Edit: V.O &quot;Tiểu Thanh, muội đi theo tỷ.&quot; Tỷ tỷ lạnh mặt đi vào trong phòng. Lúc này thảm, thì ra là động tay động chân đến bạc của quan phủ. &quot;Tiểu Thanh, muội hãy thành thật nói với tỷ, rốt cuộc bạc là từ đâu đến.&quot; Vẻ mặt tỷ tỷ nghiêm túc. &quot;Là... là từ...&quot; Ta xoay xoay mắt. &quot;Nói thật!&quot; &quot;Được rồi, muội thừa nhận, muội trộm từ trong quan phủ ra!&quot; Ta cúi đầu: &quot;Cũng vì muội thấy tỷ tỷ quá cực khổ. Bạc biến ra không thể tồn tại trong thời gian dài. Muội chỉ có thể đi trộm chút bạc thật, nào biết bạc quan và bạc thường không giống nhau.&quot; &quot;Tiểu Thanh, muội hại thảm tướng công rồi!&quot; Tỷ tỷ thở dài. &quot;Vậy làm sao bây giờ...&quot; Ta lại không cố ý. &quot;Còn một cách.&quot; Tỷ tỷ suy nghĩ một chút, mới lên tiếng. “Cách gì?&quot; &quot;Chúng ta như vậy...sau đó...hiểu không?&quot; &quot;Ừm.&quot; Ta gật đầu: &quot;Nhưng trước đó, muội phải trả lại bạc có trong tay chúng ta trước.&quot; &quot;Được, vậy sáng sớm muội sẽ đi trả.&quot; Xách theo bọc bạc lớn, ta vội vội vàng vàng đi tới nha môn. Có lẽ bởi vì tỷ tỷ quá sốt ruột, ta cũng bị cảm hóa, bước chân như bay. Chỉ lo đi tới trước, ngay cả đường cũng không nhìn. Đầu va phải ngực một người. Cảm giác quen thuộc. Lần này ta không cần ngẩng đầu, cũng biết người này là ai. &quot;Tại sao ngươi lại ở đây?&quot; Ta lui về phía sau, ánh mắt từ từ rét run. &quot;A di đà phật. Bổn tọa chỉ đi ngang qua.&quot; &quot;Đi ngang qua? Đi ngang qua cũng có thể gặp được ta? Sao lại đúng lúc như vậy?&quot; Ta xoay người: &quot;Hòa thượng, hôm nay ta không rảnh chơi với ngươi. Tạm biệt!&quot; Ta cuốn cuốn bọc bạc. Ánh mắt hòa thượng ngưng tụ, nhìn màu bạc hơi lộ ra: &quot;Thứ ngươi ôm là bạc quan phủ bị mất trộm?&quot; &quot;Bớt lo chuyện người đi!&quot; Ta trừng mắt.&quot; Tốt nhất là ngươi cách xa xa ta, bây giờ ta không muốn ra tay.&quot; &quot;A di đà phật. Xà Yêu, ngươi cho rằng ngươi đánh thắng được ta?&quot; &quot;Hừ, đánh không lại thì thế nào, cùng lắm thì chết, ngươi đã muốn giết ta, ta không thể để cho ngươi yên.&quot; Ta cười lạnh: &quot;Có khả năng thì giết ta đi.&quot; &quot;Người xuất gia lấy từ bi vì niệm, ta sẽ không giết ngươi.&quot; Pháp Hải lắc đầu. &quot;Ngươi đừng giả vờ giả vịt nói cái gì mà người xuất gia nữa, rõ ràng ngươi có lòng muốn giết ta, sớm đã phá giới, còn có cái gì mà nói!&quot; Ta nhíu mày, không muốn để ý đến hắn nữa, trực tiếp ôm bạc đi đến quan phủ. &quot;Ngươi lập tức trả bạc lại!&quot; Pháp Hải ngăn ở trước mặt ta. &quot;Ngươi tránh ra!&quot; &quot;Chỉ cần ngươi trả lại, ta sẽ không tính toán với ngươi.&quot; Trong tay hòa thượng ánh lên kim quang nhàn nhạt. &quot;Hòa thượng, hiện giờ thương thế của ngươi chưa lành, còn muốn thu ta?&quot; Ta ôm bạc vọt qua bên cạnh hắn: &quot;Muốn quản ta, ngươi còn chưa đủ tư cách, nên làm gì thì làm đi.&quot; &quot;Xà Yêu!&quot; Sau lưng truyền đến tiếng của thiền trượng, ta vô thức tránh đi, quăng bạc trong tay. &quot;Bạc của ta!&quot; Ta đón lấy, nhưng thiền trượng của hòa thượng ngăn ở trước mặt // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3466171.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3466171.png" data-pagespeed-url-hash=2435513908 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>