Yêu Một Người Đã Có Vợ
Chương 2
Đợi dòng suy nghĩ thoáng qua đi,tôi mới khẽ nhấp thêm ngụm trà rồi vào phòng ngủ.
Sáng sớm...Mở mắt ra cũng đã quá 7 giờ sáng.Chỗ nằm bên cạnh hôm qua của Quân được anh sắp xếp lại cẩn thận mà không nhăn nhó lấy một phần.Tôi xoay người mà duỗi thẳng hai chân,ánh mắt vô định mà nhìn lên trần nhà trước mắt.Có một ý niệm,có một tâm sự mà không thể giãi bày.
Tôi xuống nhà,mẹ đang chuẩn bị đồ Ăn trong bếp,ba chồng thì đang ngồi đọc báo ngoài phòng khách.
—Mẹ,hôm qua con ngủ hơi muộn nên dậy hơi trễ
—Không sao,đồ ăn mẹ chuẩn bị xong hết rồi.Con ăn đi,mọi người đã ăn rồi
—Anh Quân đi làm từ lúc mấy giờ đấy ạ?
—Hình như là hơn 6h gì đấy.Dạo gần đây mẹ có vẻ thấy nó đi sớm
—Vâng,chắc cơ quan anh ấy đang nhiều việc mẹ ạ
Tôi cố đưa lát bánh mì nhét vào sâu cổ họng để nuốt.Với tôi,mọi thứ như đang tắc giữa nửa đường vậy,muốn nuốt trôi mà không thể.
—Hôm nay con không phải ra cửa hàng đâu.Lát mẹ với ba đi ăn cỗ dỗ,cửa hàng mẹ sẽ đóng một hôm,con ở nhà nghỉ ngơi,mà tiện thể lên phòng kho đựng mấy đồ linh tinh tìm cho mẹ vài quyển truyện,quyển báo cũ của thằng Quân đợt trước nhé.Mẹ muốn cho vài đứa ở phường mình.
—Vâng con biết rồi ạ.
—Ừm,mẹ cảm ơn
—Mẹ và ba đi lâu không ạ?
—Chắc tầm đến tối mới về,con cứ nấu cơm mình con và thêm thằng Quân thêm nữa thôi nhé
—Vâng,con hiểu rồi ạ..
9h sáng,ba mẹ đòi nhau đi ăn cỗ bằng chiếc xe máy cũ của Quân. Tôi ra đóng cổng rồi mau chóng chạy vào trong nhà.Tôi đi theo mép cầu thang mà tìm lên căn phòng góc cuối tầng 3.
Tôi hé mở cửa,căn phòng dù là đựng vài đồ không cần dùng tới,lâu không có người sử dụng nhưng vẫn rất sạch sẽ,một chút bụi bẩn cũng không có.Từ lần về nhà làm dâu,đây là lần đầu tiên tôi bước vào căn phòng này.Mọi thứ được sắp ngăn nắp dưới đất,trên kệ.Tôi đảo mắt, cố tìm lấy cái công tắc điện để bật.Tìm thấy rồi nhưng mà điện không lên,tôi đành phải bật đèn pin ở điện thoại để soi.Chẳng mấy chốc,tập sách báo cũ trong góc phòng phía bên trái đập vào mắt tôi.Tôi mỉm cười,chạy lại để xác nhận thêm lần nữa.
Tôi vô thức mà hét lên
—Thấy rồi..
Tôi nhanh chóng ngồi xuống,đôi tay nhanh chóng lượm nhặt vài quyển truyện cũ và vài quyển báo cũ mà mẹ nhờ lúc sáng.Bỗng chốc,tôi nhìn thấy từng tập vở từ lúc đi học lớp 1 đến lớp đại học của Quân.Nét chữ ngay ngắn,thành tích học tập xuất sắc.Cũng chẳng biết sao nữa,chỉ biết rằng tôi đã bị những nét chữ ngay ngắn ấy làm cuốn hút từ bao giờ.Bất giác,tôi nở một nụ cười ngốc nghếch.
