Yêu - Loan

Chương 134

Giọng Brooks trở nên hưng phấn: "Có phải người phụ nữ đó là vợ ông chú, ông bác nào của Vưu thiếu gia không?" Nhưng chưa vui sướng được bao lâu thì phần gáy đã tê rần. Hắn quay đầu lại, nhìn Vưu Liên Thành nhún vai tỏ vẻ áy náy giả tạo, trên tay cầm một vật tương tự cây bút. Brooks biết cây bút kia là một loại súng gây mê mà chính phủ Anh thường phát cho những cư dân ở vùng ngoại ô để đối phó với đám sóc, khỉ xông vào nhà; đôi khi còn để đối phó với những người khách không mời nữa. Bất hạnh thay, đây là lần thứ ba hắn bị hạ bệ bởi món đồ chơi này. Hơn mười một giờ, Mộ Mai nhận được điện thoại của Liên Thành. Anh bảo cô an tâm ngủ đi, mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi rồi. Thế nhưng đêm hôm ấy, Mộ Mai không hề an giấc, toàn mơ lung tung. Giữa trưa hôm sau, Hồng Tiểu Hiền đến với vẻ mặt nghiêm trọng, kéo Mộ Mai ngồi xuống sô pha, bật máy vi tính lên. Rốt cuộc, chuyện Mộ Mai sợ hãi đã xảy ra. Trên một trang web chia sẻ video nổi tiếng phương Tây có một đoạn phim dài bốn phút rưỡi đã leo lên vị trí đầu tiên chỉ trong 6 giờ đăng tải. Con số thống kê lượt xem bên dưới thật dài khiến cô sởn tóc gáy. Đoạn phim ghi lại hình ảnh Vưu Liên Thành và một cô gái đi ra khỏi khách sạn, đầu cô gái bị anh áp chặt vào ngực và phủ áo che kín. Hành động của hai người trông cực kì âu yếm hạnh phúc, rồi Vưu Liên Thành lơ đãng nhìn về phía nào đó, lập tức ôm bạn gái mình núp vào bóng tối. Sau cảnh mờ tối hôn nhau đắm đuối, cô gái bỏ đi. Bởi vì vị trí khuất tối cộng thêm trên đầu khoác chiếc áo kiểu nam nên không thấy rõ được khuôn mặt của cô gái ấy. Tiếp theo chàng trai bước ra, đoạn clip kết thúc với độ dài 4:39. Hồng Tiểu Hiền lại bật một đoạn clip khác cho Mộ Mai xem, đoạn clip này cũng giống với đoạn clip khi nãy, điều khác nhau là clip này đã được xử lý hậu kỳ, thêm âm nhạc và vài chữ. Lời nhạc nói về một đôi nam nữ vụng trộm, còn dòng chữ là: Đoán xem cô ấy là ai? Đầu óc Mộ Mai trở nên trống rỗng, Hồng Tiểu Hiền cho cô biết, tối qua sau khi xảy ra chuyện, Vưu Liên Thành đã đánh thuốc mê ký giả Brooks, tịch thu hết vật sở hữu trên người hắn, sau đó đưa hắn vào bệnh viện tâm thần ở Bắc Kinh. Hiển nhiên Brooks đã chuẩn bị từ trước, ngay khi tỉnh lại, hắn thừa dịp bác sĩ không chú ý đã lén thực hiện kế hoạch của mình, tung đoạn clip lên web.  Mấy năm gần đây, web chia sẻ video thế này rất đông người xem, ban đầu nó chỉ là nơi chia sẻ những chuyện vui trong sinh hoạt của một số người, dần dần vài phần tử cực đoan chuyển sang đăng những hình ảnh máu me ghê rợn, thậm chí có người còn phát sóng trực tiếp trò chơi giết người trên web. Bởi đây thuộc loại trang web tự do, không bị chính phủ quản lý cho nên người có quyền lực chí cao trong tay cũng không thể làm gì được. Trong năm phút Hồng Tiểu Hiền kể với Mộ Mai những điều này, lượt xem vẫn tiếp tục tăng vọt khủng khiếp, Mộ Mai chán nản tắt máy vi tính đi. "Hiện tại Liên Thành thế nào?"  