Yêu - Loan
Chương 125
Ngô Phương Phỉ nói với vẻ tinh nghịch. Mộ Mai hoàn hồn trở lại, quay đầu nhìn người đàn ông ấy vẫn lịch sự đứng một bên. Anh ta cũng đang nhìn cô, thấy cô trông về phía mình bèn mỉm cười xem như chào hỏi.
"Phương Phỉ, anh này là..." Mộ Mai quay sang hỏi Ngô Phương Phỉ.
Lúc này, Ngô Phương Phỉ mới nhớ ra chú Tiểu Nhã của mình: "Đây là Dung Nhã, con trai của ông bác rất thân với nhà mình. Ông ngoại mình thích anh ấy lắm, hiện tại anh ấy đang làm tư vấn pháp luật cho hội từ thiện của ông mình. Theo vai vế mình phải gọi anh ấy là chú, nhưng mình thích gọi bằng anh hơn, bởi vì anh ấy là út trong nhà nên ai cũng gọi Tiểu Nhã hết. Cậu thấy cái tên này rất nữ tính đúng không? Nhưng mà..." Ngô Phương Phỉ hơi khó hiểu, "Lâm Mộ Mai, trí nhớ của cậu có vấn đề à? Cậu không nhớ anh ấy thật hả?"
Mộ Mai lắc đầu.
"Anh ấy là người đưa vé vào cửa Hương Sơn cho bọn mình đấy." Ngô Phương Phỉ nhìn sang Dung Nhã, rõ ràng anh có có vẻ bề ngoài khá ấn tượng kia mà.
"Phương Phỉ, cậu xem..." Ánh mắt Mộ Mai lại lần lữa nhìn sang người đàn ông kia, "Chúng ta không thể để anh ấy đứng ở đây mãi được, có điều nhà mình bừa bộn lắm. Hay là hôm khác mình dọn dẹp tươm tất rồi mời cậu đến chơi nhé." Không còn hôm nào khác nữa đâu, bảy ngày sau cô sẽ rời khỏi nơi này.
Ngô Phương Phỉ thấy Mộ Mai nói cũng có lý đành đồng ý: "Được, hôm khác thì hôm khác, dù sao hôm nay mình đến chuyển lời mời thay ông mình thôi. Mộ Mai, ông mình rất hài lòng về tấm ảnh gia đình mà cậu chụp hôm sinh nhật, còn rất nâng niu khung ảnh cậu chọn nữa, nên muốn mời cậu đến nhà ăn bữa cơm cảm ơn. Tối nay cậu đến nhà mình được không?"
Để đuổi Ngô Phương Phỉ đi sớm, Mộ Mai lập tức nhận lời. Nhìn chiếc xe màu đen chạy ra khỏi con ngõ, cô thở phào nhẹ nhõm.
Khoảng bốn giờ chiều, người của Vinh gia đến đón cô, tuy nhiên vẫn là người đàn ông tên Dung Nhã kia.
Cùng thời gian ấy, tại văn phòng thuộc sở hữu của câu lạc bộ Chicago, Vinh Ái mặc bộ váy Chanel đến đưa hợp đồng của Á Mĩ cho Chu Á Luân.
Rõ ràng quý cô Vinh Ái đến đây là để câu kéo cướp bạn trai của em họ của mình. Chu Á Luân thờ ơ dõi theo, cô ta vừa bước vào văn phòng đã nhìn chằm chằm Vưu Liên Thành đang bàn việc với thương nhân khai thác linh kiện người Bồ Đào Nha.
Chu Á Luân cố ý đóng “bộp” bản hợp đồng lại, nhằm kéo lại suy nghĩ đang bay xa của cô ta.
"Cô Vinh, tôi đã đọc xong hợp đồng rồi." Chu Á Luân không hề khách sáo ra hiệu tiễn khách bằng ánh mắt với trợ lý của mình.