Tôi ngồi xuống nền đá hoa,đôi tay nhẹ nhàng lật từng trang giấy.Một tấm ảnh đã cũ được kẹp trong quyển vở lí thuyết hoá học 12 rơi nhẹ xuống.Tôi tò mò,cố chỉnh đèn pin điện thoại rõ gần hơn tấm ảnh.Nhìn mãi tôi mới nhận ra,người trong bức ảnh là Quân,Bên cạnh anh ấy còn có thêm một người nữa.Một cậu bạn với một nụ cười dễ thương,hai người khoác tay nhau trông có vẻ khá thân thiết.Chuyện sẽ chẳng có gì nếu tôi không lật để xem phía sau bức ảnh.Một dòng chữ đã kịp mờ nhưng vẫn còn đọc được.Nét chữ này tuy có sự vội vàng nhưng nay lại có sự nắn nót đến kì lạ.Phải chăng đối phương phải trân trọng tấm ảnh hay một thứ tình cảm gì đó chăng.
“Trong một đời của chúng ta.Có được là hạnh phúc,mất đi là bất hạnh.Dù cậu có mơ hồ đến thế nào,thì tôi vẫn sẽ hiểu cậu như vậy..”
Tôi lẩm nhẩm đọc đi đọc lại dòng chữ được ghi phía cuối bức ảnh của chồng tôi với cậu bạn đó.Tôi nghĩ bức ảnh chắc được chụp vào khoảng thời gian chồng tôi đang học cấp 3.Nhìn cái khung cảnh trong Tấm ảnh thời đó là tôi đã đoán ra được phần nào.
Tôi cố tình tham lam dở thêm vài trang sách để tìm kiếm một chút hi vọng.Một lát sau, Tôi lại tìm thấy được một lá thư đã cũ được kẹp gọn trong quyển ngữ văn
Tôi mon men,cố dặn lòng rồi mở tiếp lá thư ấy ra để đọc.
“Gửi cậu.Nguyễn Mạnh Quân.Chỉ còn vài tháng nữa,tôi và cậu đã tốt nghiệp cấp 3 rồi.Tôi và cậu quen nhau được bao lâu rồi nhỉ?Chỉ là cảm thấy chúng ta thực sự có một chút gì đó quen thuộc,muốn trở nên xa lạ cũng khó.Năm nay tôi sẽ thi vào trường kiến trúc,Quân,muốn thi cùng tôi chứ.Cậu nói đúng,tôi không hiểu thế nào là tình yêu?Nhưng tôi chỉ biết rằng nó gói gọn trong trái tim cậu.Thực ra tôi chưa từng muốn quên cậu,cũng không muốn quên cậu.Cậu không dám chấp nhận tình cảm của tôi cũng không sao.Chỉ mong rằng trong tâm trí cậu vẫn có thể có chút kí ức đẹp đẽ về cái tên Niên Hiệu..Hôm nay tôi chính thức từ bỏ cậu”
Chẳng biết từ lúc nào đó,tâm can tôi lại day dứt khi đọc những dòng chữ trong bức thư đã lâu.Nước mắt cũng không hiểu sao rơi ướt đẫm cả khuôn mặt.
—Niên Hiệu,cái tên lạ lần đâu được nghe?
Người con trai ấy rốt cuộc trong quá khứ có mối quan hệ nào với Quân.Những lời nói ấy đâu chỉ đơn giản là một lời nhắn nhủ của người bạn cũ.
Tôi gấp gọn lá thư,cùng lá ảnh để gọn vào trong góc tủ phòng tôi.Cả một ngày,suy nghĩ không thôi về những lời văn trong lá thư ấy.Có những chuyện cũ không thể quên và mãi mãi không muốn quên.