Nếu bây giờ Vưu Liên Thành vẫn còn là Vưu thiếu gia đang theo học tại học viện Columbo ở London, đoạn clip này sẽ chỉ là một vụ scandal tình ái bình thường thôi. Có cậu ấm nhà nào mà chưa từng một lần thay lòng đổi dạ cơ chứ. Nhưng hiện tại thì khác, giờ anh là lãnh đạo trực tiếp của S.S.Y, hơn nữa danh tiếng đang lên như diều gặp gió, công ty anh vừa khởi bước thành công, nên anh cần sự thành tín. Thành tín sẽ khiến các ngân hàng tin tưởng anh, tiếp tục cấp tài chính cho anh. Thành tín tương đương với nhóm thương nhân đầu tư tin tưởng năng lực anh mua cổ phiếu của S.S.Y, mà cổ phiếu S.S.Y tăng giá trị lên cao sẽ kéo theo số phận cả công ty. Thành tín sẽ khiến nhóm nhân viên của anh cố gắng làm việc nhiều hơn cho công ty...  Thành tín sẽ mang lại rất nhiều điều. Hiện giờ, không ai muốn thấy người sáng lập S.S.Y là một kẻ đầu cơ trục lợi, lợi dụng tình cảm cả. Mộ Mai đã từng thấy rất nhiều danh nhân, rất nhiều nhà chính trị bị hủy hoại chỉ vì một sự việc vô cùng tầm thường. Hồng Tiểu Hiền nhìn Mộ Mai mặt ủ mày chau, nhún vai ra vẻ điềm nhiên: "Lúc này Vưu thiếu gia đang liên lạc quản trị viên của trang web kia, nhờ anh ta xóa clip đó. Yên tâm đi Lâm Mộ Mai, Vưu thiếu gia sẽ xử lý tốt. Anh ấy bảo tôi đến dặn cô ở nhà nghe nhạc, xem phim gì đó giải khuây, đừng ra khỏi cửa. Anh ấy sẽ nhanh chóng đến đón cô rời khỏi đây." Thật ra Hồng Tiểu Hiền đã che giấu phần nào sự việc. Vưu Liên Thành vẫn không liên lạc được với người quản lý trang web kia, càng tệ hơn là có người đã nhúng tay vào thao túng toàn bộ, và phía đối phương chính là công ty Boeing. Đáng sợ hơn, đoạn clip này đã được đăng lại trên trang web của Bắc Kinh, dân cư mạng còn nhiệt tình chia sẻ đường link nơi nơi. Cộng thêm việc bạn gái danh chính ngôn thuận của Vưu Liên Thành vẫn chưa chịu đứng ra bác bỏ tin đồn, mọi người liền lan truyền đủ mọi phiên bản phỏng đoán. Có người bình luận họ từng thấy Ngô Phương Phỉ ở trong quán bar uống rượu giải sầu vào ngày Vưu Liên Thành ký kết thành công hợp đồng với Á Mĩ. Đám báo chí Bắc Kinh thi nhau giật tít theo lời bình kia, dư luận cũng bắt đầu chỉ trích Vưu Liên Thành. Trong thời đại công nghệ thông tin phát triển, dưới sự thao túng của một vài người có quyền lực, việc lan truyền tin tức khắp nơi sẽ dễ dàng dẫn đến phản ứng dây chuyền. Tệ hơn nữa, S.S.Y có khả năng gặp phải nguy cơ tín nhiệm. Hồng Tiểu Hiền biết, nếu chuyện này xử lý không tốt sẽ dẫn đến hậu quả khủng khiếp. Nhưng cô tin tưởng Vưu Liên Thành, anh có một ma lực khiến người ta tin phục. Giống như trong khi phòng quan hệ công chúng đang vắt giò lên cổ xử lý nguy cơ cho S.S.Y thì Vưu Liên Thành lại bảo cô đến đây, trấn an Lâm Mộ Mai không cần lo lắng. Hồng Tiểu Hiền dùng cơm trưa rồi rời đi. Đến khi hoàng hôn buông xuống, tứ hợp viện lại chào đón người khách thứ hai trong ngày, đó là người khách Mộ Mai không muốn gặp nhất vào thời điểm này, Ngô Phương Phỉ. Lần đầu tiên