Yêu là tình cờ
Chương 5 : Mảnh ký ức lãng quên .
TẠI VĂN PHÒNG :
Hiện tại các vị sát thủ có tiếng “giết người không bằng tay mà bằng ánh mắt ” đang có mặt ở đây để chứng kiểm hai học trước mặt đã bị phạt rồi còn ngồi trước cửa lớp hẹn hò .Nhưng khi mẹ của Minh đến thì chẳng ai nói gì mà còn rất nhân nhượng tha lỗi cho nó và Minh . Ôi , tiền … thế kỷ này chỉ cần có tiền mua tiên cũng được …
– Minh , Ân đây là lần thứ mấy rồi mà sao hai đứa cứ phạm lỗi mãi làm ta đây đang dưỡng da phải tới đây .
– Bác à , cháu thấy bác trẻ lắm ý , da dẻ còn mịn hơn cả cháu nữa . Thỉnh thoảng tới đây thăm quan trường bọn cháu có sao đâu .
– Không phải nịnh đâu cô mà con lại để kiểu ngày xưa à ?
– … Dạ … Con muốn thay đổi 1 chút ạ .
– Thằng kia … mày đứng tự kỉ ở đấy làm gì?
– Ơ hay … từ sáng đến tối,ở nhà đến trường học,trong nhà vệ sinh đến phòng ngủ,mẹ suốt ngày 1 cũng Ân,2 cũng Ân,3 cũng Ân.Bây giờ mẹ muốn con làm thế nào ?
– Con trai yêu quý của mẹ… lại đây nào… bốp…
– Ui da…
– Thích vặn vẹo à , còn non mà xanh lắm … mày nhìn cái Ân kia kìa, nó có bao giờ cãi mẹ mày đâu… bla bla…
“Aisssssss… lại bắt đầu bài ca không quên … ” Minh than thở về số phận có một bà mẹ lắm chuyện như vậy.
******
Ở lớp bọn bạn nó đã canh ở cửa lớp để tóm nó : điều tra thông tin . Chẹp chẹp nhưng sao có thể coi thường. Những chuyện này nó đã lường được trước, bây giờ nó đang ung dung ở căng tin mua chai nước với cái bánh mỳ để lót dạ . Nó muốn trốn tiết 2 để đi ngủ.
– Con là Yến phải không ? Bác bán nước người béo ú,mặt to như trái banh,môi đỏ chót,mắt phượng hoàng,da mặt như bức tượng vừa gói cái bánh mỳ vừa hỏi nó.
– Dạ ko ạ…Cháu là Ân.Chị song sinh của Yến.
– Ồ…thế à.Sao bác chưa gặp cháu bao giờ?
– … À ừm … Cháu là khách quen ở đây mà bác không nhận ra cháu à?
– Ơ đứa nào nhỉ?
– … Cháu là đứa hôm trước mới khen bác xinh đẹp nhất thế giới có thể đi thi hoa hậu ý ạ .
– Nhiều người nói với bác như thế lắm nên cũng chẳng nhớ ai với ai đâu cháu . Của cháu đây .
QUẠC…. QUẠC …..QUẠC …..( Tiếng quạ bay qua .)
– Ồ thế ạ … cháu cảm ơn . Nó méo mồm cố nặn ra một nụ cười rồi nhanh chóng giả tiền để đi lên thiên đàng . ( đi ngủ ý ) Và còn tránh mấy chục đôi mắt săm soi đằng sau , haiz … xinh đẹp cũng là nỗi khổ.
********
Tại sân thượng :
Nó đang hân hoan sắp được nhìn thấy cái giường thân yêu quý ( nó gom mấy cái bàn cũ vào chỗ râm, kiếm thêm cái gối là xong . À gối nó mang từ nhà , lúc nào dùng xong thì cho vào ngăn bàn . Hê… Hê… quá tiện . ) . Nhưng đang chân sáo đi lên mây thì … nó đã bị chiếm chỗ bởi tên kẻ thù mới xuất hiện – hắn . Nó tức xì khói lên hết đầu , đi thẳng tới chỗ hắn để đòi quyền sở hữu .
– Này tên kia sao anh giám cướp chỗ của tôi . Nó chu mỏ lên nói.
– … .Hắn không nói gì .
– Này , tôi đang nói anh đấy . Bên kia vẫn không động tĩnh gì .
