Yêu - Loan

Chương 150

Sau ba năm lẻ bảy tháng, Chu Á Luân đã gặp lại Lâm Mộ Mai. Dưới bóng cây trong sân, cô vẫn quyến rũ dù không tô son điểm phấn, dù đang mặc chiếc áo len rộng thùng thình và chiếc quần lỗi thời của mấy bà thím. Thật ra nguyện vọng của Chu Á Luân không hề mong gặp lại Lâm Mộ Mai, hơn nữa còn vĩnh viễn đừng gặp lại mới tốt. Thế nhưng cuối cùng Lâm Mộ Mai vẫn xuất hiện, vậy nên đây là vấn đề nan giải nhất trước mắt anh ta. Mà vấn đề sâu xa hơn là giai đoạn này Vưu Liên Thành có sống chung với Lâm Mộ Mai hay không, thật sự anh ta không dám nghĩ đến. "Lâm Mộ Mai, cô ăn mặc như thế gặp tôi á?" Chu Á Luân điềm tĩnh mở lời bằng câu bỡn cợt. Bởi vì, tiếp theo anh muốn nói với cô một số việc rất nghiêm túc, việc mà anh luôn không đành lòng nói ra. Với sự hiểu biết về cô, sau khi cô nghe xong, anh dám chắc cô sẽ bỏ trốn ngay tức khắc, trốn xa thật xa cho xem. Đây là một cô gái vô cùng ích kỷ. "Chu Á Luân, có gì cứ nói thẳng đi." Mộ Mai không chút kiên nhẫn. Với sự xuất hiện đột ngột này của Chu Á Luân, cô cũng phỏng đoán được đôi chút. Chu Á Luân thở hắt, thôi vẻ bông đùa: "Lâm Mộ Mai, nếu tôi là cô, tôi sẽ rời khỏi cậu ấy, càng xa càng tốt." Quả nhiên! Bàn tay Mộ Mai giấu trong áo len siết chặt. Hình như Chu Á Luân không làm rõ tình huống rồi, cách đây mấy giờ Vưu Liên Thành đã phát biểu tuyên ngôn chia tay, giờ anh ta lại đến đây làm gì? "Chu Á Luân, ông Vưu bảo anh đến đây nói những lời này à?" Mộ Mai biết thân phận của Chu Á Luân cũng giống như cô, tất cả kiến thức học được đều nhằm một mục đích là phò tá cho người thừa kế nhà họ Vưu. Bây giờ, Lâm Mộ Mai đã trở thành chướng ngại vật cho Vưu Liên Thành, cho nên đương nhiên anh ta phải di dời đống chướng ngại vật này đi. "Nếu..." Mộ Mai cực kỳ phiền não, trên căn bản cô muốn nói rằng, nếu là vậy thì không cần thiết, Vưu thiếu gia đã nói dứt khoát rồi, Lâm Mộ Mai và anh không còn liên quan gì nữa cả. Song những lời này lại nghẹn ứ nơi cổ họng, sau đó biến thành, "Nếu tôi nói không thì sao?" "Cô phải rời khỏi cậu ấy." Chu Á Luân lạnh lùng nhìn chăm chăm vào thân thể đang run run trong gió lạnh kia, "Vì trên thế gian này, người không có tư cách yêu cậu ấy nhất chính là cô." Mộ Mai nhìn xoáy vào Chu Á Luân, xưa nay cô chưa từng thấy một Chu Á Luân khí thế át người thế này. Chu Á Luân bước đến gần hơn, như vậy cô sẽ nghe rõ ràng từng lời anh nói: "Lâm Mộ Mai, là người chứng kiến cảnh bà Tống Thư Duyệt hấp hối, tôi cho rằng mình cần nói cho cô biết một chuyện. Trước khi Tống Thư Duyệt chết, có một người tên là Lâm Xuân đến thăm và công kích bà ấy với những lời cực kỳ ác độc. Mà trước khi bà Lâm Xuân đến, chúng tôi đã bàn bạc với viện trưởng chuyện xuất viện, quản gia Nguyệt cũng đã đặt vé máy bay ba ngày sau bay về Argentina rồi." Trước đây Mộ Mai từng suy đoán hằng trăm hàng nghìn lý do, có tốt có xấu, nhưng đó chỉ là suy đoán trong đầu cô thôi. Bây giờ sự thật đau đớn bày ra trước mắt, và lý do xấu nhất, cũng là lý do đã nằm trong dự liệu trước nhất. Làm sao Mộ Mai không hiểu được tâm tư của mẹ Xuân, chẳng qua cô không muốn tin mà thôi. Bây giờ thì hay rồi, cô không muốn tin cũng vô ích. Nhưng mà, Mộ Mai vẫn lắc đầu theo bản năng, phí công biện bạch: "Chu Á Luân, tôi không biết những việc này, anh nói với tôi làm gì? Nó đâu liên quan đến tôi, là tự mẹ Xuân muốn đi, tôi không biết, thật sự không biết gì cả.” Gió rét khiến người cô run lẩy bẩy, cuối cùng lan đến môi cô. Những lời nói ra bắt đầu lắp bắp như trẻ con mới học nói, không ngừng tái diễn: "Tôi thật sự... không... không biết..." "Phải, cô không biết, nhưng giờ tôi đang nói cho cô biết đấy thôi." Giờ khắc này Chu Á Luân cũng thấy mình tàn nhẫn, đúng vậy, anh sắp sửa đâm thêm một nhát vào trái tim cô gái vừa đáng thương vừa đáng hận này, "Tên ngốc Vưu Liên Thành kia không muốn cho cô biết, nhưng tôi nghĩ cô cần phải biết. Vì vậy Lâm Mộ Mai, cô chính là một kẻ có tội." Nhát dao này chắc chắn là nhát trí mạng. Chu Á Luân chậm rãi nắm lấy tay áo len của Mộ Mai đang đung đưa trong gió, kéo lên từng chút, để lộ ra bàn tay trắng nõn xinh xắn, không chút dơ bẩn. "Cô biết không? Ngày đó mẹ Xuân của cô không biết đã nói với mẹ Liên Thành điều gì, khiến mẹ Liên Thành rất tức giận, còn bắt Vưu Liên Thành thề độc rằng không bao giờ ở bên cô nữa. Bà Tống Thư Duyệt luôn dịu dàng thế kia lại bắt con trai mình thề độc, có thể thấy được hôm đó mẹ Xuân của cô đã đả kích bà ấy đến cỡ nào. Hôm ấy quả thật Liên Thành đã thề, nếu Vưu Liên Thành còn ở bên Lâm Mộ Mai, cậu ấy sẽ bị trời đánh, chết không được tử tế. Nếu bây giờ bà Tống Thư Duyệt trên trời biết được, vậy sẽ đau lòng đến cỡ nào nhỉ? Đứa con mà bà ấy tin tưởng thương yêu nhất vậy mà làm trái lời thề." Mộ Mai rất muốn bịt tai mình lại, bảo Chu Á Luân im đi, nhưng thời tiết lạnh quá, khiến tay và môi cô đều tê cóng. Chu Á Luân vẫn nắm chặt lấy tay cô, vẫn nói tiếp không tha: "Mộ Mai, cô có từng nghe câu này chưa, ‘ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại chết vì ta’. Hiện giờ, trên tay cô đang nợ một tính mạng, xét theo mặt nào đó, cô đã gián tiếp giết người. Lẽ nào cô muốn dùng bàn tay này đeo cravat cho Vưu Liên Thành, vòng qua cổ hôn cậu ấy, ôm lấy mặt cậu ấy, nói với cậu ấy cô yêu cậu ấy sao? Cô nghĩ mình có tư cách đó không?" Giọng Chu Á Luân như một thầy giáo dạt dào cảm xúc, lần lượt khổ tâm khuyên bảo học sinh của mình. Mộ Mai như bị đầu độc, lắc đầu nguầy nguậy. "Trước kia cô không biết những việc này nên không trách cô. Bây giờ cô biết rồi, cô còn có lòng tin ở bên cạnh cậu ấy cả đời à? Mộ Mai, cả đời dài lắm đấy, cô còn can đảm ở bên cạnh cậu ấy không?" Cô lại lắc đầu liên hồi, Chu Á Luân gật gù, giọng từ bi: "Hai người ở bên nhau không chỉ cô đau khổ, cậu ấy cũng đau