Trời đổ tuyết ngày một lớn, từng cơn gió cứ như tát vào mặt anh lạnh buốt. Anh vẫn rong ruổi sải dài từng bước chân, ngập lún trong lớp tuyết dày. Anh gọi lớn tên cô, nhưng âm thanh từ cổ họng anh dường như bị tiếng gió dữ dội lấn át, chỉ nghe đâu đó loáng thoáng thật yếu ớt. Nhưng anh vẫn cố hết sức, vẫn kiên trì tìm kiếm cô trong đêm tối. Anh thở dốc, từng làn khói nghi ngút bay theo hơi thở nặng nề của anh. Anh ngồi bệt xuống giữa màn tuyết trắng xóa, lạnh lẽo và đau khổ như một kẻ tuyệt vọng, không thể tìm thấy ánh sáng ở cuối con đường. Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng đoạn tuyệt với bạn. Khi con người ta tưởng chừng không còn hy vọng thì họ có thể sẽ tìm được một điều kỳ tích. Và lần này anh cũng vậy. Có lẽ số trời đã định anh không thể xa cô, phải để họ được gặp nhau lần nữa. Anh tìm thấy cô ngồi bệt bên gốc cây ven đường. Tuyết phủ trắng xóa xung quanh cô, phủ đầy trên mái tóc cô và trên cả cái nón len cô đang đội nữa. Anh chạy ào đến như một thằng ngốc, ôm chặt cô vào lòng trước khi anh kịp nhận thức rõ ràng sự việc trước mắt mình. -May quá, anh tìm được em rồi… thật là may Anh cứ lẩm bẩm hai chữ “may mắn” trong vô thức, vòng tay vẫn siết chặt lấy cô. Đối với anh, một kẻ tưởng chừng như để vuột mất thứ quý giá nhất trong cuộc đời, giờ đã tìm lại được thì đó quả thật là điều may mắn. Nước mắt anh chực trào ra từ khóe mắt, nhưng có lẽ cái lạnh đã khiến nó đông cứng và hòa lẫn vào những bông tuyết đang bay phất phơ rồi cũng nên. Vi Lam đã té ngã vì bị ai đó vô tình đâm phải. Cú té không mạnh, nhưng vết thương cũ nơi bàn chân cô lại bị động, trở nên đau nhói khiến cô không tài nào đứng dậy nổi. Vậy là cô chỉ có thể ngồi bất động ở đây như một người khờ khạo. Không thể liên lạc với ai, không có bóng ai đi ngang qua để giúp cô, và cô vẫn ngồi đây. Có phải vì cô đã cố tin tưởng vào một phép lạ? Và phép lạ ấy đã thực sự hiện hữu trong mắt cô… ngay lúc này đây? Anh sốc cơ thể cô lên lưng mình, rồi từng bước chậm rãi cõng cô đi giữa trời tuyết. Cô không nói được một lời nào, vì trái tim đang nghẹn ngào hay vì trời lạnh đến nỗi môi cô không thể tách rời nhau được nữa? Hình như một tiếng đồng hồ đã trôi qua, anh vẫn lầm lũi cõng cô trên lưng như thế. -Em ráng lên… sắp đến nơi rồi… Anh vẫn không quên lâu lâu lại nói một lời động viên cô, dù chính bản thân anh cũng không biết mình đang đi về đâu nữa, giờ đây bước chân anh chỉ đi theo bản năng của một con người. Bước chân anh nặng nề và chậm dần, rồi anh bất chợt ngã quỵ xuống mặt tuyết. Trời lạnh nên thân nhiệt anh giảm dần, anh cảm nhận được sức lực mình đang dần cạn kiệt. Quay sang nhìn cô, gương mặt cô nhợt nhạt, bờ môi tái xanh không còn chút gì của hơi ấm. -Em mệt lắm… – Cô nói giọng yếu ớt, cơ thể run lên bần bật. -Không sao, có anh ở đây rồi – Anh cố gượng cười, cố ôm chặt lấy cô -Anh đi trước đi, cứ để em ở đây. Đi tìm người khác đến cứu em sau cũng được… đừng vì em mà anh phải gặp nguy hiểm… -Không… có chết thì cùng chết, anh nhất định không bỏ mặc em đâu…. Nói rồi anh lại càng siết chặt cô hơn, và anh vội vã đặt bờ môi mình lên môi cô, muốn truyền lại tất cả hơi ấm từ cơ thể mình sang cô. Nụ hôn thật sâu như thể chưa bao giờ anh được hôn, mang tất cả hơi ấm cho cô… Vi Lam chỉ lặng người, cô đã quá đuối sức để có thể nói hay làm bất cứ điều gì. Cô chỉ chấp nhận mọi việc đang diễn ra với sự cảm động đang vỡ òa trong tim. … Anh lại cố sức cõng cô tiếp tục trở về. Cô đã thiếp đi trên lưng anh, chỉ nghe được loáng thoáng giọng anh văng vẳng đâu đó, bảo cô đừng ngủ, phái cố thức để nghe anh nói chuyện… Nhưng rồi tất cả đều chìm vào yên ắng… và bóng đêm… …………………. Vi Lam chập chờn hé mở đôi mắt. Ánh sáng dịu dàng