Yêu - Loan

Chương 39

Sau khi biết Lâm Mộ Mai đã trở về, Triệu Cẩm Thư cũng lập tức bỏ lại chị gái và anh rể mình ở Livepool, chạy thẳng về London. Anh phải cam đoan với họ là người con gái anh yêu thuộc mẫu người Trung Quốc điển hình, còn quả quyết nhất định sẽ mang được vợ về Bắc Kinh, lúc ấy chị anh mới chịu thả người. Vừa hạ hành lý xuống anh đã chạy ngay sang nhà Mộ Mai. Mấy ngày qua anh rất nhớ cô, không biết tại sao lại nhớ đến khắc khoải như thế; mỗi khi ở một mình, anh luôn lẩm bẩm thốt lên cái tên Mộ Mai trong vô thức. Triệu Cẩm Thư xắn tay áo, tí nữa gặp Lâm Mộ Mai, nhất định anh sẽ sa sầm mặt rồi mắng cô một trận cho xem. Năm ngoái anh và cô đón lễ Giáng sinh ở nông trường xứ Wales, rồi còn hẹn nhau lễ Giáng sinh năm nay sẽ đến đảo Phục Sinh để ngắm mặt trời mọc nữa. Thế mà năm nay cô lại biến mất tăm mất tích, điện thoại thì luôn trong tình trạng tắt máy, hỏi dì Xuân thì dì ấy chỉ bảo cô đi du lịch rồi. Hôm nay là Chủ nhật, bình thường dì Xuân sẽ đi lễ ở nhà thờ, ăn bánh thánh xong mới về nhà, vì vậy Triệu Cẩm Thư vô cùng tự nhiên mở cửa bước vào nhà Lâm Mộ Mai. Giây phút  thấy bóng dáng cô, mọi lời trách móc anh đã chuẩn bị trước đều tan thành mây khói. Cô nhắm mắt ngồi trên sô pha trước tivi, không hề phát giác anh đến, có lẽ đã ngủ thiếp đi rồi, cuốn sách trong tay đặt trên gối chỉ chực chờ đòi rơi xuống. Tivi bật kênh Sky TV, người dẫn chương trình đang thao thao bất tuyệt với vị khách mời. Anh nhẹ nhàng rút quyển sách ra, khẽ động nhẹ mà cô đã choàng tỉnh, liên tiếp chớp mắt cho tỉnh táo để nhìn rõ anh. Triệu Cẩm Thư thở dài một hơi, cúi xuống véo chóp mũi cô: "Tỉnh rồi hả người đẹp ngủ trong rừng? Sao không ngủ thêm một phút nữa, anh còn đang nghĩ không biết phải hôn em bằng tư thế nào để đánh thức em đấy?" Cô khó chịu quay mặt đi, lần này Triệu Cẩm Thư không nhún nhường, người bị leo cây chính là anh kia mà! Anh cưỡng ép quay mặt cô lại, lúc này mới phát hiện sắc mặt cô tái nhợt như xác chết. "Lâm Mộ Mai, mấy ngày qua em đã chạy đi đâu thế? Em xem em đi, trông như thức mấy đêm liền ấy." Triệu Cẩm Thư bắt đầu đau lòng, đau lòng đến mức tức giận. Mộ Mai đưa lưỡi thấm môi mình, cố gắng để môi mình tươi tắn một chút. Hiện tại cô thấy hơi mệt, những lời đã chuẩn bị từ trước không sao thốt ra được. Cuối cùng cô mỉm cười với anh: Cẩm Thư, anh đưa em đi xem máy bay đi. Thành phố vừa mới lên đèn, Triệu Cẩm Thư dẫn Lâm Mộ Mai lên đài quan sát ở đồi Greenwich bên bờ sông Thames, đưa ống nhòm cho cô.  "Lâm Mộ Mai, bây giờ em đang đứng trên đường ranh giới giữa Nam và Bắc bán cầu để xem máy bay đó, tuyệt vời lắm phải không." Triệu Cẩm Thư đắc chí, với anh, đây là chuyện rất, rất lãng mạn. Anh thấy tối nay mình có vẻ khá ngốc, ngốc như mấy kẻ bị ái tình mê muội, cứ ngơ ngác đợi chờ người mình yêu cười với mình. Khó khăn lắm Lâm Mộ Mai mới không chú ý máy bay trên bầu trời nữa, cô trả ống nhòm lại cho anh, chỉ vào đèn ở đuôi máy bay: "Cẩm Thư, người kia sắp đến rồi, có lẽ đang ngồi trong chiếc này đấy." Triệu Cẩm Thư nhìn bầu trời, vuốt tóc đuôi ngựa của cô: "Em nói chuyện thần bí quá, ý em là có ai đó đang ngồi trong chiếc máy bay kia đến đây à?" "Ừ." Mộ Mai gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm bầu trời đêm. "Người kia là bạn của em à? Là nam hay nữ?" Triệu Cẩm Thư quan tâm đến giới tính của đối phương hơn. "Người kia là nữ, không phải bạn em, nhưng em không thích cô ta." Mộ Mai ngoảnh mặt đi, rút đuôi tóc mình ra khỏi tay Triệu Cẩm Thư, khoanh tay bỏ đi. Triệu Cẩm Thư vội đuổi theo, nịnh nọt cô: "Được, nếu Mộ Mai không thích cô ta, anh cũng quyết không thích cô ta." Câu nói này đã thành công làm Mộ Mai cười, cô nghiêng mặt qua thở dài: "Anh Cẩm Thư đã lớn rồi sao mà cứ như con nít vậy." "Anh Cẩm Thư á?"  Triệu Cẩm Thư huýt sáo, "Anh thích cách gọi này đấy. Lâm Mộ Mai, em không cảm thấy tên của chúng ta rất hợp hả, Cẩm Thư - Mộ Mai, nghe cứ hay hay thế nào ấy, giống như là đôi tài tử giai nhân thời cổ đại vậy." Mộ Mai bị sặc, định nhấc chân bỏ chạy nhưng vừa mới sải bước, cảm giác đau nhói khiến cô chau mày. "Mộ Mai, có phải em bi bệnh không, sắc mặt em trông kém lắm, hay là chân bị thương. Anh thấy khi nãy em bước đi cứ là lạ thế nào ấy." Chân bị thương ư? Mộ Mai buồn cười, định vỗ đầu Triệu Cẩm Thư cười nhạo anh rằng: Không phải em bị thương mà do túng dục quá độ. Lần đầu tiên cho phải một tay mơ như Vưu Liên Thành đúng là Lâm Mộ Mai xui tám kiếp. Song cuối cùng, Mộ Mai chỉ thờ ơ nói: "Cẩm Thư, không phải anh nói chị gái anh có một người bạn làm bác sĩ phụ khoa sao? Ngày mai đưa em đi gặp chị ấy nhé!" Bác sĩ Diệp là đồng hương Bắc Kinh với Triệu Cẩm Thư. Chị ta lớn hơn anh vài tuổi, hai người họ rất thân, anh thường gọi chị ta là Đại Diệp. "Chị tên là Diệp Nguyệt, Diệp của trăm họ Trung Quốc, Nguyệt là vầng trăng." Chị bác sĩ thân thiện vươn tay ra với Mộ Mai, "Chị và chị của Cẩm Thư là bạn học, năm ngoái chị mới chuyển từ Livepool đến London." Diệp Nguyệt là bác sĩ phụ khoa cho một bệnh viện công lập ở London, phòng khám tư của chị nằm ở khu phía Đông, chủ yếu bệnh nhân đều là những người có thu nhập thấp. "Triệu Cẩm Thư, không ngờ trông em đần thối chỉ biết nghiên cứu linh kiện máy bay lại quen được em gái xinh đẹp như vậy, chị em sẽ tự hào vì em lắm đấy."  "Đương nhiên!" Triệu Cẩm Thư trả lời dõng dạc. Lâm Mộ Mai được dẫn vào phòng khám, Triệu Cẩm Thư tiện tay cầm quyển tạp chí lên xem, mấy tờ đầu đều giới thiệu về vài loại thuốc mới, điều khiến anh ngạc nhiên chính là ông Vưu Lăng Vân đã đầu tư nghiên cứu điều chế thành công mấy loại thuốc này. Đóng quyển tạp chí lại, Triệu Cẩm Thư cảm thấy thật nhàm chán, anh ghét dòng họ Vưu này. Chưa đến hai mươi phút sau, Lâm Mộ Mai được đưa ra, Diệp Nguyệt đi phía sau cô. Triệu Cẩm Thư vừa đến gần đã bị Diệp Nguyệt chặn lại, tiện tay cầm quyển tạp chí anh vừa xem khi nãy đánh anh. "Thành nhóc hư hỏng này, chỉ biết thoải mái bản thân thôi không để ý đến Mộ Mai có chịu được không." Trông chị ta khá tức giận. "Đại Diệp, chị nói gì vậy?" Triệu Cẩm Thư không hiểu ra sao. "Nói gì nữa á?" Diệp Nguyệt trợn trừng mắt, "Lần đầu tiên Mộ Mai không có kinh nghiệm, hơn nữa có lẽ là chiều ý em nên để em muốn làm gì cũng được. Sao em lại không biết tiết chế vậy hả Triệu Cẩm Thư. Em đâu phải thằng nhóc mười mấy tuổi, có một số chuyện em phải biết cân nhắc nặng nhẹ chứ." Đầu óc Triệu Cẩm Thư trống rỗng, nghe Diệp Nguyệt tiếp tục cảnh cáo: "Triệu Cẩm Thư, chị đã kê đơn thuốc cho Mộ Mai, nửa tháng nay em phải khắc chế cho chị, sau đó lên mạng tìm hiểu kiến thức về phương diện này đi." Triệu Cẩm Thư chậm chạp quay đầu nhìn Lâm Mộ Mai, từ đầu đến cuối cô đều không thốt lên một lời, chỉ im lặng cúi đầu như người câm. Lần này anh đã biết hóa ra lễ Giáng sinh Lâm Mộ Mai đã đi với gã con trai khác, thảo nào nhìn mặt cô như ba ngày ba đêm không hề chợp mắt vậy. Rốt cuộc là ai? Tên khốn kiếp nào dám làm như thế? Triệu Cẩm Thư lôi Lâm Mộ Mai rời khỏi nơi như ác mộng này. Diệp Nguyệt kinh ngạc, đây là sao? Triệu Cẩm Thư tức tối như vậy, không phải là thằng nhóc bị cắm sừng rồi chứ? Mộ Mai bị Triệu Cẩm Thư kéo lảo đảo đến một công viên nhỏ gần đó, hai người cứ giằng co, một người muốn đi tiếp, một người thì không. "Buông ra, Triệu Cẩm Thư." Mộ Mai hất tay anh ra. Triệu Cẩm Thư khẽ vỗ đầu mình, giễu cợt: "Ồ, đúng rồi, tôi quên mất bây giờ Lâm Mộ Mai không thể đi nhanh được." "Ừ, anh biết là tốt rồi." Mộ Mai vô cảm đáp. Nhất thời, cảm giác bất lực chợt trào dâng trong lòng Triệu Cẩm Thư, giống như một quả bóng nháy mắt đã xì hơi bẹp dúm, anh tựa vào thân cây. "Lâm Mộ Mai, rốt cuộc em coi tôi là gì? Mấy năm nay em luôn quanh quẩn bên tôi, cuối cùng trong lòng em tôi là gì?" Trong ngăn kéo tủ đầu giường của phòng Triệu Cẩm Thư có đặt một chiếc nhẫn. Mẹ anh bảo, nếu gặp được cô gái mình thích thì mau mua một chiếc nhẫn đeo vào ngón vô danh của cô ấy, đừng để chàng trai khác dòm ngó. Hai năm trước anh đã mua chiếc nhẫn ấy rồi, chuẩn bị khi Lâm Mộ Mai kết thúc hợp đồng với Vưu gia sẽ đeo vào tay cô. Lúc nào trong mắt Triệu Cẩm Thư, Lâm Mộ Mai cũng là cô gái đáng yêu nhất trần đời này.