Yêu hoàng

Chương 2 : Hỗn độn chung

Đợi lâu rồi phải không? − Không lâu lắm. Cô chủ tìm tôi có chuyện gì vậy? Thái Nhật quay lại nhìn cô gái trả lời. Hôm nay nàng mặc đồ giản dị, một quần jean bó, áo sơ mi trắng, tuy bình thường, nhưng lại càng tô điểm cho những đường cong của nàng càng thêm rõ nét. “Thật là một cô gái xinh đẹp, xinh đẹp đến tà dị!” hắn thầm nghĩ. Nhưng hắn cũng không quan tâm nàng xinh đẹp cỡ nào, việc hắn quan tâm lúc này là mình có bị đuổi hay không. - Nghe nói hôm qua, cậu bị thương lúc làm việc? - Chỉ là vết thương ngoài da, không có vấn đề gì. Chỉ là chuyện nhỏ, cô chủ không cần phải quan tâm. “Chuyện này mà cô ta cũng biết hay sao? Không biết thằng chết tiệt nào mách lẻo, đừng để bố mày biết nhé, vào phải tay ông thì bỏ mẹ!” hắn thầm ấm ức trong lòng. Lúc này hắn cũng đang quíu, có người vạch trần hắn với bà chủ, theo nguyên tắc ẩm thực, vệ sinh có ảnh hưởng rất lớn tới nhà hàng. Một cọng tóc trong thức ăn, cũng đủ làm cho giới phê bình ẩm thực làm lớn chuyện trên mấy tờ tạp chí rồi, chứ đừng nói một giọt máu, khách ăn không cần biết có bị gì hay không, người chủ và người gây ra phải chịu trách nhiệm nếu khách hàng công khai chỉ trích. - Cô chủ muốn cho tôi thôi việc? - Làm gì có, tôi chỉ quan tâm nhân viên của mình thôi. “Hú hồn !” nghe nàng nói như vậy hắn mới dám thở ra một hơi. Gia cảnh nhà hắn không giàu có, mỗi tháng gia đình chỉ chu cấp tiền ăn ở một triệu, ở cái đất thành thị này thì nhiêu đó chẳng thấm vào đâu. Mặt khác hắn cũng không muốn ba mẹ mình thêm vất vả. Hắn còn em gái, nó cần tiền hơn hắn rất nhiều. Tìm được công việc này tuy không sung sướng gì, cũng rất mệt, lão quản lý thì đáng ghét, hở một chút là chửi nhân viên, tiền lương không cao, nhưng bao ăn một cữ thì cũng không tệ đối với dân sinh viên như hắn. - Không biết cô chủ còn gì phân phó nữa không? − Có, tôi muốn cậu theo tôi đến một nơi, à mà đừng gọi tôi cô chủ, tôi tên Bạch Trân, cậu có thể gọi tôi Bạch Trân là được. − Sao thế được? Cô lớn hơn tôi, sao gọi thẳng như vậy được? Gọi chị Trân là được rồi. - Tùy cậu, cậu muốn gọi gì thì gọi, sau này cũng phải thay đổi thôi. Câu trả lời của nàng làm hắn không hiểu gì cả. Tự dưng có một cô gái thiệt là xinh đẹp quan tâm, thân mật với mình, người ta lo hơn là mừng. Hiện giờ hắn có thể nhẹ nhõm trong lòng, cần câu cơm còn chưa mất thì còn gì bằng. - Chị Trân không biết muốn đưa tôi đi đâu? - Đi rồi cậu sẽ biết, bây giờ chúng ta ra xe. Nói rồi nàng bước ra khỏi phòng, hắn đi theo sau nàng. Hai người bước ra đến cổng nhà hàng, thì đã có một chiếc xe hơi hiệu Lamborghini đợi sẵn bên ngoài. Hắn bất ngờ đến chết mất, đứng trân trân cả buổi, nhìn chiếc siêu xe thầm nghĩ “Mẹ ơi, đây là siêu xe đó nha!”. - Còn không mau lên, đợi gì nữa? - Tôi… - Tôi cái gì? Mau lên, mất thời gian quá. − nàng giục hắn. - Ừ, ừ! Định thần lại hắn mới nghe nàng nói, rồi mới bước qua bên ghế ngồi cho tay lái phụ. − Cậu có bằng lái chứ? Câu hỏi của nàng làm hắn ngượng đỏ cả mặt, chần chờ giây lát hắn mới nói: − Không có. Tôi làm gì mua được xe mà cần bằng lái. − Thế à? Nên học đi sau này sẽ cần đó! Hai người đi đến địa điểm là một biệt thự cách xa nội thành, cánh cổng căn nhà tự động mở ra, chiếc xe chậm rãi chạy vào trong sân. Xuống khỏi xe hắn lủi thủi đi theo Bạch Trân vào nhà, bên trong lộng lẫy trang trí cầu kì theo lối truyền thống, nhiều vật cũng chỉ có thể thấy trong phim ảnh cổ trang. Hai người một nam một nữ ngồi uống rượu chát trên chiếc bàn bằng đá. Người đàn ông trang phục vest tầm bốn mươi, cô gái còn lại khoảng hai mươi hay hoặc hơn gì đó, khuôn mặt xinh đẹp, mặc quần jean, áo thun đen. Họ đồng loạt đứng dậy nhìn về phía hắn, ánh mắt từng người ngấn lệ như đã lâu lắm rồi mới gặp lại cố nhân. − Về rồi! Đã về rồi! – cô gái nói. − Trở về là tốt rồi. Không ngờ kiếp này còn có thể gặp lại ngài ấy! – người đàn ông thở dài. Hắn nhìn hai người , chẳng hiểu sao trong nội tâm của mình có chút kích động, giống nhứ kiểu những người bạn sau hàng chục năm gặp lại, bất tri bất giác từ khóe mắt chảy ra một dòng nước mắt, trong lòng hắn ngổn ngang khó hiểu. “Họ là ai, lại làm cho mình có cảm giác thân thuộc, giống như đã quen biết từ rất lâu?” hắn thầm nói. Cả hai người sau một thoáng kích động, bỗng họ đồng loạt quỳ xuống, làm một bái đối với Thái Nhật, miệng lại hô ”Đông Hoàng Vạn Tuế, chúng thần đợi ngài đã vô tận tuế nguyệt, kiếp này coi như cũng có thể hoàn thành sứ mệnh với tộc ta”. Nói rồi, lại tiếp tục khấu đầu. Hắn giật mình chạy tới đỡ hai người đứng lên: − Đừng làm vậy, phải tội chết tôi. Hai người là ai? Có quen biết tôi sao? Cả hai người đứng lên, lại quay mặt nhìn nhau, rồi cả hai đồng loạt nhìn về phía hắn. − Ngài là Đông Hoàng, là vạn yêu chi vương, là thủ lĩnh của chúng tôi, ngài không nhớ sao? - Có lẽ hai người đã nhầm tôi với ai đó. Tôi tên Thái Nhật, không phải Đông Hoàng gì đó mà hai người nói tới. − Hắn phủ nhận. - Không, ngài là Đông Hoàng Thái Nhất, là vua của chúng tôi, chúng tôi đã đợi ngài từ rất lâu rồi! − cô gái áo đen giọng càng khẳng định. Hắn không hiểu hai người nói gì, bất đắc dĩ nhìn về hướng Bạch Trân. Nàng không trả lời hắn, trên mặt nàng lúc này cũng có hai dòng lệ lã chã rơi xuống, khuôn mặt mỹ nhân lúc này buồn vui lẫn lộn. Nàng lại nhìn về hai người kia: − Ngài lúc này kí ức của quá khứ đã không còn, có lẽ nên dùng vật kia, có thể giúp ngài nhớ lại một số việc. Nói rồi nàng đến bên cạnh hai người kia bàn bạc một số chuyện gì đó. − Ngài đi theo chúng tôi, ngài sẽ hiểu mọi chuyện. Nói rồi, cả ba không nói gì thêm, đồng loạt cùng nhau đi về phía cầu thang. Thái Nhật lúc này thấy ngay cả Bạch Trân cũng có những biểu hiện kì lạ, cũng không nói nhiều theo sau ba người. Hắn cũng muốn biết rốt cuộc là họ đang giở trò gì. Đến trên lầu hai, vào một căn phòng rộng lớn, nơi đây đặc biệt không bài trí gì, xung quanh bốn bức tường chỉ có hình thù tranh vẽ kì lạ giống như một loại bùa chú nào đó. Hắn tò mò đến gần xem các hình thù kì lạ này. Càng nhìn càng nhức đầu chẳng hiểu đây là gì. Bạch Trân đến bên cạnh bức tường thầm thì cái gì đó, rồi lại đến công tắc đèn, cầm vào vặn nhẹ một cái. Nhiều tiếng cọc cạch vang lên, bức tường đối diện chuyển động ầm ầm chậm rãi. Khoảng vài chục giây sau một tầng hầm bí mật hiện ra, ánh đèn bên trong bắt đầu đồng loạt chớp sáng kéo thẳng xuống bên dưới tầng hầm. − Theo chúng tôi xuống bên dưới. Có một vật vốn là của ngài được cất dấu ở đây. Khi thấy nó ngài sẽ hiểu tất cả. Bạch Trân không đợi hắn trả lời, bước thẳng xuống bên dưới. Hai người còn lại cũng theo nàng. Những chuyện này làm hắn tò mò, ngày trước chỉ khi xem phim mới gặp, hiện giờ người thật việc thật đang xảy ra trước mặt hắn, lại