Bây giờ anh ấy,chồng tôi đã trưởng thành.Anh ấy khác,khác hoàn toàn với bản thân anh ấy ngày xưa.Anh ấy thỉnh thoảng lại cuống cuồng,chạy trốn như muốn che giấu tôi điều gì đó.Tôi từng chỉ muốn nép người vào anh mà tận hưởng cái bình yên của tình yêu mà thôi.Thời gian ấy thật là tuyệt vời...
20:00 tối hơn,chồng tôi vẫn chưa về.Ba mẹ đã về được quá gần 30 phút.Ba mệt nên đi nghỉ trước.Mẹ thì vẫn còn lo ít chuyện bếp núc.
Tôi rón rén chạy nhanh xuống nhà
—Mẹ tối nay mẹ ngủ với con nhé
—Thế thằng Quân ngủ đâu.
—Anh ấy về muộn,con nhắn anh ấy bảo anh ấy ngủ ở phòng bên là được rồi ạ
—Sao lại thế.Có phải hai đứa dỗi nhau phải không?
—Không,chỉ là con muốn ôm mẹ ngủ mà thôi
—được rồi,lát mẹ lên.
1 tiếng sau,mẹ mở cửa phòng đi lên.Tôi đang phía ngoài ban công mà hứng gió trời.Mẹ tôi chạy lại,vội vã cất tiếng.
—Lạnh như này,sao không vào trong phòng
Tôi quay lại chỉ mỉm cười mà nói
—Mát mà,con thấy mát lắm
—Hôm nay lạ lắm nhé
—Mẹ à
—Ờm,muốn nói gì nào
—Con thực sự thương anh Quân,thực sự rất thương mẹ ạ.
—Mẹ biết mà,mẹ hiểu,mẹ hiểu
—Mẹ nghĩ anh Quân có thương con không?
—Hai đứa phải thương nhau thì mới có thể kết hôn được chứ?
—Mẹ thương ai nhất?
—Thực ra trong lòng mẹ thương Quân nhất.
—Sao mẹ lại không thương ba nhất.
—Chỉ là mẹ thấy Quân thương nó rất nhiều mà thôi.
—Anh quân học thiết kế chắc vẽ giỏi lắm mẹ nhỉ
—Con chưa từng thấy nó vẽ sao.
—Mẹ tin không,anh ấy chưa từng kể cho con nghe về công việc của anh ấy.Khó tin đúng không mẹ
—Nghe rất mâu thuẫn,nhưng nó là sự thật phải không?
—Mẹ cũng hiểu đúng không
—Lam này,con cũng đừng nên suy nghĩ nhiều quá.
—Mẹ,Anh Quân lúc đi học cấp ba chắc có nhiều bạn lắm nhỉ?
—Ừm,cũng có đám bạn thân hay đến nhà chơi.
—Vậy,mẹ có còn nhớ trong đám bạn thân ấy,Có một cậu bạn tên Niên Hiệu không ạ?
—Niên Hiệu
Mẹ cố nhắc lại cái tên ấy thêm lần nữa.Bà dựa mình rồi nép vào phía sau cách cửa.Tôi biết,nhưng lờ đi không thấy.
—Vâng,tên lạ quá.
—Tại sao con lại hỏi mẹ cái tên đó.
—Chỉ là cậu bạn đó chẳng phải là cậu bạn thân nhất của anh Quân hay sao,mẹ?
—Đã lâu không còn liên lạc,mẹ cũng không biết.Cũng không cò nhớ rõ cái tên ấy nữa
—Dạo gần đây trái tim nặng như có một tảng đá đang treo lơ lửng trong trái tim vậy.Nỗi buồn cứ chất chứa,tồn đọng khiến con cảm thấy yếu mềm,gục ngã.Con thương anh ấy là thật,còn anh ấy thương con hay không thì vẫn là một bí mật?
—Ông trời ban cho ta một thứ tình yêu cho ai đó,nhất định sẽ khó có thể chia xa nếu ta tin tưởng vài chính mình.Lam hãy nghe mẹ nói.
