Edit: V.O &quot;Cũng không làm bậy, hừ.Nàng ta ở nhân gian chính là làm bậy, không phải đại sư ngươi không biết.”Trên người cô nương áo trắng càng lạnh lùng.Vươn tay đánh một chưởng, vọt về phía ta. Hòa thượng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Lúc này ta mới vừa bị một chưởng của nàng đánh trọng thương, lúc này cũng chỉ vội vàng đón lấy một chưởng nữa của nàng, bản thân ta lui bước, trong miệng ngai ngái. Khóe mắt liếc tăng bào màu trắng đứng vững vàng không động bên kia, không khỏi có chút bi thương. Cũng biết hòa thượng này sẽ không cứu ta, xem ra hắn làm sói đội lốt cừu quá lâu, ta đã quên, trên bản chất hắn vẫn là hòa thượng trừ yêu không nháy mắt. &quot;Xem ra, xà yêu ngươi vẫn có chút bản lĩnh.&quot; Nữ tử áo trắng nhìn ta đón một chưởng, lại ra tay một lần nữa. Lần này ta toát ra mồ hôi lạnh. Ta vội vàng lui về phía sau. Không nhận chiêu của nàng nữa! &quot;Lan Cốc cô nương, hạ thủ lưu tình!&quot; Là Lộ Thành, sao hắn ở đây. Phản ứng không kịp nữa, cánh tay ta nóng lên, hắn vươn kéo ta vào lòng, ngay sau đó thân thể ngăn ở trước mặt ta. Tất cả đều xảy ra trong nháy mắt, ta cảm thấy thân thể trước người truyền tới cảm giác chấn động, mới biết hắn đã trúng chưởng. &quot;Lộ Thành...&quot; Ta ngẩng đầu lên, sắc mặt Lộ Thành tái nhợt, khóe miệng dần dần lộ ra màu đỏ. &quot;Nghiêm công tử...&quot;Giọng vị nữ tử áo trắng gọi là Lan Cốc kia trong trẻo lạnh lùng, có cả run rẩy. &quot;Khụ, Lan Cốc cô nương, ta không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến cô nương làm vậy với Tiểu Thanh, nhưng nể tình ta, đừng làm khó dễ nàng ấy.&quot; Hắn suy yếu nói, thân thể hơi lắc lư. Lan Cốc đi lên đỡ, ta đẩy nàng ra. Tức giận, vô cùng tức giận, nếu như không phải là nàng ra tay chẳng phân biệt được trắng đen, thì sao Lộ Thành có thể như vậy: &quot;Cút ngay!&quot; Nàng không nghĩ tới ta sẽ đẩy nàng ta, thân thể mất thăng bằng, suýt nữa ngã nhào, một cái tay đỡ nàng. Theo cánh tay, ta đỏ mắt thấy hòa thượng đỡ nàng, không nói gì. Có lẽ vốn không có gì để nói, hắn là gì của ta, ta lại là gì của hắn. &quot;Lộ Thành, ngươi sao rồi?&quot; Ta nâng tay Lộ Thành lên, cảm nhận tình huống thân thể hắn, chỉ có chút suy yếu, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, chắc là bởi vì Lan Cốc nghe thấy giọng hắn, mới giải tám phần pháp lực, nhưng chỉ cần hai thành pháp lực vẫn chấn Lộ Thành đến hộc máu. Dù sao cũng là người phàm, sao chịu nổi bị đánh thế này, xem ra phải điều dưỡng một chút rồi. &quot;Tiểu Thanh, nàng thật là một người phiền phức chuyên gây họa.&quot; Lộ Thành giơ tay lên, vỗ nhẹ nhẹ trên đầu ta, đôi môi đỏ sẫm hơi nhô tới trước, suy yếu nói. &quot;Lộ Thành, đừng nói, ta đỡ ngươi đi nghỉ ngơi.&quot; Đỡ Lộ Thành, ta không quay đầu lại nhìn hai hung thủ đó nữa. &quot;Thanh Xà...có lẽ thật đúng như lời hắn nói, bản thân ngươi chính là một phiền phức. Chẳng qua là...&quot; Hắn giơ tay lên nhìn vết đỏ tươi trong lòng bàn tay, lẳng lặng thở dài: &quot;A di đà phật.&quot; Ta cũng không quay đầu lại, đi quá nhanh cho nên không nghe thấy hòa thượng lẩm bẩm, cũng không nhìn thấy dáng vẻ hắn nhìn vết màu đỏ trong lòng bàn tay, thở dài. &quot;Đại sư, ngươi...&quot; Lan Cốc ngẩn người nhìn hòa thượng, cuối cùng rũ mắt xuống, mím môi, cười lạnh: &quot;Hừ, ý trời sao...&quot; &quot;Lộ Thành, uống nước không?&quot; Ta nhíu mày, lòng tràn đầy áy náy, nếu như ta không cố chấp, không nên tới Kinh Thành xem náo nhiệt, Lộ Thành cũng // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3466856.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3466856.png" data-pagespeed-url-hash=3804838354 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>