi vừa cười vừa hỏi: "Ngủ no chưa?"
"Chưa." Cố Hàn Yên bĩu môi: "Sao trời sáng nhanh vậy? Haiz, lại phải đi làm, chán chết thôi. Chị muốn ở đây ngủ với em cả ngày."
"Được rồi, sau này vẫn còn thời gian ngủ mà. Chị nhanh lên còn đi làm, không biết mẹ chị có đến công ty tìm chị không nữa?"
"Mẹ chị không biết công ty chị ở đâu. Tối chị sẽ gọi cho mẹ chị, em đừng lo. Em đi làm cẩn thận nhé, đừng suy nghĩ lung tung, được không?"
"Ừ."
Sau khi hai người sửa soạn xong thì xuống dưới trả phòng rồi đi ăn sáng, sau đó chia nhau ra từng người đến công ty đi làm. Trước khi đi, Tô Vũ Khởi còn hiếm hoi cho Cố Hàn Yên một nụ hôn tạm biệt.
Cố Hàn Yên vừa bước vào cửa văn phòng thì thấy Trương Mạn đang đi tới đi lui, dáng vẻ nhìn qua rất là sốt ruột, cô tò mò hỏi: "Chị làm sao vậy, mới sáng sớm ở đây lượn đến lượn lui, có chuyện gì à?"
"Hàn Yên!" Trương Mạn vừa nhìn thấy cô như nhìn thấy cứu tinh: "Mô phật, cuối cùng em cũng tới rồi, chị còn sợ hôm nay em không thèm đi làm nữa!"
"Sao vậy? Chị tìm em có việc gấp à?"
"Đâu phải có mình chị tìm em, tất cả mọi người đều đang tìm em, gọi điện thì không được em vẫn tắt máy, em làm chị sốt ruột chết thôi. Em có biết gì chưa, ba em sáng nay nhập viện rồi! Mẹ em gọi cho em không được nên gọi cho Trần Sâm. Anh ấy không đến công ty mà đi qua bệnh viện luôn rồi."
Cố Hàn Yên sửng sốt đến đánh rơi túi, không tin nổi đáp: "Ba em nhập viện? Ba em khỏe mạnh lắm mà, sao lại nhập viện?"
"Cụ thể thế nào chị không biết, em đừng nóng nảy, bây giờ gọi cho mẹ em hoặc Trần Sâm trước đi, hỏi họ xem ba em vào bệnh viện nào rồi chị giúp em xin nghỉ một ngày."
Cố Hàn Yên gật đầu, vội vã đi ra cửa. Trêи đường cô gọi điện cho Trần Sâm hỏi địa chỉ rồi bắt xe nhanh chóng đi vào bệnh viện.
"Cái con nhóc chết tiệt kia, con còn biết ló mặt ra rồi đó hả!"
Cố Hữu Quyền giải phẫu xong đã được đưa đến phòng bệnh, Hàn Tuệ vừa nhìn thấy Cố Hàn Yên liền mắng um lên: "Con nhóc kia, còn biết đến thăm ba con hả!"
"Mẹ, ba làm sao vậy?" Cố Hàn Yên sốt ruột nhìn vẻ mặt tái nhợt trêи giường bệnh của cha cô: "Sao bỗng nhiên ba lại nằm viện?"
"Còn không phải do bị con chọc cho tức chết à! Con là đồ bất hiếu, cha mẹ nhọc nhằn nuôi con khôn lớn là để con làm cho cha mẹ chết tức tưởi đúng không! Điện thoại tắt máy, còn không về nhà! Bây giờ ba con vì con mà tức đến mức nằm viện, con hài lòng chưa!"
"Cô, cô đừng kϊƈɦ động. Cô ngồi xuống đây đi, Hàn Yên không cố ý đâu, muốn nói gì chúng ta từ từ nói, ở đây là bệnh viện mà. Chú còn phải nghỉ ngơi, mình đừng lớn tiếng quá."
Trần Sâm an ủi Hàn Tuệ xong thì kéo Cố Hàn Yên ra khỏi phòng bệnh, quan tâm hỏi: "Hàn Yên, tối qua em đi đâu sao không về nhà?"
Cố Hàn Yên cười khổ: "Em không biết giải thích thế nào, anh cứ nói em nghe chuyện ba em trước đi, sao ba em nằm viện, bác sĩ nói thế nào?"
"Thường ngày ba em hút thuốc quá nhiều nên hệ hô hấp không tốt lắm. Tối hôm qua lúc ngủ bị đờm mắc nghẹn trong cổ họng, không thở được, chậm tí nữa đã không cứu kịp rồi. Mãi sáng nay mẹ em mới biết, gọi cho em nhưng điện thoại em tắt máy nên cô mới gọi cho anh. Lúc anh đến nơi thì ba em được xe cứu thương đưa đi rồi. Đờm đã được hút sạch rồi nhưng vẫn phải kϊƈɦ điện mới cứu chú về kịp. Với lại bác sĩ phát hiện ba em có dấu hiệu lạ nên chờ chú tỉnh lại và khoẻ hơn mới làm các bước kiểm tra tiếp theo."
Cố Hàn Yên bắt đầu lo lắng: "Ý là sao? Có gì lạ?"
Trần Sâm chần chờ một chút rồi cau mày nói: "Bác sĩ phát hiện trong phổi chú có một bóng mờ.. hơn nữa diện tích không nhỏ.. nên bước đầu suy đoán là.. là…"
"Là gì?" Cố Hàn Yên thấy hắn ấp a ấp úng càng căng thẳng hơn, kéo tay áo hắn truy hỏi cho bằng được: "Anh nói rõ cho em biết, rốt cuộc là sao?"
"Có thể là ung thư phổi… Em không cần lo lắng quá đâu, vẫn cần kiểm tra thêm nữa nới có kết quả chính xác. Cho dù là ung thư thì phát hiện sớm vẫn có khả năng chữa trị.."
Nghe được hai từ ung thư, mắt Cố Hàn Yên tối sầm lại, giống như sấm sét giữa trời quang, hai chân cô nhũn ra, không còn đứng vững được. Trần Sâm thấy sắc mặt cô trắng bệch, vội vàng đỡ lấy cô: "Hàn Yên, em làm sao vậy?"
Cố Hàn Yên lắc đầu, vô lực nhắm mắt lại. Tại sao, tại sao nhất định vào lúc này lại xảy ra chuyện như vậy..
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
111 chương
150 chương
41 chương
50 chương
120 chương