Rồi một ngày,tôi đã nhận ra sự kì lạ trong cái thứ tình yêu mà Quân mang lại.Sự ngọt ngào lâu dần biến mất theo làn khói của thời gian.Tôi cứ tự suy diễn,đoán mò,nước mắt rơi cũng đã nhiều,chỉ muốn anh ấy có thể hiểu lòng tôi.
Cánh cửa phòng lại một lần nữa bật mở.Câu chuyện mà tôi vừa nói với mẹ đều lọt vào tai Quân không xót một chữ
Mẹ và tôi quay đầu nhìn lại.Mẹ thở dài,ánh mắt ái ngại nhìn về phía tôi.Tôi đưa mắt nhìn anh,nhìn một cách sâu lắng.
—Hai đứa nói chuyện nhé.Mẹ về phòng trước.
Tôi quay mặt đi chỗ khác để tránh những giọt nước mắt.Sống mũi cay cay,chỉ cần anh ấy có thể mở lời mà hỏi thăm thì có lẽ tôi sẽ bật khóc mất
—Lam....
Tôi cố tình lảng tránh tiếng gọi ấy.Hiện tại tâm trạng rối bời,không thích nghe,cũng không muốn nghe.
—Lam....Quỳnh Lam
—Em bảo anh về muộn thì sang phòng bên ngủ mà
—Anh xin lỗi
—Chuyện bình thường mà,có gì đâu phải xin lỗi.Gần 1 năm nay,căn phòng này quên mất đi sự có mặt của cả hai người rồi.
—Em quay mặt lại nhìn anh đi
—Không muốn quay,cũng không muốn nhìn.
—Tình cảm của anh dành cho em lạ lắm sao
—Không,chỉ là cảm thấy trong lòng anh đã có một hình bóng.
—Có lẽ vào một thời điểm nào đó em sẽ hiểu
—Em giao trọn cuộc đời thanh xuân của em cho anh.Thật tâm cả trái tim em chỉ muốn mang lại hạnh phúc cho anh
—Thực ra những nghi ngờ của em không hẳn là không có lí do.Anh cảm thấy bầu trời ngày hôm ấy đã không còn xanh nữa rồi...
Chính lúc này,tôi mới thực sự bật khóc.Cái ngày mà tôi chính thức được anh cầu hôn,là cảm giác hạnh phúc không thể nào diễn tả.Yêu một người,ta cứ muốn người ấy mãi mãi là của riêng mình.
—Anh vẫn như vậy,ngọt ngào một cách nhẫn tâm.Em nhớ một người,yêu một người,vậy mà lòng em vẫn luôn cảm thấy cô đơn.
Rốt cuộc Quân là người như thế nào.Tình cảm trong Quân còn không?Có lẽ tôi đã quá vội vã khi chấp nhận lời cầu hôn mà cùng anh về nhà.Có lẽ tôi đã quá mộng tưởng nay bỗng hoá thành nỗi đau.
—Có lẽ chuyện chúng mình là như vậy,chúng ta của hiện tại không chỉ đơn giản là một mối tình mỏng manh có hợp,có tan nữa.Chúng ta là vợ chồng,quá khứ vẫn còn nhiều câu hỏi em thắc mắc lắm đúng không?
—Cho em một khoảng thời gian nữa thôi,em muốn suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện
—Được,khi nào muốn nói thì báo với anh.Anh sẽ đợi em,không cần vội vàng,cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.Từ từ và nhẹ nhàng,anh đợi sự trưởng thành từ em.Lúc đó anh sẽ nói với em tất cả.
—Hoá ra chỉ là một mình em biết trân trọng
Quân không nói,anh lẳng lặng lấy một cái gối đi sang phòng bên ngủ.Anh cũng mở tủ lấy thêm vài bộ quần áo.Đợi anh đi tôi mới có thể yếu đuối mà gục xuống,không dám mạnh miệng mà mạnh mẽ thêm nữa.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
256 chương
95 chương
104 chương
27 chương
53 chương