Yêu - Loan

Chương 9

Mỗi khi nhắc đến Buenos Aires, Mộ Mai thường nghe người ta khen không ngớt lời như: Đây là thành phố có không khí trong lành, là Paris của Nam Mỹ, rồi thì đường xá rộng rãi, quảng trường đầy chim bồ câu trắng, bờ biển kéo dài tít tắp, núi tuyết cao ngút; cô còn nghe nói người ở thành phố đó đều xem điệu bóng đá Tăng-gô kia như sinh mệnh của mình... Ấn tượng đầu tiên của Mộ Mai về Buenos Aires là vùng đất sáng. Những áng mây trắng in bóng lên vách kính của các tòa cao ốc, con người nơi đây rất thân thiện và hay cười, khoe hàm răng trắng phản chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nếu gặp được người đi đường mặc đồ trắng cô phải nheo mắt lại mới nhìn được, bởi vì bộ quần áo trắng muốt ấy khiến họ giống như vật phản quang vậy. Xe đến đón họ dừng ngoài cổng sân bay, Mộ Mai đeo balo và kéo valy của Vưu Liên Thành đi dưới vòm trời xanh trong rực rỡ, lướt qua trước mặt cậu.  Thật lâu sau, Vưu Liên Thành vẫn nhớ mãi hình ảnh này. Cuối năm mười bốn tuổi, ở thủ đô Buenos Aires, cô gái Châu Á thấp bé tay xách nách mang đi dưới ánh nắng; cơn gió đến từ thảo nguyên Pampas thổi rối mái tóc đen tuyền mượt tựa sa-tanh của cô. Cô khẽ nheo mắt, vẻ mặt thư thái, ánh dương soi trên gương mặt trắng nõn của cô như viên trân châu sáng bóng dưới lòng biển sâu. Lâm Mộ Mai nhỏ thó trong đám người ngoại quốc to cao, có thế Vưu Liên Thành mới nhận ra, hầu học mười nghìn bảng Anh mỗi tháng của mình hấp dẫn đến nhường nào. Mộ Mai rất thích thành phố Buenos Aires này, chính phủ Argentina rất mạnh tay ghi giấy phạt cho những chiếc xe to đùng choáng đường, vì thế trên phố đều là những chiếc xe gọn nhẹ, rất nhiều người lựa chọn đi xe đạp, cũng không ít người chọn đi bộ. Mọi thứ kết hợp hài hòa với những kiến trúc điêu khắc mang đậm nét Nam Mỹ, tôn lên nhịp sống nhàn nhã an lành nơi đây. Cô nhắm hai mắt lại, thích thú vươn tay ra ngoài cửa xe, nhưng ngay sau đó đã có người kéo tay cô lại. Bên tai vang lên tiếng nói của cậu thiếu niên bắt đầu vào thời kì vỡ giọng: "Cô đừng giơ tay ra." Bởi vì nói quá vội vàng cộng thêm giọng vịt đực kia chẳng hợp với vẻ tuấn tú của Vưu Liên Thành chút nào, nên Mộ Mai không kiềm được bật cười. Thật ra mấy tháng gần đây, giọng Vưu Liên Thành đã như thế nhưng Mộ Mai không thấy buồn cười chút nào, không biết tại sao ở nơi này lại khiến cô cười vui vẻ đến vậy. Mà Vưu Liên Thành cũng bắt đầu cảm thấy thành phố Buenos Aires trở nên rất thần kỳ, thế mà cậu không hề tức giận khi bị cô hầu học của mình cười nhạo. Xe chạy qua quảng trường tháng Năm, cung Casa Rosada, nhà thờ Tổng giám mục Buenos Aires... Cách nhà thờ không xa là một tòa nhà mang phong cách kiến trúc Âu Châu cổ, cánh cổng sắt từ từ mở ra, chiếc xe của họ chạy vào trong.  Một phụ nữ trung niên cùng một nữ y tá đang đứng dưới cột đá màu vàng nhạt, vẻ mặt rất xúc động. Vưu Liên Thành đi đến ôm lấy bà, vùi đầu vào vai bà. "Mẹ, con đến thăm mẹ đây." Giọng nói Vưu Liên Thành truyền đến từ vai người phụ nữ, mang theo nỗi niềm quyến luyến khôn tả. "Liên Thành của mẹ lại cao lớn hơn rồi, cao hơn cả mẹ nữa." Giọng người phụ nữ nghẹn ngào, ôm chặt lấy đứa con trai đã dần trưởng thành, cánh tay còn cường tráng hơn bà, như thể ôm thế nào cũng không đủ thỏa mãn. Đây là lần thứ ba Mộ Mai nhìn thấy Tống