Yêu - Loan
Chương 95
Mộ Mai bị Vưu Liên Thành siết cằm đau đến mức hít sâu, cô khẽ nhướng mi mắt, len lén nhìn khuôn mặt xa cách kia.
Chàng trai thuở xưa đã anh tuấn hơn rồi. Gương mặt tinh khôi và sắc nét mê người như ánh trăng bàng bạc óng ánh trên đại dương tối đen. Nếu nói thời niên thiếu Vưu Liên Thành như tinh linh trong rừng sâu thì thời thanh niên Vưu Liên Thành lại là chú báo săn trưởng thành nơi đồng hoang, mang tư thái tao nhã, đầy cuốn hút nhưng muôn vàn nguy hiểm. Hiện tại báo săn đã xòe móng vuốt của mình ra rồi.
"Tôi hỏi cô, tối qua Triệu Cẩm Thư..."
"Đúng, tối qua Triệu Cẩm Thư ở đây." Mộ Mai rất hưng phấn trả lời câu hỏi này.
Cằm lại bị siết chặt hơn, Mộ Mai cảm tưởng một giây sau cằm mình sẽ bị Vưu Liên Thành bóp nát cho xem, cơn đau khiến cô không ngừng hít sâu vào, nước mắt cũng tuôn rơi.
Rốt cuộc anh có ý gì? Ghen tuông ư? Bất mãn ư? Hay là bản thân anh chỉ khó chịu khi người phụ nữ mình đã ngủ qua bị người đàn ông khác đụng đến? Đặc biệt là cô gái này còn lừa anh tám năm, để lại cho anh ký ức vô cùng nhục nhã.
Với logic của Vưu thiếu gia, cô gái giống như cô nhất định phải sống trong bất hạnh, cô không xứng có được hạnh phúc, cô phải sống như loài vi khuẩn trong cống ngầm vĩnh viễn không thấy được mặt trời mới đúng. Nhưng cô lại dám chạm đến những thứ sáng ngời, ví dụ như có một căn nhà rất đẹp, và người bạn trai giỏi giang.
Dòng lệ chảy ra từ khóe mắt cô thấm qua kẽ tay Vưu Liên Thành lành lạnh như gương mặt bạc bẽo của cô đang gần trong gang tấc. Xem ra cô đã sống rất tốt, tốt đến mức công khai cho người đàn ông khác vào ở nhà mình, và cả...
Ánh mắt anh dời xuống môi cô. Môi Lâm Mộ Mai luôn đỏ thắm, như thể chào mời đàn ông hôn lên bất cứ giờ khắc nào. Triệu Cẩm Thư đã hôn lên môi cô sao?
Dưới đôi môi là chiếc cổ thanh tú, thật ra gáy của Mộ Mai còn đẹp hơn, đặc biệt là khi cô vén cao tóc rồi cúi đầu hôn anh. Khi ấy cô hệt như con mèo nhỏ, đầu tiên cô sẽ khẽ liếm yết hầu anh, sau đó là lần từng chút đến trước ngực anh, lưu luyến tại nơi đó, dùng đầu lưỡi tinh tế của cô vờn quanh điểm nhô cao kia. Lúc hứng tình cô sẽ rê môi lần xuống sâu hơn nữa.
Lần đầu tiên Mộ Mai làm như vậy, Liên Thành vô cùng bối rối và xấu hổ, vừa sợ sệt vừa khao khát, vừa tò mò vừa gượng gạo. Giống như nhìn thấu tâm tư của anh, cô ngẩng đầu lên mỉm cười thật tươi, sau đó kéo tay anh ra.
Xưa nay Vưu Liên Thành không hề biết, chuyện anh cảm thấy xấu xa khó nói như vậy nhưng Lâm Mộ Mai lại có thể biến nó như nhạc như thơ.
Trước giờ Vưu Liên Thành cũng không hề biết thế gian này còn có thời khắc tuyệt vời đến thế, dù phải tan xương nát thịt anh cũng vui vẻ chấp nhận để được cảm nhận cảm giác cực hạn, như muốn bốc cháy ấy.
Và xưa giờ Vưu Liên Thành cũng không hề biết cuộc đời còn có một quá trình kỳ diệu như vậy, chỉ vài giây ngắn ngủi cô đã đưa anh lên tận mây xanh, cho anh chiêm ngưỡng cảnh pháo hoa nở rộ trên đám mây ấy.
Có phải, có phải Triệu Cẩm Thư cũng được hưởng thụ cảm giác đó hay không?
Vưu Liên Thành không can đảm nghĩ tiếp nữa, nỗi đau đớn như bị rút tủy không ngừng giày vò anh, khiến anh không kiềm chế được mà siết mạnh tay hơn. Đau lắm đúng không Lâm Mộ Mai? Chắc chắn là đau lắm. Vưu Liên Thành muốn cô càng phải nếm trải đau đơn hơn nữa.
Khi anh đau khổ nhất, cô đã cùng người đàn ông khác cao chạy xa bay. Lúc anh chấp nhận buông tha và coi cô như một giấc mộng xa vời thì cô lại thình lình xuất hiện trước mặt anh với tư thái ngạo nghễ, hơn nữa còn xây tổ ấm cùng người đàn ông khác.
