Yêu khó

Chương 13

Ring ring (tiếng chuông điện thoại)-Trời ơi!! còn sớm mà.....ai rảnh rang giờ này vậy chứ? - Alô ! -Hira! em mau ra đây đi, anh đón em đi học! -Hả?? anh Kama sao? mấy giờ rồi? -Đúng 6:15 phút!! -OMG....anh...anh đợi em tí nha,em ra liền! .....10 phút sau.... -Anh Kama!! -Oh..Hira.....very terrified!! -What?....Really? -But.....very lovely!! -Oh...anh Kama này, cứ chọc em hoài, anh đã nhắc em nói ngôn ngữ nhật còn chưa rành giờ anh đã chuyển sang giao tiếp bằng tiếng anh với em rồi!! -Anh tài giỏi mà.... -Hihi..phiếm lời.. -Lên xe đi -Ừm! Hira chưa vội lên xe - bất ngờ từ đâu bỗng xuất hiện chiếc audi nhanh vụt thẳng đến trước cô với cơn gió mạnh ùa vào má......STOP!!....nụ cười ma mị kèm theo đó là lời nói chối bỏ : -Xin lỗi nhé! Hira phải đi với tôi rồi -Sao Hira phải đi với cậu? cậu là gì của cô ấy sao? -Hira là bạn gái tôi! -Cậu đùa àk ?Hira...có thật không? Nói đến đấy, Hira khẽ gật đầu.....Hira chẳng nói vì cô biết rằng khi cô nói ra điều này sẽ làm tổn thương trái tim cậu , bước đi chầm chậm, cố nhìn thoáng ánh mắt tuyệt vọng ấy mà chẳng dám quay lại...phút chốc như cơn gió...xe vụt nhanh...trong lúc ấy : Anh à!! em chẳng muốn bỏ anh lại phía sau đâu" ***** -Kama! Kama ! -Có gì không Anri ? -Sao hôm nay trông cậu có vẻ buồn vậy? -...............................! -À,nếu có làm phiền thì tôi xin lỗi nhé. -Không có gì đâu Anri vôi kéo tay Kama: -Đi! -Đi đâu? -Thì ăn trưa...có món mới ngon lắm, cậu sẽ thích cho mà xem! nhanh lên! **Căn tin*** "Nhìn nét buồn rười rượi trên gương mặt điển trai ấy, quả thật là ở đây thấy...buồn xót theo luôn...chẳng biết làm gì ngoài việc đăm chiêu lặng nhìn theo....haizz! kéo cậu ấy đi ăn cũng chẳng có tác dụng gì, tâm trạng vẫn hoàn tâm trạng, chẳng thay đổi được gì.." -Kama....món cá nướng cam....như thế nào? -Cũng tạm -Hi...xin lỗi cậu nha! làm phiền cậu đến đây rồi -......................! -Tôi có trò này vui lắm đấy (Anri lấy từ túi ra 1 sợi dây chung dài xếp hình ngôi sao, xếp hình bướm rồi lại cả tháp Eiffel nữa) -Cậu hay thật! -Dễ thôi, cậu muốn thử không? -Ừk -Này xếp như thế này nè, cậu kéo nó lên...-"Nụ cười ấy bỗng xuất hiện mặc dù chỉ là rất nhẹ nhàng .......lóe lên như 1 tia sáng cũng đủ làm tôi thấy nhẹ lòng hơn bao giờ hết..!"