Thư Duyệt, bà đã không còn xinh đẹp như trong ấn tượng mơ hồ hồi bốn tuổi của cô nữa. Khi cô tám tuổi, Tống Thư Duyệt đã để lại ấn tượng trong lòng Mộ Mai là một người phụ nữ có nụ cười nhã nhặn và đôi tay mềm mại. Đôi tay ấy từng nắm tay cô, cho cô thêm một phần chocolate. Lúc nghe cô trả lời mình tám tuổi, ánh mắt của bà trở nên dịu dàng hơn, dịu dàng đến mức Mộ Mai thầm hâm mộ Vưu Liên Thành vì có được người mẹ như thế. Cuối cùng khi bà thả tay cô ra, cô quay đầu đi thì chợt nghe thấy tiếng thở dài yếu ớt của bà. Hồi ấy Mộ Mai không để tâm đến việc này, một người được tạo hóa ưu ái như vậy làm sao mà thở dài chứ. Mẹ Xuân từng bảo Tống Thư Duyệt là một người đàn bà được thượng đế vô cùng thiên vị. Tống Thư Duyệt buông Vưu Liên Thành ra, quay đầu nhìn Mộ Mai, đôi mắt hoe đỏ bỗng chốc đong đầy nét cười. Bà khẽ vẫy tay với cô: "Cháu chính là Mộ Mai thông minh lanh lợi hiểu chuyện mà quản gia Nguyệt nói đấy sao." "Vâng, phu nhân." Mộ Mai vừa mỉm cười vừa bước lại gần. Tống Thư Duyệt khẽ giật mình, một cảm giác mông lung khó hiểu như đóa hoa nở trong sương mai. Bà lắc đầu, gạt đi tâm trạng kia. Bác sĩ bảo ban đầu uống thuốc sẽ gây ra một vài tác dụng phụ, xuất hiện những cảm xúc mặt trái như là thấp thỏm bất an. Cô gái trước mắt có khí chất rất giống với tên của mình, khuôn mặt như mang theo vẻ thanh khiết đến từ hoa mai, khiến người ta có cảm tình ngay từ lần đầu gặp mặt. Người đàn ông quản gia đưa mọi người vào đại sảnh, Vưu Liên Thành đứng bên cạnh mẹ mình, bàn tay mảnh khảnh của Tống Thư Duyệt cứ nắm lấy tay con trai, hiển nhiên bà đang vô cùng vui sướng. Mộ Mai đi theo sau họ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh mai kia. Tại sao mẹ Xuân lại căm hận Tống Thư Duyệt yếu đuối này nhỉ? Khoảnh khắc ấy, Mộ Mai có chút tò mò, phải chăng người phụ nữ này che giấu một linh hồn không hề giống như vẻ bề ngoài nhu nhược của mình? Giống như cô và Vưu Liên Thành vậy. Mộ Mai vẫn được bố trí ở kế bên phòng Vưu Liên Thành. Đến tối Vưu Lăng Vân mới trở về, vừa nhìn thấy Lâm Mộ Mai liền chỉ vào cô và nói với vợ. Sao anh luôn cảm thấy Lâm Mộ Mai thấp thoáng bóng hình em thuở trước ấy nhỉ. Khi đó Vưu Liên Thành ngồi bên cạnh mẹ mình khẽ hừ một tiếng, hầm hầm liếc nhìn Mộ Mai. Đêm ấy, khi hai người đứng trước cửa phòng của riêng mình, cậu lạnh lùng nói: Lâm Mộ Mai, tôi ghét nghe thấy câu cô giống với mẹ tôi. Còn nữa, cô đừng mơ mộng lấy lòng ba tôi bằng cách ăn mặc như kiểu như bà. "Tôi không có." Mộ Mai nắm chặt chốt cửa. "Không là tốt, tôi nghĩ cô cũng không dám." Giọng Vưu Liên Thành lạnh lẽo tựa dãy hành lang này, "Tôi từng gặp rất nhiều cô gái tuổi tác lớn hơn cô, giở đủ thủ đoạn trước mặt ba tôi, nhưng cuối cùng đều thất bại thảm hại." Mộ Mai mở cửa, tựa người vào khung cửa gỗ, thấy thật nực cười. Xem đi, Vưu Liên Thành đã nói gì kia? Xưa nay mục tiêu của Mộ Mai không phải là Vưu Lăng Vân. Cô bắt đầu đếm từng ngón tay, bây giờ cô mười tám tuổi, đến hai mươi bốn tuổi cô sẽ rời khỏi cậu, còn chưa đầy sáu năm nữa. Trong sáu năm tới cô phải làm sao để hai người trở nên thân mật, phải làm sao để cậu yêu cô, phải làm sao để làm cậu đau lòng đây? Hôm sau, Vưu Lăng Vân đưa Vưu Liên Thành tham gia bữa tiệc đêm bình an của hội Hoa kiều tại Buenos Aires. Được Tống Thư Duyệt khuyến