Vinh Ái chọn thời gian đến đưa hợp đồng rất khéo, ba mươi phút nữa là đến giờ ăn tối, chỉ cần kéo dài thời gian thêm chốc lát là cô ta sẽ có cơ hội đi ăn tối với Vưu Liên Thành. Nhìn bộ váy cô ta mặc biết ngay là đã chuẩn bị cho bữa tối hôm nay rồi.
Thấy trợ lý khom người ra chiều tiễn khách, Vinh Ái nghiêm túc trở lại, nói rằng hợp đồng quan trọng như vậy nên xem kỹ sẽ tốt hơn. Cô ta còn chuyên nghiệp liệt kê ra mấy mục cần chú ý trong hợp đồng, chứng tỏ cô ta đã có chuẩn bị từ trước.
Đúng năm giờ, quản gia của câu lạc bộ Chicago cung cấp cho Vưu Liên Thành đến báo bữa tối đã sẵn sàng, Vưu Liên Thành cũng vừa bàn việc với đối tác xong, thấy Vinh Ái liền sửng sốt chốc lát, rồi lịch sự mời cô ta cùng ăn tối với mình.
Vinh Ái cười rạng rỡ như đóa hoa nở rộ.
"Nghe nói gần đây cô Vinh đang ở nhà ông nội à?" Chu Á Luân không hề muốn quý cô dã tâm bừng bừng này được như ý, cho dù đuổi không đi cũng phải đá đểu cô ta vài câu, "Cô Vinh hiếu thảo quá, tôi nghe bảo cô muốn dành thời gian chăm sóc cho ông nội nhiều hơn nên mới ở lại Bắc Kinh."
Vinh Ái tỏ vẻ điềm nhiên như không.
Chu Á Luân lại đổi giọng: "Nhưng như vậy không phải cô Vinh nên về ăn tối với ông nội mình sao? Người già thường thích con cháu quây quần đầy đủ mỗi khi dùng cơm." Anh giơ tay lên xem đồng hồ, "Giờ này mà về chắc vẫn còn kịp ăn cơm với Vinh lão tiên sinh đấy."
Vinh Ái thầm rủa mười tám đời tổ tông của Chu Á Luân trong bụng. Song, ngoài mặt không buồn đoái hoài đến anh, chỉ rảo bước đi theo Vưu Liên Thành: "Giám đốc Chu không phải lo việc này, tối nay ông nội tôi có khách. À..." Vinh Ái kéo dài giọng nhằm thu hút sự chú ý của Vưu thiếu gia, "Nói chính xác thì tối nay ông nội tôi tổ chức một bữa tiệc xem mắt. Con trai của ông bác thân thích với nhà tôi thích cô bạn của Phương Phỉ, chính là cái cô chụp ảnh trên du thuyền đấy. Vì vậy ông nội tôi liền mượn cớ mời bạn của Phương Phỉ đến dùng cơm, sắp xếp cơ hội gặp mặt cho họ. Mấy bữa ăn kiểu này chỉ cần phía liên quan có mặt là được, tôi ở lại chỉ tổ chật chỗ thôi, phải không giám đốc Chu?"
Chu Á Luân đành nói: "Đúng, đúng, kiểu gặp mặt này chỉ cần phía liên quan có mặt là được rồi."
Trong lúc lời qua tiếng lại, họ không hề để ý đến Vưu Liên Thành nãy giờ vẫn im lặng bỗng khựng bước, anh lập tức cất giọng áy náy: "Hai người đi trước đi, tôi nhớ còn việc vẫn chưa làm xong."
Dứt lời đã lập tức chạy quay lại văn phòng.
***
Thật ra Vinh gia cũng khá gần nhà Mộ Mai, đi lại chưa đến một giờ chạy xe. Căn nhà mà Vinh lão tiên sinh đang ở là căn tứ hợp viện rất rộng và vô cùng cổ kính, bên trong mang đậm văn hóa Bắc Kinh truyền thống, khiến mọi người cảm thấy bàn thân mình rất nhỏ bé khi ở nơi đây.