Giọt nước mắt to hơn trượt ra khỏi khóe mắt Mộ Mai, Vưu Liên Thành buông tay ra.
Thoát khỏi gông cùm, cô lảo đảo tựa vào khung cửa, cơn đau nơi cằm đã làm tê liệt tất cả suy nghĩ trong đầu óc. Cô giơ tay chạm phải gương mặt đẫm nước mắt của mình.
Mày đúng là hèn yếu Lâm Mộ Mai à! Từng tuổi này rồi mà còn khóc vì đau, mày đâu còn là trẻ con nữa.
Song, nhìn từ góc nghiêng bốn mươi lăm độ của Vưu Liên Thành, chỉ thấy bả vai cô run run, chiếc áo lót màu tím than tôn lên bộ ngực nõn nà vô cùng cám dỗ. Anh lập tức quay mặt đi, cầm điện thoại di động lên.
Giỏi lắm Triệu Cẩm Thư! Anh có đến hàng trăm cách khiến cho hắn biết được hắn đã phạm sai lầm không thể tha thứ đến cỡ nào.
Vưu Liên Thành còn chưa kịp bấm số xong thì một đôi tay khác đã che điện thoại anh lại.
"Liên Thành..." Mộ Mai bật thốt gọi tên anh, cái tên này như chui ra từ đáy lòng nứt nẻ, mắc kẹt nơi cổ họng, khiến yết hầu khô khốc.
Ở chung với chàng trai này quá lâu, dù chỉ một ánh mắt, một cái nhăn mày cô cũng có thể đoán ra được tâm tư anh.
"Đừng..." Mộ Mai lắc đầu, không hề tránh né ánh mắt anh nữa, "Liên Thành, không có... Cẩm Thư không có... Tối qua... anh ấy chỉ ở đây... Em và Cẩm Thư không hề..." Cô cúi đầu nhìn dấu ấn Triệu Cẩm Thư để lại trên cơ thể mình, lắp bắp giải thích, "Tối qua, anh ấy chỉ uống nhiều thôi... Cuối cùng... bọn em không có làm gì cả... Hơn nữa, trước nay em và anh ấy chưa từng... lên giường với nhau bao giờ."
Cô sợ, sợ Triệu Cẩm Thư bị Vưu Liên Thành làm hại! Có phải vì vậy nên cô mới nói dối anh không? Vưu Liên Thành nhìn xoáy vào mặt Mộ Mai, quan sát từng tia gợn sóng trên vẻ mặt cô.
Chắc là Vưu Liên Thành đang nghi ngờ cô đây mà! Cũng khó trách, nói về lừa dối thì có ai giỏi hơn cô kia chứ? Mộ Mai cười ảm đạm, giơ tay lên: "Em..." Cô phải thề bằng cái gì bây giờ? Lâm Mộ Mai đã hai bàn tay trắng, còn gì nữa đâu để mà thề thốt cơ chứ?
Gần như trong nháy mắt, tay cô đã bị Vưu Liên Thành chụp lấy, ánh mắt anh ngập tràn phẫn nộ pha lẫn sợ hãi.
"Lâm Mộ Mai, cô và Triệu Cẩm Thư có lên giường với nhau hay không thì liên quan gì đến tôi. Dù hai người có lên giường một nghìn lần, một vạn lần cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả."
Mộ Mai buông tay xuống, giờ phút này cô mới biết mình ngốc vô cùng. Sao cô lại ngu ngốc đến vậy, từ đầu đến cuối anh có tỏ vẻ gì đâu, toàn do cô tự suy tưởng, tự giải thích thôi. Bày đặt nói sợ anh làm hại đến Cẩm Thư, thật ra là cô sợ anh hiểu lầm cô mới đúng!
Cô nhặt chiếc áo đã bị anh xé rách bươm che trước ngực, cúi đầu nhìn chăm chăm vào giày anh. Đôi giày màu xám xanh lẫn lộn, xám không ra xám mà xanh không ra xanh.
"Tại sao lại phải đối với em như vậy? Tại sao cứ phải xuất hiện trước mặt em?" Mộ Mai hỏi lẩm bẩm.
Giờ khắc này Mộ Mai không muốn bản thân mình cũng mơ hồ giống như màu sắc giày của anh. Trong lòng cô vẫn yêu anh, dù tình yêu ấy đã hèn mọn, vô vọng khi biết mẹ anh không còn nữa. Nhưng chỉ cần được yêu anh, chỉ cần có khả năng ở bên cạnh anh, cho dù anh không tốt với cô, cô cũng sẽ hết lòng hết dạ tốt anh!
Trái tim lưu lạc lâu ngày đã khiến cô hiểu ra một điều. Trên thế giới rộng lớn bạt ngàn này, nếu trong tim có thể chứa đựng một người thì xem như Thượng đế đã ban ân cho cô rồi. Mùi hương cà phê gợi cho cô nỗi nhớ về anh, ngẩng đầu lên nhìn trời xanh cũng khiến cô nhớ đến anh, đứng trên con phố ngập nắng cũng khiến cô day dứt nghĩ về anh...