khích, ông cũng đưa Mộ Mai theo. Hằng năm Vưu Lăng Vân đều là người tài trợ cho bữa tiệc này. Khách đến không cần mặc lễ phục xinh đẹp, không cần mang theo rượu hay thức ăn gì, chỉ cần đưa người nhà mình đi cùng là được. Vưu Liên Thành không rõ tại sao mình không gạt phăng bàn tay Lâm Mộ Mai đưa về phía mình. Giống như cậu không hiểu tại sao giờ khắc này cậu lại chạy như điên trên phố cùng cô hầu học của mình vậy. Trong lễ đường mấy trăm người, bởi vì cách đó không lâu ba cậu nhận một cuộc gọi liền vội vàng rời đi, ông dặn Vưu Liên Thành ở lại trò chuyện với mấy bác mấy chú. Khi cậu ân cần thưa gửi với những người bạn của ba, được họ khen ngợi, cậu đang mỉm cười cảm ơn thì một bàn tay kéo cậu lại, giọng nói khe khẽ vang lên bên tai: Liên Thành chúng ta ra phố xem cây giáng sinh đi. Đáng lẽ cậu nên hất tay cô ra, cười nhạo cô không biết bản thân mình là ai. Cậu phải đi lên sân khấu, đàn bản "Ode to Joy" và nâng cốc chúc mừng giáng sinh với mọi người; nhưng khi vừa nghe được người dẫn chương trình xướng tên mình, Vưu Liên Thành bỗng thấy chán ghét. Còn cô hầu học của cậu thì đeo chiếc khăn màu đỏ, cằm cô ẩn sâu dưới chiếc khăn, đôi mắt long lanh nhìn cậu chân thành, khẩn khoản nói với cậu: Liên Thành, chúng ta đến quảng trường tháng Năm xem cây giáng sinh đi. Tôi thề, đó nhất định là cây giáng sinh lớn nhất Buenos Aires đấy. Thế là họ nắm tay nhau, cười hớn hở len lỏi qua đám người trong lễ đường, lúc ra đến cổng, loa còn vang lên câu: "Tiếp theo cậu Vưu Liên Thành sẽ đàn bản Ode to Joy để gửi lời chúc đến mọi người." Cậu Vưu Liên Thành, cậu con trai đáng tự hào của Vưu Lăng Vân ư? Trong một thoáng, bước chân cậu khựng lại, cô vội vàng hô lên: "Liên Thành, chúng ta chạy mau." Cứ thế họ trốn khỏi lễ đường, băng qua từng con phố, cơn gió lạnh đêm giáng sinh vút qua tai họ. Không biết chạy được bao lâu, họ mới tựa vào cột đèn thở hổn hển, sau đó Mộ Mai vẫy một chiếc taxi đi đến quảng trường. Lúc xe taxi đến nơi, Vưu Liên Thành mới chợt nhớ ra, họ đã để áo khoác, ví da và điện thoại di động trên xe riêng của nhà mình rồi. May mà tài xế taxi là một anh thanh niên người Nam Mỹ, nhờ Lâm Mộ Mai nũng nịu kể lể tình huống, cộng thêm liếc mắt đưa tình nên anh ta không tính toán việc bọn họ đi xe không trả tiền, trái lại còn cho cô mấy tờ có trị giá một trăm peso và một tấm bản đồ thủ đô nữa. Sau này Vưu Liên Thành nghĩ lại, thời khắc đó mình phải nhận rõ mánh khóe lừa bịp cao siêu của Lâm Mộ Mai mới đúng. Thế nhưng cây giáng sinh ở quảng trường tháng Năm đêm ấy rất khổng lồ, từng bóng đèn nhấp nháy treo trên cây thông đã mê hoặc đôi mắt cậu rồi. Vưu Liên Thành chỉ nhớ rõ họ đứng sóng vai bên cây giáng sinh, đèn quảng trường chiếu rọi, in bóng họ trên mặt đất. Họ vai kề vai, đầu gần như sắp chạm vào nhau, lúc này cậu đã cao hơn cô một chút. "Liên Thành, cây thông giáng sinh này đẹp quá." Cô quay đầu nói với cậu. Người trên quảng trường đông nghìn nghịt, nhưng dường như trong mắt Vưu Liên Thành chỉ thấy được khuôn mặt ửng hồng vì lạnh và chiếc khăn cổ màu đỏ rực của cô thôi. Vưu Liên Thành chợt nhớ đến câu nói của bạn cậu: "Có đôi khi mình thấy tiểu thư Tess của cậu là Alice lạc vào xứ sở thần tiên ấy, không biết cuối cùng cô ta sẽ biến mất trong giếng, trong biển, trong rừng hay là trên trời nữa."