và nhiệt độ ấm áp của căn phòng khiến cô thấy thật dễ chịu biết bao. Đây là đâu, có phải là cơn mơ? Mình đã chết hay vẫn còn sống? Câu trả lời cuối cùng cô cũng nhận ra, vì anh đang nằm đó, gục đầu trên giường bên cạnh cô, và bàn tay thì nắm chặt lấy tay cô không rời. Có lẽ anh đã ngủ thiếp đi như thế. Bất chợt cơ thể anh động đậy, cô vội vàng nhắm nghiền mắt lại như thể mình vẫn còn ngủ say lắm. Anh ngẩng đầu nhìn cô, nghĩ rằng cô vẫn còn đang ngon giấc. Anh kéo nhẹ tấm chăn đắp ngay ngắn lại cho cô. Rồi anh cúi xuống hôn lên trán cô thật dịu dàng. Khẽ mỉm cười, anh mở cửa bước ra ngoài. Cô bừng tỉnh, mở choàng cặp mắt và trái tim… đang loạn nhịp. … Một lúc sau, anh mang cháo vào phòng cho cô ăn. Giờ thì cô đã tỉnh hẳn. Nhận lấy chén cháo từ tay anh, cô gật đầu cảm ơn, rồi họ nhìn nhau trong yên lặng đến ngại ngùng. Cảm giác có chút ngột ngạt vì đã đối mặt nhưng không biết phải nói gì. Dù đâu đó trong không gian này đang tồn tại một cảm giác yêu thương dịu dàng, không còn chút lòng oán hận, không còn chút trách móc nào nữa. -Em đã ngủ lâu lắm rồi sao? – Cô bất giác hỏi -Phải… – Anh gật đầu – Đã gần hai ngày rồi… Em có còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không? -Em… cảm giác rất mơ hồ… không nhớ rõ – Cô ngập ngừng, tất cả chỉ là nói dối. Cô nhớ rất rõ, nhớ anh đã cõng cô như thế nào, đã lo lắng cho cô nhiều bao nhiêu, và cả nụ hôn anh trao cô khi đó nữa… -Không nhớ cũng không sao. Mọi chuyện đã ổn rồi, em nghỉ ngơi thêm đi cho khỏe – Anh gật gật đầu đáp lại cô, là cố nói cho qua chuyện. Có chút gì hụt hẫng dâng lên trong lòng anh… muốn nói nhưng rồi lại thôi. Vậy đó… chẳng một ai trong hai người nhắc lại những việc đã xảy ra trong cái đêm bão tuyết ấy, dù thật lòng họ đều nhớ như in từng khoảnh khắc. Chỉ là, muốn nói cảm giác thật của lòng mình ra với đối phương, sao mà quá khó khăn và ngại ngùng… …………………. Mặt trời ấm áp và rực rỡ trong buổi sáng mai, cứ như thể đêm qua chưa từng có bất cứ trận bão tuyết nào vậy. Phải chăng sau cơn mưa trời lại sáng, sau giông bão ta có thể thấy được bảy sắc cầu vồng rực rỡ? Vi Lam ngồi cuộn tròn người trên bậc thềm trước cửa khách sạn. Chiếc vali đã được cô soạn đồ gọn gàng để chuẩn bị ra về. Từ phía sau, Vỹ Danh bước đến gần, choàng chiếc áo khoác của anh lên vai cô thật lặng lẽ. Cô bất chợt giật mình, xoay đầu lại nhìn anh ngỡ ngàng. -Cẩn thận. Trời lạnh lắm, em chưa khỏe hẳn đâu – Anh đáp, nụ cười nhẹ nhàng trên khóe môi. Rồi anh vội nhấc bỗng chiếc vali của cô ra xe, không một lời hỏi han. Cô vẫn ngồi thừ ra đó, nhìn theo anh, bất giác cô mỉm cười. ……………. Sau chuyến đi đáng nhớ đó, họ lại trở về với cuộc sống bình lặng, nhưng mối quan hệ giữa họ dường như đã chuyển biến khá hơn. Dăm ba hôm, Vỹ Danh lại gửi cho Vi Lam một tin nhắn hỏi thăm. Có khi anh đã bấm sẵn số điện thoại của cô trên máy rồi, chỉ cần nhấn một nút gọi nữa thôi là có thể nghe được giọng nói của cô, nhưng sao anh lại không thể làm được, đành xóa, và kết thúc bằng một tin nhắn đầy tiếc nuối. Một tuần trước ngày lễ giáng sinh, khi mà không khí bắt đầu rộn ràng và người người bận rộn mua sắm chuẩn bị quà cho người thân của họ. Vi Lam dạo bước trong khu thương xá một mình, nhìn những đôi tình nhân nắm tay hạnh phúc, cô thấy ngưỡng mộ họ vô cùng. Cô cũng đã từng yêu anh, từng hạnh phúc bên anh, nhưng hình như họ chưa từng nắm tay nhau đường đường chính chính đi dạo phố như một cặp tình nhân thật sự. Giữa họ chỉ là những giây phút ngắn ngủi, vụng trộm, đến rồi lại sợ nó vuột qua mất. Niềm hạnh phúc cô đang mong ước tưởng như như vô cùng nhỏ nhoi, nhưng thật ra lại quá đỗi khó khăn để trở thành sự thật. Nắm tay anh cùng đi dạo phố – liệu cô có còn cơ hội hay không?