Nhưng mãi lâu Mộ Mai vẫn không nhận được câu trả lời của Vưu Liên Thành, chỉ nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt bên tai, tiếng cười này lâu thật lâu trước kia Mộ Mai sẽ thỉnh thoảng nghe thấy.
Vào mỗi quý, công tử của Vưu tước gia sẽ gặp gỡ đại diện cho nhóm người nghèo khổ nhất London trong dinh thự Vưu. Anh lấy thân phận người thừa kế Vưu gia đưa cho họ tấm chi phiếu, họ nhận lấy rồi rối rít cảm ơn. Khi ấy Vưu Liên Thành cũng sẽ cười như bây giờ, duy chỉ có Mộ Mai biết, tiếng cười này của Vưu Liên Thành chính là một kiểu bố thí, một kiểu khinh thường, thậm chí là sỉ nhục.
Vưu Liên Thành cười nhạo những người đó không biết phấn đấu, anh cho rằng cái bọn họ cần làm nhất là dùng chính sức lao động của mình đổi lấy thực phẩm để no bụng chứ không phải chờ đợi người khác cứu tế. Anh cười nhạo nghèo khó đã khiến bọn họ trở nên ngu ngốc thậm chí là lười biếng.
Giống như giờ phút này, câu hỏi của cô chính là chuyện ngu ngốc nhất trong mắt anh.
"Thật ra thì tôi vốn có thể bỏ qua cho cô, Lâm Mộ Mai. Là cô và Triệu Cẩm Thư khiêu khích tôi trước, còn cho tôi lần đầu tiên nếm trải mùi vị bị bắt lấy lời khai trong Cục Cảnh sát. Nợ cũ cộng thêm nợ mới đủ khơi gợi lên cho tôi ý định chơi đùa với cô. Bây giờ, tôi cảm thấy điều cô nên làm nhất chính là khẩn cầu Thượng đế, khẩn cầu hôm nào đó tâm trạng tôi vui vẻ sẽ nghĩ đến việc tha cho cô là hơn."
Vưu Liên Thành nói những lời này với Mộ Mai bằng giọng rất nhẹ nhàng, ngón tay luồn vào từng lọn tóc cô, môi kề sát vào tai cô khẽ mơn trớn: "Ngoan, ở yên đây cho tôi, không được đi đâu hết."
Giọng điệu như vậy khiến cô nhớ đến chú mèo Ba Tư được Vưu Liên Thành yêu thích trong dinh thự ngày xưa.
Sau khi Vưu Liên Thành rời đi hồi lâu, Mộ Mai mới nhớ ra mình còn chưa mặc áo, cô quay đầu lại phát hiện không biết tự lúc nào trong phòng đã có thêm một người, chính là cô gái lái xe mặt tròn tóc ngắn, chừng hơn hai mươi tuổi.
"Xin chào, tôi tên Hồng Tiểu Hiền, ba tháng trước vừa được tuyển dụng vào đội thuyết khách của Vưu thiếu gia." Cô gái tự giới thiệu về mình, cách nói năng lưu loát và chững chạc không hợp với lứa tuổi.
Có lẽ cô gái này do Vưu Liên Thành sai phái đến trông chừng cô đây mà. Mộ Mai nghĩ ngợi, hình như cô đã quay trở lại quỹ đạo cuộc sống quái gở trước kia rồi.
Hồng Tiểu Hiền biết cô gái trong Tứ Hợp Viện này, lúc ở London, khi Hồng Tiểu Hiền vẫn còn là con bé béo ú đã từng gặp Lâm Mộ Mai rồi. Thời điểm ấy Lâm Mộ Mai vẫn còn là hầu học của Vưu Liên Thành, hai người họ luôn dính với nhau như hình với bóng. Hồng Tiểu Hiền cũng thường gặp cô trong nhà thờ vào dịp cuối tuần. Về sau Lâm Mộ Mai đã biến mất, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, dần dà mọi người cũng quên mất cô hầu học đầy tâm cơ trong dinh thự Vưu.
Sau này, Hồng Tiểu Hiền đã không còn béo nữa, dựa vào năng khiếu ngôn ngữ và cố gắng chăm chỉ học tập để trở thành thiên tài mọi người hay ca ngợi. Ba tháng trước, với thực lực của mình, Hồng Tiểu Hiền đã trở thành thành viên trẻ tuổi nhất trong đội thuyết khách của S.S.Y, mang theo sự sùng bái của một người hâm mộ với thần tượng, cô nhiệt tình theo bước Vưu Liên Thành, người con trai tuấn tú ôn hòa đã nhặt giúp cô chiếc khăn lụa khi cô vẫn còn là cô bé béo núc.
Có điều là, Hồng Tiểu Hiền không bao giờ nghĩ đến sẽ gặp được Lâm Mộ Mai ở nơi này. Cô tin chắc, giữa Lâm Mộ Mai và Vưu Liên Thành nhất định có một câu chuyện độc nhất vô nhị của riêng họ mà không ai từng biết.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
4 chương
66 chương
41 chương
115 chương
60 chương
123 chương
100 chương