thấy những người này không có ý hại mình, hắn can đảm tiến theo sau. Dưới đường hầm không khí ẩm mốc, giống như là đã từ rất lâu không có ai vào. Cả bốn người cùng tiến vào một căn phòng bên dưới đường hầm. Lúc này hắn quan sát, căn phòng này không rộng lắm, giống như một nhà kho, nhưng những hình vẽ kì lạ còn dày đặc hơn căn phòng bên trên. Nơi này có một thứ gì đó làm hắn cảm thấy thân thuộc, giống như máu thịt của mình. Cả ba người Bạch Trân cùng đối mặt với một bức tường , miệng họ lẩm nhẩm như một loại bùa chú, bức tường bắt đầu phai nhạt dần, lúc sau như tan vào không khí như chưa bao giờ tồn tại, ánh sáng bên trong hắt ra làm hoa cả mắt. Ánh sáng dần yếu xuống, bên trong hiện ra một chiếc kệ bằng đá, bên trên một chiếc chuông cổ bằng vàng to cỡ một đứa trẻ hai ba tuổi phát ra hào quang óng ánh. Nguyên lai ánh sáng chói mắt lúc nãy là do cái chuông này phát ra, lúc này cảm giác quen thuộc càng mạnh mẽ hơn trong tim hắn. Nhìn chiếc chuông cổ, nam nhân nói với hắn: − Nó vốn là của ngài, là vật cùng ngài thai nghén mà ra, có thể nói nó như anh em song sinh của ngài. Những người này nói gì Thái Nhật không hiểu thật, nhưng cảm giác huyết nhục tương thân là có thật, hắn bước lại gần tay sờ lên chiếc chuông cổ. Một ngọn lửa từ chiếc chuông phát ra quấn lấy cơ thể hắn. Ngọn lửa mãnh liệt như thể muốn đốt cháy kẻ phàm nhân đang chạm vào nó, nhưng Thái Nhật không sao cả, vẻ mặt hắn đờ đẫn như đang cảm thụ sự vuốt ve của ngọn lửa, hắn lúc này không chú ý đến ai ở trong phòng. Ba người phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống hướng về phía hắn tỏ lòng thành kính, giống như là của bề tôi đối với vua của chính mình. Trong đầu Thái Nhật lúc này, hàng loạt các hình ảnh dần hiện ra trước mắt hắn. Hắn nhìn thấy hàng tỷ binh lính tập hợp bên dưới cùng với mười người đứng đầu trong đó có người đàn ông cùng cô gái mà hắn gặp mặt ở nhà Bạch Trân, rồi một cô gái xinh đẹp đang ôm chín con chim khóc như mưa như gió, như chín con chim này chính là con nàng dứt ruột sinh ra. Rồi hình ảnh khác lại hiện lên. Một người con gái khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng như băng, đang cùng tám tên đàn ông cùng tấn công một nam nhân tóc đỏ có khuôn mặt giống Thái Nhật, tay cầm chiếc chuông tung hoành chiến đấu. Nhưng hắn cố gắng không đả thương nàng. Một gã đàn ông mặt mày xảo quyệt từ phía sau đánh nam tử tóc đỏ một chưởng rồi chạy đi. Tám tên đàn ông từng người một lao vào hắn nổ tung. Người đàn ông tóc đỏ dùng chiếc chuông cổ chụp lấy cô gái xinh đẹp để nàng không bị tổn thương. Cuối cùng hắn gục xuống, tay vẫn còn vuốt ve đại chung nói: − Là ta nợ nàng. Có lẽ…ta không bao giờ trả được nợ cho nàng nữa rồi. Cơ thể hắn hóa thành một con chim lớn, thân cháy ngùn ngụt bay lên không trung rồi tan dần vào không khí. Một cô gái xinh đẹp hiện ra nhặt lấy đại chung, trên mặt nàng hai dòng lệ tuôn rơi: − Là ta hại chàng. Chỉ vì hai chữ thánh nhân mà ta hại chàng rồi! Nói rồi nàng biến mất vào hư vô. Đến lúc này đoạn hình ảnh như đã chấm dứt. Thái Nhật mở mắt, một dòng máu từ từ chảy ra từ mắt hắn, hắn cười điên dại bi ai. Một lúc sau, hắn mở miệng “Hỗn độn chung, ta trở về rồi.” rồi lại thở dài: “Kiếp trước là ta nợ các nàng, kiếp này ta sẽ đền bù cho các nàng.” - Thiên đế vạn tuế, yêu hoàng vạn tuế! Cả ba người phía sau đồng loạt hô.