Tôi đã quên béng mất Stefan, chú tuần lộc đã nhảy tọt ra khỏi sân khấu, cho đến lúc tôi đón bọn trẻ đi trượt băng chiều hôm đó. Trên sân băng Stefan cũng chẳng may mắn gì hơn, còn Tim phải vật lộn để làm quen với đôi giày trượt mới của nó. Đôi lưỡi dao mạ kền đã cũ trên giày tôi thì trượt cứ như tôi gắn vào chân hai cái nĩa nhà bếp. Chúng tôi là một bộ ba nguy hiểm. Chẳng mấy chốc những tay trượt khác trong sân băng tránh xa ra mỗi lần họ thấy chúng tôi lao tới. Rốt cuộc, bất chấp sự phản đối của Tim, tôi ngồi xuống mà nhìn. Tôi biết nó cần vui với một đứa trẻ cùng tuổi với nó mà không có “người lớn” nào chen vào. Tim và Stefan gặp hai đứa khác học cùng trường và bốn đứa chúng nó trở thành một phi đội máy bay không phải lúc nào cũng biết mình đang bay đi đâu. Tôi để chúng trượt, cười và hét đến lúc mệt lả rồi chở hai thằng nhóc về nhà, thả Stefan xuống trước. Khi chúng tôi đến nhà Tim, nó bảo tôi. “Chị phải vào nhà đã. Em có một món quà cho chị”. “Chị sẽ vào dù không có quà mà”. “Chị sẽ thích cho mà xem”, nó nói lúc tôi theo nó đi vào nhà. Tim đẩy cửa trước và buông đôi giày trượt của nó cái xoảng. “Em về rồi”. “Không đùa đâu nhé”, Ben kêu từ trên gác. “Em có mang đủ cả hai chân về không?” tôi nhận ra đó là giọng của Craig. “Có, và Allie cũng thế”. Tôi treo áo khoác của mình lên lan can rồi theo Tim vào phòng khách. “Xem quà của em trước đi”, nó rủ, rồi lôi ra đưa cho tôi xem từng món một, giải thích cách sử dụng với tôi. Tôi cứ bị bỏ qua chi tiết, xao lãng vì sự có mặt của Ben ở trong nhà. Khi Tim cố giải thích cho tôi những luật lệ lăng nhăng của một trò chơi, tôi phải tập trung hết sức như đang ngồi trong lớp toán vậy. “Chị hiểu chưa?” Tim hỏi tôi. “Chị hiểu chưa?”. Tôi nhìn chằm chằm vào những ô vuông xanh đỏ, lắng nghe tiếng bước chân trên cầu thang. “Hơi hiểu thôi”. “Chào, Allie”, Craig chào tôi, bước vào phòng khách. “Chào, Tim”. Tôi không chắc tôi sẽ thấy gì trong mắt Ben. Cái nhìn hoang mang, giận dữ như sau khi chúng tôi nhảy với nhau hôm lễ Giáng sinh? Hay cái nhìn cười cợt vì anh đã tóm được tôi nhìn trộm anh hôn em gái tôi? “Em đã tặng chị Allie quà chưa?”, Ben hỏi. Không có gì. Chẳng có gì trong mắt anh cả, thế còn tệ hơn là tôi tưởng tượng. Tôi chỉ là một người tới chơi với em trai anh thôi. Tim bò xuống dưới cây thông, rồi trườn ra lại và trao cho tôi một cái hộp. “Wow! Em tự gói phải không?” tôi hỏi. Nó gật đầu. Tờ giấy có hình quả bóng và các nhân vật hoạt hình thậm chí còn quấn chưa kín cái hộp. Một cái nơ làm sẵn dán đè lên che chỗ thiếu giấy và một cái khác dán giữa hộp. “Tôi dạy nó tất cả các bí quyết của tôi đấy”, Craig nói, toét miệng cười. Anh ta và Tim đứng kế tôi khi tôi xé giấy gói ra. Ben thì vẫn đứng đằng xa. Tôi nhấc nắp hộp và kéo mảnh giấy ra. Một cái đầu báo hiện ra – hai cái đầu như thế - đôi dép đi trong nhà bằng lông đốm giả có gắn hai cái đầu báo to phía sau đầu ngón chân. “Wow!” tôi nói, lôi chúng ra. “Những cái này thật là… không thể tin được”. “Chị thích chúng không?” “Tất nhiên rồi!”