khổ. Cậu ấy sẽ luôn nhớ đến mẹ cậu ấy bắt cậu ấy thề độc trước mặt bà, cô muốn cậu ấy cũng đau khổ như cô ư?" Cô tiếp tục lắc đầu. "Như vậy cô biết mình phải làm sao rồi chứ?" Mộ Mai đờ đẫn gật đầu. Chu Á Luân kéo kín áo giúp Lâm Mộ Mai, không dám nhìn vào gương mặt tái nhợt của cô. Bởi như thể một giây sau nó sẽ hóa thành tro bụi, sau đó bay mất tăm hơi. "Như vậy, cô trở về đi, ở đây lạnh, sau khi trở về thì nhớ uống nước ấm, nghĩ lại xem mình nên làm thế nào." Giống như con rối được điều khiển bằng dây, Mộ Mai quay người lại rời đi, trở vào nhà họ Triệu, đi vào phòng bếp uống nước ấm; sau đó lên cầu thang về phòng, thu dọn đồ đạc bỏ vào túi, gọi điện thoại cho taxi rồi đeo túi xuống lầu, chào bà Trình Gia: "Dì, trong thời gian này con xin cảm ơn dì." Bà Trình Gia đang chuẩn bị cho buổi tọa đàm sửng sốt, tháo mắt kiếng ra. Hôm nay Mộ Mai kỳ lạ quá, có điều bà vừa định cất lời hỏi han thì cô đã vội vàng bỏ đi. Bóng lưng kia... Bà vội đứng dậy, đến khi mặc áo khoác chạy đến cửa thì cô đã ngồi vào taxi rồi. Ở trong taxi, Mộ Mai gọi điện thoại đặt vé máy bay, tìm chuyến nào sớm nhất rời khỏi Bắc Kinh, và được nhân viên phòng vé cho cô hay chuyến sớm nhất là bay đến Frankfort. Tuyệt, nghe nói đường cao tốc của Frankfort cực êm, đến đó cô sẽ thuê một chiếc xe, thể nghiệm chạy xe như vũ bão trên cao tốc. Bây giờ chưa đến đó cô đã nhiệt huyết sôi trào, âm thanh động cơ xe rầm rú như đang vang lên bên tai. Về đến tứ hợp viện, Mộ Mai vội vàng mở cửa ra, cuống cuồng lấy vali. Nỗi khủng hoảng tự đáy lòng thôi thúc tay chân cô nhanh hơn, giống như chậm một chút là Chu Á Luân sẽ chạy đến trước mặt cô, nói cho cô nghe thêm chuyện đáng sợ vậy. Máy móc nhét hết đồ đạc vào vali. May quá, hộ chiếu đang ở trong xách tay, mấy vật thường dùng đều đầy đủ, nhưng sao mãi mà cô không đóng vali lại? Tại sao? Đúng rồi, hình như cô còn quên một vật quan trọng, vô cùng quan trọng, nhưng mà nó là gì? Mộ Mai ôm đầu, hiện tại trí não hơi rối loạn như bị thứ gì đó nhét kín. Không biết tại sao nước mắt tuôn rơi không ngăn được. Cuối cùng cô đã quên món gì rồi? "Lâm Mộ Mai, không được khóc, mày là kẻ giết người gián tiếp, ngay cả bái tế cũng không có tư cách." Một giọng nói bất chợt vang lên trong đầu. Rốt cuộc cô đã đóng được vali lại, kéo nó ra khỏi phòng, bánh xe vali ma sát trên sàn nhà cất lên âm thanh đơn điệu. Đến phòng khách, Mộ Mai thấy được những chú cá cảnh nhiệt đới bơi qua bơi lại trong hồ. Hồ cá được ốp khắp mặt tường, Vưu Liên Thành đã trang trí nó như mang cả đại dương về nhà, bên trong còn có vỏ ốc và rong biển. Ra đến sân, Mộ Mai nhìn thấy cả vườn hoa muôn hồng nghìn tía, gần như anh đã mang hết loài hoa nở rộ tươi đẹp về trồng trong sân, dù vào mùa đông giá rét vẫn khoe sắc rực rỡ. Mộ Mai đứng lại, những đóa hoa kia thật đẹp, đẹp đến mức bước chân cô quên cử động, cứ đứng ngây dại cho đến