Edit: V.O &quot;Tiểu Thanh? Tiểu Thanh? Sững sờ gì vậy?&quot; Tỷ tỷ lắc lắc ta. &quot;À, không có gì.&quot; Ta cong môi cười, giả vờ hỏi: &quot;Đúng rồi, tỷ tỷ, Bồ Tát có nói cho tỷ biết tên ân nhân của tỷ không?&quot; &quot;Không. Bồ Tát nói, thời cơ đến, tự nhiên sẽ gặp. &quot;Ừm, đúng là phải chờ chúng ta đi du hồ mới có thể gặp được. Chúng ta đến bên hồ đi, người đi đường vẫn xì xào bàn tán ở phía sau. &quot;Những người đó thật phiền.&quot; Ta nhíu mày. &quot;Nếu đi tới nhân gian, dĩ nhiên là phải thích ứng mọi phương diện của bọn họ.&quot; Tỷ tỷ lại mỉm cười nói, trong mắt cũng có ý cười thản nhiên. &quot;Vâng, tỷ tỷ nói rất đúng.&quot; Ta đáp cho qua. Dĩ nhiên thích ứng, từ nhỏ ta đã được sinh ra ở nơi này. Sao Hứa Tiên còn chưa xuất hiện? Ta cũng mệt mỏi. Dừng bước lại, nhìn thuyền đến gần bên bờ cách đó không xa, nở nụ cười. Này, này, này, thời cơ đến rồi. Vòng cánh tay tỷ tỷ: &quot;Tỷ tỷ, chúng ta đi thuyền đi.&quot; &quot;Nhưng, thuyền này đi tới đâu? Tỷ còn muốn tìm ân nhân nữa.&quot; &quot;Tỷ tỷ, nói không chừng gặp phải ở trên thuyền đó!&quot; Ta dắt nàng chui vào trong thuyền. Không vào thuyền, đi đâu tìm Hứa Tiên. &quot;Lái thuyền, ngươi muốn đi đâu?&quot; &quot;Dũng Kim Môn.&quot; &quot;Vừa vặn tỷ muội chúng ta cũng đến đó, lái thuyền hãy đưa chúng ta đoạn đường.&quot; ... Khi thân hình thư sinh áo lam xuất hiện bên bờ thì ta vui vẻ: &quot;Thật đúng là gặp được.&quot; &quot;Tiểu Thanh? Muội nói gì vậy?&quot; &quot;À, không có gì.&quot; Ta lắc đầu: &quot;Tỷ tỷ, muội đến mũi thuyền hóng mát một chút.&quot; Ta vén rèm, đi ra ngoài. &quot;Xem ra muội vẫn phải giúp tỷ dắt tơ hồng, Hứa Tiên à Hứa Tiên, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng!&quot; Ta vươn tay, kết thành yêu ấn: &quot;Mưa!&quot; &quot;Ầm!&quot; Ta vừa dứt lời, sấm sét xuất hiện trên bầu trời: &quot;Làm ta sợ muốn chết, có cần linh vậy không?&quot; Ta lau mồ hôi trên trán. Hạt mưa đổ ào xuống, ta đứng ở trong mưa, làm phép không để mình bị xối ướt: &quot;Tỷ tỷ, trời mưa rồi. Trên cầu bên kia có một thư sinh, bị xối thật là chật vật.&quot; &quot;Tiểu Thanh, gọi hắn tới đây tránh mưa đi.&quot; Giọng tỷ tỷ ở trong thuyền truyền ra. Ta cười: &quot;Mọt sách bên kia, tỷ tỷ ta bảo ngươi lên thuyền tránh mưa.&quot; Lúc hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong nháy mắt ta nhìn chăm chú ánh mắt thư sinh, ta nhăn mày. Ánh mắt của hắn bén nhọn, anh khí bức người. Hứa Tiên trong chuyện xưa hèn yếu bất lực đây sao? Ta không nhận lầm người chứ. &quot;Cô nương đang gọi ta sao?&quot; Hắn ngẩng đầu lên, lấp lánh có thần. “À, công tử, bên ngoài mưa lớn, tỷ tỷ ta bảo ta gọi ngươi vào thuyền tránh mưa.&quot; Ta cười cười có chút xấu hổ. &quot;Đa tạ ý tốt của cô nương, không phiền.&quot; Khách sáo cười, hắn xua tay áo. Ta bĩu môi, tay sau lưng làm phép mạnh hơn.&quot;Ầm.&quot; Trời càng mưa nặng hạt. &quot;Ta nói công tử, ngươi có thể bị ướt, nhưng những quyển sách ngươi vác không thể bị ướt.&quot; Ta cười nói. Để xem lúc này ngươi có lên hay không! &quot;Vậy...quấy rầy cô nương.&quot; Thư sinh cúi người xuống. Chui vào trong thuyền. Đúng lúc ấy thì thuyền dao động. Lúc ta đi vào trong khoang thuyền, thư sinh đang lúng túng nhìn chằm chằm tỷ tỷ. Ôi chao? Ta đã bỏ qua chuyện tốt gì rồi hả? &quot;Cô nương, mới vừa đụng vào bờ, cô không sao chứ.&quot; Bên ngoài truyền đến giọng lái thuyền. Ta nhìn vị trí // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3464738.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3464738.png" data-pagespeed-url-hash=1801319327 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>