Nghe nói căn nhà này được xây dựng từ thời Thanh, vốn là phủ đệ của Vinh gia, thuộc diện được chính phủ sửa chữa và bảo tồn như di tích lịch sử. Song vì Vinh Trinh đã giúp đỡ nhiều trong cuộc chiến tranh ở Trung Quốc, chính phủ Bắc Kinh đã trả lại phủ đệ này cho ông xem như bày tỏ lòng biết ơn.
Bước qua cổng sắt là khoảng sân rộng rãi trồng khá nhiều cây tùng được cắt tỉa gọn gàng, bồn hoa to sụ và hòn non bộ được thiết kế tinh xảo. Mộ Mai dè dặt bước đi trên con đường đá sỏi theo sau Dung Nhã, thế nhưng dù như vậy cô vẫn bị trượt chân, may mà có Dung Nhã đỡ cô kịp thời.
Đến khi đứng vững lại, Mộ Mai mới thấy Ngô Phương Phỉ đang khoác tay ông ngoại, cười tủm tỉm nhìn cô ở cuối con đường. Vinh Trinh mặc bộ quần áo màu xám hệt như cây tùng kiên cường đứng thằng trong khu vườn xanh um. Không hiểu tại sao Mộ Mai có cảm giác rất thân thiết với ông cụ này.
Dưới lời mời nhiệt tình của ông, Mộ Mai theo ông đến phòng trưng bày hình ảnh của gia tộc. Căn phòng này khá lớn, trang trí rất hoành tráng, trên tường treo đầy ảnh gia đình, từ ảnh trắng đen cho đến ảnh màu. Con người và cảnh vật trong ảnh bày ra trước mắt cô hệt như một cuốn biên niên sử.
Tâm trạng Vinh Trinh rất tốt, ông đứng trước vài bức ảnh, kể cho Mộ Mai nghe những câu chuyện đằng sau nó. Trong số đó, Mộ Mai chợt thấy được dáng vẻ Ngô Phương Phỉ hồi còn bé, tết bím tóc nho nhỏ đứng cạnh mẹ mình. Cô bé ấy dần dần lớn lên theo từng bức ảnh, đến tấm cuối cùng, chàng trai Vưu Liên Thành đã thay thế mẹ cô đứng bên cô. Mà tấm này còn do đích thân Mộ Mai chụp.
Mộ Mai thầm cười khổ, rốt cuộc cô và anh phải trải qua mấy kiếp luân hồi mới có duyên đến vậy.
Vinh Trinh đứng bên cạnh cô cũng thở dài, có lẽ giọng của ông quá thương cảm, Mộ Mai không kiềm được nhìn theo ánh mắt của ông. Trong hai mươi mấy tấm ảnh liên tiếp, vị trí thứ ba bên trái của Vinh Trinh luôn để trống, ngón tay nhăn nheo của ông miết nhẹ chỗ trống kia, lẩm bẩm: "Con đấy, bốc đồng quá!"
"Đáng lẽ nơi này còn có một người nữa, nó tên là Vinh Tây - con gái thứ ba của ông, trên nó có hai người anh trai. Hồi bé nó rất linh lợi và láu lỉnh, ông và bà yêu thương nó nhất. Nhưng cũng chính vì vậy mà nó càng ngang ngạnh tùy hứng..." Nói đến đây ông chợt dừng lại, thở hắt ra, giọng cũng trở nên âu sầu già cỗi trong nháy mắt.
"Vinh lão tiên sinh." Mộ Mai đến dìu tay ông theo bản năng.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, ông cụ cứ nhìn cô đăm đăm, như thể đang nhớ về hồi ức xa xăm của mình.
"Vinh lão tiên sinh." Mộ Mai khẽ gọi, "Ông có cần nghỉ ngơi chốc lát không ạ?"