__ _______________________________________________________________________________________________________________________________ "Haizz!!.....thế là thời gian tạm xa mái trường cũng đang đến gần!!! buồn ghê!!! có lẽ khoảng thời gian học đường ấy sẽ là những kỉ niệm,kí ức đáng nhớ nhất với tôi về bạn bè,thầy cô và cả......Takshi nữa! tuy trước mặt lúc nào cũng cho là đối thủ của nhau, xê xích nhau vì những chuyện không đâu nhưng nói thật Takshi không phải như người mà tôi nghĩ trước đây, cậu ấy thực sự rất tốt,đặc biệt là trong chuyện tình cảm, cậu là người biết lo lắng ,quan tâm cho tôi những lúc vui ,buồn,giận hờn (nói chung là tâm trạng đa sắc màu)....một mình đối trội giữa việc học, việc công ty....tội nghiệp quá chừng!!,đôi lúc nhớ cậu ấy,muốn cậu vứt bỏ cái mệt nhọc ấy đi nên chỉ viện cớ là "nhờ cậu đến nhà làm bài tập giúp mình", cậu ấy cũng chỉ ở lại được 1 tí rồi biến mất luôn........cứ ngày này qua ngày khác..cuối cùng....."anh ấy cũng kết bạn với phòng y tế"!!! ****Tiết sinh hoạt lớp cuối cùng*** -Hira à, takshi đâu rồi! -À..cậu ấy lại phát bệnh nên tôi dìu cậu ấy xuống phòng y tế rồi... -Trời, tội cho cậu ấy thật!! mà có bạn gái biết lo như cậu...Takshi may mắn dữ!! -Cậu này..,cứ đùa.. -Mà nè! cậu không định tiết lộ cho lớp Takshi là bạn trai cậu, còn không cho tôi nói khiến cả lớp ai cũng nghi ngờ.... -Chắc chưa phải lúc âu nhỉ? "CÁC EM IM LẶNG"-thầy chủ nhiệm lên tiếng: giờ là tiết sinh hoạt lớp cuối cùng của lớp 12,thầy trò chúng ta phải chia tay rồi, có lẽ thầy sẽ nhớ các em nhiều lắm! các em hãy chuẩn bị tốt cho kì thi tốt nghiệp phổ thông nha! thầy kì vọng vào các em,thầy tin là lớp chúng ta sẽ đạt chỉ tiêu 100%, vì sao? vì lớp chúng ta là lớp E.A mà, phải làm sao cho đúng với cái tên Exellent A nhé!! Cả đám nhốn nháo hẳn lên: -Dạ chúng em biết rồi thầy...huhu...chắc chúng em sẽ nhớ thầy lắm..... Thầy mỉm cười bảo: -Thầy biết mà!!! giờ là tiết học cuối cùng rồi, sẽ tiếc lắm đấy nếu các em còn vấn đề gì đó chưa nói, có ai dám thổ lộ gì không nào? -Chắc không ai dám nói đâu thầy,ha là em nghĩ ra trò chơi này, thầy xem có được không nha..-Kei lên tiếng -Trò chơi gì hả Kei? -Dạ,thưa thầy trò chơi này sẽ có thiệt thòi mà cũng có lợi cho những người ăn may....nói chung là số không bị hẩm hiu đó, hiện giờ trong lớp ta có khoảng 20 người, mỗi người sẽ ghi vào một mảnh giấy nhỏ họ tên của mình và nộp lại cho thầy, thầy sẽ chọn ra 10 phiếu, 10 phiếu đó là mỗi tên của các bạn, nếu 10 bạn nào bị bóc trúng coi như xui he..cơ mà phải nói là cơ hội để bày tỏ chứ...hì hì!!nếu mà không nói thì hình phạt sẽ là: hát 2..à 5 bài hát ik, thụt dầu 20 cái, bao cả lớp 1 chầu kem ,lẩu..với lại bao Kei tôi đi uống campuchino mỗi buổi chiều nữa chứ...hết ùi..cơ mà tôi còn thấy ít nữa đó,... -Vậy mà nói ít hả thằng kia...-hs1 -Ui trời, ai mà chơi được-hs2 -Mày muốn chét hả...à lộn..chết hả Kei!!-hs3 Thầy cười vọng: thầy thấy Kei nói phải đấy, thầy chấp nhận trò chơi này, các em cũng phải đồng ý đấy nhé: "Ui thầy ôi ,thầy ôi! không được đâu" (ồn tựa= Market ) -