. “Báo cũng là mèo đấy, mèo Allie ạ”, Tim bảo tôi. “Cô Jen nói thế. Người ta bán hết mèo Garfield rồi”. “Báo còn xịn hơn nhiều ấy chứ”, tôi nói, cởi giày ra và xỏ đôi dép vào chân. “Cô Jen nói chị cùng cỡ chân với cô ấy”. “Đúng thế. Đôi này vừa khít luôn”. Tôi đứng dậy đi lại làm dáng cho nó xem, làm mấy trò hề rồi ngọ nguậy ngón chân. “Cảm giác êm ái thật”, tôi bảo nó, ngồi xuống và tụt đôi dép ra. “Cám ơn, anh bạn”. Tôi giang rộng tay và ôm nó vào lòng. Nó siết chặt lấy tôi. Qua vai Tim tôi thấy Ben đang nhìn, mặt vô cảm. Chuông điện thiện reo vang, và Ben quay qua trả lời. Một phút sau anh nói, “Của em đấy, Tim. Ai là J.R thế?”. “Một đứa bạn cùng lớp năm ngoái. Nó ở chỗ sân trượt băng. Em sẽ nghe ở trên lầu”, nó nói thêm, bằng cái giọng mà tôi nghĩ Tim bắt chước của Ben khi anh muốn nói chuyện riêng. Khi Tim biến đi, Ben nói. “Nó gặp bọn nhóc nó quen ở sân băng à?”. “Vâng, J.R và thằng Kevin bạn nó”. Ben ngồi xuống trước mặt tôi và duỗi dài chân ra. “Anh đã mong những điều như thế xảy ra. Anh cảm ơn em đã đưa nó đi, Allie”. “Thì cũng vui”, tôi bảo anh. “Tim nhắc tên cô Jen hai lần. Không phải tốt hơn sao?”. “Anh nghĩ thế. Khi nó quyết định mua quà tặng em sáng nay, nó đã để cô ấy đưa nó đến trung tâm thương mại”. “Tuyệt quá!”. Ít ra thì tôi vẫn còn nói chuyện được với Ben về Tim. Không gì thay đổi được điều đó. Craig nằm ườn thoải mái trên tấm thảm giữa Ben và tôi, ngả ra đằng sau, dựa trên hai khuỷu tay. “Craig vừa cho anh xem mấy bức ảnh của Julia – những bức mà nó đã chụp trong vở diễn mùa thu”, Ben nói. Craig và Julia, một “dự án” khác mà chúng tôi cùng tham gia. “Thế ạ?”. “Đẹp kinh khủng”, anh nói thêm rồi liếc nhìn Craig, người đang có vẻ như định phủ nhận. “Đừng có mà cãi”, Ben bảo Craig. “Chúng là số ít những bức ảnh đẹp nhất mà anh từng được xem. Chúng có – anh không chắc phải nói thế nào – có cảm giác về con người thực ở đằng sau gương mặt”. “Một con người có trái tim và tâm hồn?” tôi mớm lời. Anh gật đầu. “Tôi sẽ đưa chúng cho Allie, nhờ chuyển hộ cho Julia”, Craig nhờ. “Chưa đâu”, tôi bảo Craig. “Mà Craig nên là người đưa chúng cho Julia. Chỉ có điều chưa vội”. Tôi thấy Ben nghiêng đầu, một bên mép của anh hơi nhếch lên. Tôi đã nói điều gì buồn cười sao? “Có điều tôi chẳng biết làm gì tiếp cả”, Craig nói. “Tôi chẳng có lý do gì chính đáng để gặp Julia. Chúng ta không thể trang trí cây thông lần nữa được”. “Chúng ta có thể hạ cây thông xuống”, tôi đáp. “Hoặc Craig có thể ghé qua xem một băng video khác trong đống băng lạ tôi đem ở trường về. Craig có thể dạy tôi chụp ảnh – tôi sẽ bắt Julia làm mẫu. Chúng ta có thể, tôi không biết, có cả triệu cách để hai người ở bên cạnh nhau. Tôi chỉ cần phải nghĩ xem điều gì là tốt nhất và nên làm theo thứ tự nào thôi”. Tôi nghe tiếng Ben cười. “Julia đang trở lại với âm nhạc cổ điển”, tôi nói tiếp, “và tập rất nghiêm túc. Nó đang tập piano và bắt đầu luyện giọng vào tháng 1. Hãy cất điều đó vào bộ nhớ để tương lai còn dùng”. Một nụ cười nhạo báng trên gương mặt Ben đã khiến tôi nổi sùng. “Sao?” tôi hỏi anh, thấy đau nhói trong lòng. “Có chuyện gì à?”