Mộ Mai thấy Ngô Phương Phỉ mặt mày ủ rũ, tinh thần suy sụp, lảo đảo trực ngã trước cửa nhà cô. Mộ Mai vừa mở cửa ra, Ngô Phương Phỉ đã rưng rưng nước mắt, ôm chầm lấy cô, nghẹn ngào khóc lóc: "Mộ Mai, rốt cuộc mình đã biết được chân lý kinh điển nhất kia rồi, khi người đàn ông thay lòng đổi dạ, người vợ luôn là người được biết cuối cùng." Mộ Mai không dám ôm Ngô Phương Phỉ, không dám an ủi bất cứ câu nào. Số phận đã khiến cô chỉ có thể đóng vai kẻ giả tạo, nếu bây giờ cô ôm Ngô Phương Phỉ an ủi, chắc hẳn sẽ bị thiên lôi đánh chết cho xem. Đêm hôm trước cô gái ngốc nghếch này còn phát biểu tuyên ngôn tình yêu với cô bạn mà mình tin tưởng nhất. Thế mà cô gái ngốc nghếch vừa rời đi, người bạn kia và bạn trai của cô ấy đã chung chạ trong khách sạn gần đó, mà còn ở suốt hai mươi bốn giờ nữa.  "Tuy mình không phải vợ anh ấy nhưng mình là bạn gái anh ấy mà, chúng mình thật lòng qua lại với nhau chứ không phải chơi đùa. Anh ấy thừa biết mình yêu anh ấy vô cùng, mình nghĩ phần tình cảm này phải đáng được anh ấy tôn trọng mới đúng chứ." Ngô Phương Phỉ nói rất chậm, chậm đến mức không giống Ngô Phương Phỉ hay nói liến thoắng thường ngày nữa. "Mộ Mai, xưa nay mình không đeo bám ai cả, mình chỉ cho phép bản thân tiếp tục theo đuổi đối phương với điều kiện trong lòng anh ấy không có cô gái nào, mình luôn cho rằng trong lòng anh ấy không có ai khác. Nếu anh ấy nói cho mình biết anh ấy đã có người yêu rồi, như vậy mình sẽ chúc phúc cho anh ấy, sẽ buông tay từ bỏ. Nhưng trường hợp này, ba tháng quan hệ bạn trai bạn gái của chúng mình vẫn chưa kế thúc, vậy mà anh ấy lại ở suốt hai mươi bốn giờ trong khách sạn với người phụ nữ khác. Cả khi đồng nghiệp nhìn mình bằng ánh mắt thương hại, mình vẫn ngu ngơ không biết gì cả. Mộ Mai, lẽ nào chân tình của mình chỉ được đến đáp bằng sự đáng khinh vậy sao?" Cuối cùng, cô gái rạng rỡ như ánh mặt trời đã rơi lệ vì tình yêu, có lẽ đây không phải là lần đầu tiên Ngô Phương Phỉ khóc vì Vưu Liên Thành. Cô gái ngốc nghếch không ngừng thút thít trên vai bạn thân vì bị bạn trai tổn thương quá mức.  Đúng vậy, đây là một câu chuyện đáng khinh, đáng khinh hết sức. Mộ Mai đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng Ngô Phương Phỉ: "Được rồi, được rồi, Phương Phỉ, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa." Số phận núp trong bóng tối rình lén họ rốt cuộc đã hài lòng nở nụ cười đắc thắng, nó đang cười nhạo cô giả mèo khóc chuột. Quả thật nực cười, xem đi Lâm Mộ Mai, mày chẳng thể nào biến thành cô gái tốt đâu, mày không thể nào trở thành cô gái tốt đẹp như Ngô Phương Phỉ được. Tiếng khóc lóc kể lể vẫn vang lên bên tai cô: "Mẹ mình, ông mình đều gọi điện thoại cho mình nhưng mình không dám nghe máy. Còn anh ấy lại tuyệt nhiên chẳng gọi một cuộc nào, mà mình cũng không dám gọi cho anh ấy. Lần đầu tiên mình gặp phải chuyện như vậy, mình thật sự không biết làm sao cả. Mộ Mai, cậu nói đi, mình nên làm gì bây giờ?"