Vinh Trinh như vừa tỉnh mộng, nói như thể tự giễu: "Vừa rồi ông còn tưởng..."
Sự xuất hiện của Ngô Phương Phỉ và Dung Nhã đã ngắt ngang lời ông. Vì lát nữa mới đến giờ ăn tối, Ngô Phương Phỉ bèn lôi Mộ Mai đến phòng mình.Gần đây Ngô Phương Phỉ ở nhà ông ngoại, nguyên nhân là chỗ này khá gần công ty cô làm việc.
Trong phòng Ngô Phương Phỉ toàn sách và bản vẽ, nơi gọn gàng nhất là chỗ trưng bày các cúp giải thưởng. Ngô Phương Phỉ khoe với Mộ Mai từng giải thưởng mình đạt được, dáng điệu hệt như ông ngoại cô. Giữa chừng Ngô Phương Phỉ phải ra ngoài nghe điện thoại, trùng hợp thay cô ấy vừa đi thì điện thoại của Mộ Mai cũng vang lên.
Cô mới bắt máy, còn chưa kịp nói gì thì bên kia Vưu Liên Thành đã vội vàng hỏi: "Có phải em đang ở chỗ Phương Phỉ không?"
Nghe thấy giọng anh gấp rút như thế, Mộ Mai hơi khó chịu, cho rằng Vưu Liên Thành như một gã đàn ông đang lo sợ trận chiến giữa bạn gái cũ và bạn gái hiện tại bùng nổ. Càng tệ hơn, thân phận của cô lại là kẻ phải bị che giấu không thể cho ai biết.
"Vậy thì sao?" Mộ Mai lạnh giọng hỏi lại.
"Về nhà ngay cho anh!" Vưu thiếu gia ra lệnh.
Tâm trạng cô càng tệ hơn: "Vưu thiếu gia, tối nay tôi phải dùng bữa với người ta." Nhìn gương mặt vô cảm của mình in bóng trên tủ trưng cúp, Mộ Mai cười khẩy, "Có phải anh đang lo tôi sẽ làm bại lộ bí mật trước mặt bạn gái anh không? Vưu thiếu gia đừng lo lắng quá, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, không phải anh đã từng tận mắt chứng kiến năng lực của tôi một lần rồi sao?"
Bên này Vưu Liên Thành rất muốn chửi um lên. Cô gái này hoàn toàn không rõ tình huống của mình mà. Xem mắt á? Chó chết, cả ngày không chịu ở yên trong nhà cứ đi lởn vởn khắp nơi trêu ngươi bọn đàn ông. Nghe nói mỗi lần đi xem mắt, các cô gái đều trang điểm xinh đẹp, phô bày nhan sắc của mình với tên đàn ông kia thì phải? Lâm Mộ Mai trang điểm xinh đẹp ư? Mẹ kiếp, mẹ kiếp!
"Lâm Mộ Mai, em lập tức về ngay cho anh." Vưu Liên Thành đằng đằng sát khí, "Anh nói cho em biết..."
Thấy Ngô Phương Phỉ bước vào, Mộ Mai lập tức cúp điện thoại của Vưu Liên Thành.
Bên này, Vưu Liên Thành thở hổn hển, tức điên lên. Anh chạy ra khỏi văn phòng, đuổi theo Vinh Ái, cười vô cùng hào hoa phong nhã: "Cô Vinh, nghe nói nhà Vinh lão tiên sinh đang ở trước đây là vương phủ, tôi rất hứng thú với kiểu kiến trúc cổ này, không biết cô có thể đưa tôi đến thăm nhà được không?"
Đưa mắt nhìn đôi trai xinh gái đẹp kia rời đi, Chu Á Luân cực kỳ hoang mang. Từ khi nào mà Vưu Liên Thành có hứng thú với kiến trúc thế? Còn nữa, tại sao Vưu thiếu gia không dẫn theo anh đi cùng?
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
4 chương
66 chương
41 chương
115 chương
60 chương
123 chương
100 chương