khi hoàng hôn phủ xuống, cho đến khi chuông gió vang lên leng keng. Lúc này, Mộ Mai mới hoàn hồn, mới nhớ ra mình thứ quan trọng mình đã quên là gì. Cô chạy ào vào phòng, mở tủ quần áo ra, cô đã quên mang theo chiếc váy xinh đẹp chỉ mặc cho anh ngắm và đôi hoa tai anh mua tặng rồi. Mộ Mai run rẩy đeo hoa tai vào, nhưng bộ quần áo cô đang mặc không hề phù hợp, thế là cô lại thay vào chiếc váy kia. Đứng trước gương, cô khóc nức nở không sao kiềm được như đứa trẻ. Bây giờ không phải cô còn rất đẹp sao? Ở lứa tuổi xinh đẹp này không phải nên ở bên anh sao? Cô không nờ rời khỏi anh vào thời khắc này, cô vô cùng, vô cùng muốn ở bên anh cho đến khi răng long đầu bạc. Cô không thể nào đành lòng rời xa anh, phải làm sao đây? Cuối tuần có một cuộc dạ vũ từ thiện long trọng nhất thủ đô do quỹ từ thiện Vinh Trinh và hãng hàng không Chinese Airlines tổ chức. Ngoài giới thượng lưu và minh tinh nổi tiếng, buổi dạ vũ còn có phần tham dự của mười vị khách mời danh dự là thành viên của Hội Danh viện Crillon nổi tiếng Châu Âu do công tử nhà Vưu tước gia đã đích thân mời đến. Vì có sự tham dự đặc biệt này nên đã hấp dẫn sự chú ý hơn năm mươi nhà báo từ chính quy đến giải trí thế giới, trong đó truyền thông Anh chiếm đa số. Họ tò mò muốn biết nhóm thục nữ Châu Âu lần đầu đến phương Đông này sẽ mặc trang phục, đeo trang sức nhãn hiệu gì, và quan trọng hơn bạn trai tháp tùng cùng họ sẽ là ai. Và đương nhiên sự quan tâm này cũng không thiếu phần dành cho chàng trai luôn được nước Anh ưu ái là Vưu Liên Thành. Lần này, Hồng Tiểu Hiền được cử làm đại diện cho S.S.Y tham dự dạ vũ nên phải trang điểm chải chuốt một phen. Đang nhìn ngắm mình trong gương, điện thoại di động của cô bất chợt vang lên, là Lâm Mộ Mai gọi đến. Ban đầu Hồng Tiểu Hiền định trực tiếp cúp điện thoại, cô gái này đã hành hạ Vưu thiếu gia quá thể. Vưu thiếu gia cao sang quyền quý như vậy mà phải muối mặt đến nhà tình địch lấy lòng từng người, thậm chí là trẻ con và cả chó. Không chỉ vậy, vì muốn Lâm Mộ Mai vui, Vưu thiếu gia còn phải tự tay trồng cả vườn hoa trong sân, ốp từng chiếc hồ cá lên vách tường tứ hợp viện, cực nhọc như trâu. Thế nhưng dù làm nhiều việc đến vậy, Lâm Mộ Mai vẫn chẳng mảy may xiêu lòng, cuối cùng còn muốn lén lút vượt biên từ Đại Liên đến đảo Jeju. Chẳng biết đầu óc Lâm Mộ Mai có bị chập mạch không, vậy mà lại muốn rời khỏi Vưu thiếu gia bằng cách này. Khi thấy được mấy thứ ấy, Vưu thiếu gia đã nổi cơn tam bành, còn không la hét đòi chặt đứt chân Lâm Mộ Mai nữa. Chặt đứt chân Lâm Mộ Mai được mới lạ! E rằng cô ấy vừa rụng một sợi lông chân thôi, Vưu thiếu gia đã đau lòng như cắt rồi. Điện thoại di động vẫn siêng năng vang lên, Hồng Tiểu Hiền thầm mắng một trận rồi bắt máy. Bên kia vội vã hỏi: "Anh ấy đang ở đâu?" "Anh ấy ư? Ý của cô Lâm là hỏi Vưu thiếu gia sao?" Hồng Tiểu Hiền dằn xuống nỗi tức giận, từ từ trả