. “Chị em nhà Parker nên mở một hãng tư vấn hẹn hò”, anh đáp. “Em và các em gái em biết tất cả các thủ thuật. Các em có thể huấn luyện lũ bọn anh”. “Việc thực hành chắc sẽ vui lắm”, Craig lưu ý vẻ phấn khởi. “Em không biết liệu con trai các anh có đủ bền bỉ để theo học không”, tôi bình phẩm. “Ồ, anh nghĩ là được chứ”, Ben trả lời một cách mềm mỏng. “Và cuối khóa em có thể sát hạch bọn anh ở những điểm dừng chân trên đường Jersey”. Câu đó quất tôi đau điếng. “Anh biết gì không, Ben? Anh biết điều gì là tốt nhất cho anh không?”, tôi nói. “Là đổ gục hoàn toàn trước một cô gái mà anh không thể có được”. Nụ cười trên gương mặt anh biến mất. “Là đem lòng yêu – ý em là yêu thực sự, yêu không thể tin được – một người nào đó không quan tâm đến anh, rồi anh sẽ thấy điều đó là như thế nào”. Tôi buộc mình nhìn thẳng vào mắt anh một cách bình tĩnh, khiến anh phải nhìn đi chỗ khác trước. “À”, sau một lát Ben đứng dậy. “Ai muốn uống soda để tôi lấy nào?”. “Ừ… tôi uống một lon”, Craig nói khi thấy tôi không đáp. Ben đi ra bếp. Tôi vò đầu, rồi cảm thấy Craig vỗ nhẹ lên chân mình. “Tôi hơi gay gắt quá, phải không?” tôi lầm bầm. “Hơi một chút”, Craig nói nhẹ nhàng. Chúng tôi lặng lẽ ngồi, đó là điều là tôi cảm thấy dễ chịu khi ở bên Craig. Nếu Julia và Craig có bao giờ ở bên nhau, nó sẽ thấy điều đó thật dễ chịu thế nào. “Craig”, một phút sau tôi nói, “tối mai Craig có chụp ảnh ở trận đấu bóng rổ không?”. “Tôi thầu vụ đó mà”. “Julia sẽ ở đó. Sau đó mọi người sẽ đến quán Bingo. Julia sẽ đi với Ford, nhưng đừng để điều đó làm Craig khó chịu. Hắn ta sẽ lặn sớm thôi mà”. “Bingo là nơi đội bóng tụ tập”, Craig nói. “Phải, tôi sẽ đến đó với Mike”. “Allie đi với Mike à?” Craig lặp lại, rõ ràng là kinh ngạc. Ben vừa trở lại phòng. “Ừ, à, đó là một câu chuyện dài”, tôi nói khẽ. Ben đặt xuống ba lon soda. “Anh mang thêm một lon phòng khi em muốn uống”, anh bảo tôi. “Cám ơn. Em đem theo được không?” tôi hỏi, đứng dậy. “Em phải đi đây”. “Được mà”. “Dù sao, Craig cũng phải đến, Craig ạ”, tôi bảo anh ta khi tôi đi vào hành lang lấy áo khoác. Hai anh chàng đi theo tôi, Ben cầm hộ tôi lon soda. “Rất nhiều người ở đó, mà tôi thì hầu như chẳng quen ai cả”. “Allie”, Craig nói. “Bingo là nơi đội bóng và bạn bè của họ tụ tập”. “Phải, thì sao?”. “Tôi không được tham gia hội đó”. “Giống tôi thôi”, tôi cười to. “Trong đời tôi, tôi chưa bao giờ được tham gia hội nào tuyệt vời cả”. “Bây giờ thì em được rồi đấy”, Ben xen vào, trao cho tôi lon soda. “Đội trưởng đội bóng rổ đã để cho em tham gia rồi”. Anh nói nghe giận dữ, cứ như tôi vừa được cho tấm vé miễn phí để bước vào cái xã hội mà anh nghĩ tôi không xứng đáng. “Mike mời em tham gia với họ một buổi thôi”, tôi nói. “Và em đồng ý. Để anh ấy may mắn!”. Tôi mở cửa trước, chạy ra xe và đánh xe đi, đầu ngẩng cao. Ồ, tuyệt quá, tôi là một cô gái biết rõ mình định làm gì và đang đi đâu… Tôi chỉ tình cờ không để ý thấy ngay lúc ấy rằng tuyết đang rơi như điên. Một trận bão tuyết đang nổi lên và tôi đã không thèm vặn đài lên để nghe dự báo thời tiết, chỉ đến khi tôi cập vào lối xe ra vào nhà mình và nhận ra tôi chẳng nhìn quá đầu xe mình được một mét. Tôi ngồi phịch sau tay lái, trái tim đau đớn, lòng thầm ao ước hôm nay là ngày mùng 3 tháng 1.