– …
– Aissssss …. cái tên chết tiệt này có trả chỗ cho ta không ? Nó tức điên người , đá vào cái bàn nhưng không ngờ nó vừa đá xong thì … surprise … nó bây giờ đang nằm trên người hắn . Mô tả lại cảnh vừa lúc nhé : lúc nó đá cái bàn xong thì thì cái bàn kêu “ cạch … cạch … ” . Nó thì lại đứng trơ mắt ra nhìn đống bàn cũ nát sắp đè lên mình rồi còn chập điện nói thêm 1 câu ngớ ngẩn : “ ơ hơ… cái quái gì vậy .” . Đúng lúc nó sắp gặp được anh Diêm Vương thì 1 bóng đen lướt qua nó kéo nó ngã xuống 1 bờ ngực rắn chắc . Nó mê man suốt từ lúc bị ngã , bây giờ nó được nằm trong phòng y tế nhờ hắn bế vào trước sự ngỡ ngàng của cô y tế và nhờ “sự ghẻ lạnh” của hắn mà đã đuổi được chị y tế hám giai kia . Haiz … đẹp trai khổ quá đi mất …
“ – Ân ơi …. Ân ơi … hu hu … tỉnh lại đi … Long xin lỗi … Long không làm thế nữa đâu … Một cậu bé chừng 5-6 tuổi ngồi khóc bên cạnh 1 bé gái rất xinh mặc váy công chúa . Cô bé mê man tỉnh dậy ,trên đầu có 1 vết máu đỏ tươi , cô bé quay đầu sang thì nhìn thấy 1 cậu bé bằng tuổi mình đang vừa lay tay mình vừa ngồi khóc , mang dấu hỏi chấm trong đầu cô bé hỏi cậu bé .
– Cậu là ai vậy ? Cô bé tròn mắt nhìn cậu bạn bên cạnh . Cậu bé nghe vậy liền hoảng hốt hỏi lại .
– Cậu không nhớ gì sao ?
– Nhớ gì ? Tớ quen cậu sao ? Cô bé lại tròn mắt hỏi cậu bé .
– … Cậu bé kia sợ quá không nói lên lời . Đằng sau có 1 người đàn ông dắt cậu bé đi để lại cô bé xinh xắn kia ở lại khóc .
– hu hu …. anh Minh ơi anh đâu rồi … hu hu em muốn về nhà … hu hu ….
Đúng vậy , cô bé kia là nó . Nó với Minh và bạn bè đang chơi trốn tìm ở biệt thự nhà Minh thì nó bị lạc vào rừng khi tìm chỗ trốn . Vào rừng thì gặp 1 cậu bé đang ngồi khóc , cậu bé đó chính là hắn. Nó tiến tới chỗ hắn rồi hỏi có chuyện gì thì hắn vẫn ngồi khóc . Sau đó hắn không khóc nữa ngước mặt lên nhìn nó , thực sự nó rất dễ thương : mắt to ; tròn lại còn đen láy sâu hút , nước da trắng mịn như có gì hấp dẫn hắn tiến tới chỗ nó .
– Cậu có biết đường ra không ? Tớ mới đến đây nên bị lạc … hì hì…nhà tớ ở bên cạnh nhà cậu hay sao ý cậu dẫn tớ đi được không ? Hắn không nói gì gật mạnh một cái rồi dẫn nó đi về nhà . Từ đó nó chơi thân với hắn , hắn trở thành bạn thân với Minh . Một hôm hắn sang nhà nó bảo sẽ chỉ cho nó 1 thứ rất hay ở trong rừng thế là nó đi ngay . Nó với hắn vào rừng , thì ra hắn muốn cho nó thấy thỏ con mà nhà hắn nuôi .
– Ân muốn sò nó không ? Hắn hỏi nó . Nó gật đầu liên tục .
– Thế Ân phải thưởng cho Long cái gì chứ .
– Thế Long muốn gì Ân cho .
– Cái này nè …. Chụt …Hắn hôn lên má nó 1 cái làm nó ngượng chín mặt .
– Long xấu lắm sao lại hôn Ân chứ . Cậu đứng lại đi .
– Hi hi cậu bắt tớ đi …
– Á …..Nó vấp phải hòn đá rồi đập đầu xuống đất . Nó đã mất hết ký ức của nó và hắn khi bị ngã . Vào thời điểm đó hắn cũng biến mất không dấu vết .”
– Long … Long ơi … cậu đừng đi …. Nó nói mớ vài câu , tay nắm chặt ga giường .Một bàn tay to và ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nó .
– Yên tâm … tớ sẽ không đi đâu . Hắn mỉm cười .Khóe miệng nó cũng nhô lên . Bóng hai người đổ trên nền nhà trở thành bức tranh sinh động .
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
17 chương
12 chương
14 chương
13 chương
33 chương