lời, "Nếu là vậy thì tôi có thể nói cho cô biết, bây giờ Vưu thiếu gia đang ở cùng với cô Ngô Phương Phỉ." Đúng vậy, công chúa mới xứng với hoàng tử, đặc biệt là công chúa hiểu chuyện và biết chừng mực. Còn Lâm Mộ Mai là một con nhím, một cô gái ngu xuẩn không biết tốt xấu. Hơn một giờ trước, Hồng Tiểu Hiền thấy được Vưu thiếu gia và Ngô Phương Phỉ ở phòng khách Chicago, với hai bộ lễ phục ton sur ton, phải nói rằng hai người họ như thể trời sinh một đôi. Nhất định khi họ bước xuống xe Lincoln, tất cả ống kính của các ký giả đều đồng loạt quay về phía họ, và hình ảnh trai tài gái sắc này sẽ nằm trên trang đầu các báo, được ca ngợi hết lời cho xem. Tuy nhiên, xét từ mức độ nghiêm túc của Vưu Liên Thành lần này, Hồng Tiểu Hiền mơ hồ đoán được, chắc anh sẽ ngả bài với Ngô Phương Phỉ trong buổi dạ vũ tối nay rồi. Bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, Hồng Tiểu Hiền chau mày, chị gái Lâm Mộ Mai hẹp hòi chắc đang giận rồi, tiếp theo có khi nào cúp điện thoại không nhỉ? Ấy vậy mà... "Hồng Tiểu Hiền, trước kia là tôi không tốt, cô hãy giúp tôi, tôi muốn gặp anh ấy nhưng không tìm được. Hồng Tiểu Hiền, tôi cam đoan với cô, sau này tôi sẽ không rời khỏi anh ấy, cho dù anh ấy đuổi tôi cũng không đi." Lâm Mộ Mai cần khẩn qua điện thoại. Cho dù anh ấy đuổi tôi cũng không đi á? Hồng Tiểu Hiền há hốc. Hay lắm, câu này nói đúng trọng tâm rồi, giọng điệu cũng khúm núm, rõ ràng Lâm Mộ Mai đã tỏ tường tình huống. Cúp điện thoại, Hồng Tiểu Hiền đau đầu. Buổi dạ vũ từ thiện hôm nay có không ít đại sứ dẫn theo phu nhân mình đến, vì vậy được bảo vệ rất nghiêm ngặt, cô phải làm sao dẫn Lâm Mộ Mai vào đây? Lúc này đừng hòng liên lạc được Vưu Liên Thành, chắc chắn anh đang dẫn giai nhân bước trên thảm đỏ đèn flash nhấp nháy rồi. Bây giờ có thể dẫn Lâm Mộ Mai vào đây chỉ có một cách là trộm một tấm thiệp mời thôi. Lần này ban tổ chức phát những bốn trăm tấm thiệp, do sợ trong công tác có điều sơ suất nên in dư một chút, hiện giờ còn lại ba tấm, may mắn là cô biết được chúng được đặt ở đâu. Cuối thảm đỏ, bà Vinh Nhung trưởng ban tổ chức buổi dạ vũ dẫn theo con gái và con rể tương lai trả lời phỏng vấn về chủ đề buổi từ thiện lần này với cánh báo chí Anh. Ngô Phương Phỉ kéo tay Vưu Liên Thành, đưa ví lên che môi khẽ nói: "Liên Thành, cảm ơn anh." Cô biết nhất định Vưu Liên Thành đã nói trước với nhóm ký giả, cho nên chủ đề phỏng vấn lần này không hề lan man đến chuyện tình cảm của họ, chỉ tập trung vào buổi tiệc từ thiện và hoạt động trượng nghĩa của nhà họ Vinh. Sau khi tất cả khách mời đều vào hội trường, lúc nhân viên ban tổ chức đang thu dọn thảm đỏ thì một cô gái xinh đẹp xuất hiện ở cuối đường. Nét đẹp ấy không hề dựa vào kỹ xảo trang điểm, đeo len giãn tròng hay gắn lông mi giả cong vút như được sản xuất hàng loạt từ mấy người đẹp minh tinh khác. Tóc cô được vấn hết ra sau, đường nét thanh tú kết hợp với đôi hoa tai màu lam toát lên vẻ cổ điển. Vóc dáng uyển chuyển ẩn hiện với chiếc váy be mỏng dưới ánh đèn trông tinh khôi ngời sáng. Nhân viên dọn thảm bất giác ngừng tay. Lúc cô chậm rãi đi ngang qua, họ còn mải mê dõi theo bóng dáng cô một mình đi vào hội trường, lòng thầm tiếc nuối, nếu mỹ nhân này đi cùng với một quý ông cao lớn lịch lãm thì đẹp biết mấy. Mộ Mai bị nhân viên an ninh chặn lại ở cửa đại sảnh, do trên người cô không có dán bất cứ logo nào của chi nhánh công ty hay nhà tài trợ nào. Việc đột xuất này khiến cô luống cuống, Hồng Tiểu Hiền chỉ cho cô một tấm thiệp mời, không hề nói cho cô biết tình huống này. Điện thoại di động đã bị mấy nhân viên an ninh ngoài cổng giữ lại, giờ trong tay chỉ có chiếc ví đựng đồ trang điểm bé tẹo, phiền phức rồi đây. Cách cánh cửa, tiếng nhạc du dương truyền ra, hiện giờ anh đang ở bên trong, đứng cạnh Ngô Phương Phỉ. Nếu bây giờ cô rời khỏi đây, có phải sau đó cô và anh sẽ kết thúc luôn không? Không, Mộ Mai không muốn, cô không muốn để anh ở bên Ngô Phương Phỉ thêm một phút một giây nào cả, cô muốn lập tức mang anh đi. Cô muốn quang minh chính đại giành lấy anh, dùng cách như vậy nói cho anh biết Lâm Mộ Mai không phải là con bé nhát gan cần trốn sau lưng anh để anh che chở; dùng cách này nói anh biết, Lâm Mộ Mai không sợ chông gai, dù cả thế giới đối địch với anh, cô cũng sẽ đứng bên cạnh anh. Mộ Mai cố thuyết phục nhân viên ban tổ chức đi vào báo giúp cho Vưu Liên Thành một tiếng, thế nhưng vẫn luôn nhận được lời từ chối lịch sự, đang lúc rối rắm thì bỗng một giọng nói vang lên: "Đây là bạn gái của tôi." Dung Nhã mặc bộ vest xám đứng phía sau họ. Nhân viên tổ chức thức thời nhường bước để cả hai đi vào. Mộ Mai thoáng chần chờ, nhìn thẳng vào Dung Nhã: "Anh Dung, nếu tôi nói cho anh biết, tôi đi vào sẽ làm ra chuyện khiến Phương Phỉ đau lòng thì sao?" "Cô sẽ mang cậu ấy đi đúng không?" Ánh mắt Dung Nhã lạnh nhạt nhìn cửa sảnh tiệc, "Đừng kinh ngạc, hôm đó tôi đã thấy được hai người." Hôm ấy, Dung Nhã lái xe rời khỏi quán bar vô tình thấy được một chiếc xe rất bắt mắt. Lúc đó anh còn cho rằng mình nhìn lầm bèn dừng xe lại, quan sát đôi nam nữ cãi vã trong xe, sau đó họ hôn nhau mãnh liệt, cuối cùng là đi vào khách sạn. Theo anh nhận xét, ngôn ngữ cơ thể giữa họ tuyệt đối không phải là kiểu nam nữ tình cờ gặp nhau trong quán bar rồi củi khô bốc cháy ngắn ngủi, mà là tình cảm thăm thiết từ lâu. Nhìn cánh cửa khép hờ hiện tại, Dung Nhã như thấy được dáng vẻ Ngô Phương Phỉ tươi tắn linh hoạt bên trong. "Có một số việc, đau lòng sớm còn hơn muộn." Đây là có lẽ là giờ phút quan trọng nhất với cuộc đời của cô bé luôn miệng gọi anh là chú Tiểu Nhã, một bài học vô cùng ý nghĩa dành cho cô ấy. Qua bài học này, Ngô Phương Phỉ sẽ tốt nghiệp, đón chào lễ thành nhân thuộc về cô, tuy tàn khốc nhưng không thể trốn tránh.