Edit: V.O “Này! Sao độc lại không còn?&quot; Ta cẩn thận nhìn chằm chằm vết thương. Đột nhiên, một cái tay đặt lên đầu ta, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc ta. Ta sửng sốt. Ngẩng đầu lên: &quot;Hòa thượng...&quot; Mặt hòa thượng hiếm khi lúng túng, vội vàng rút tay về. Ta là một con rắn, được người sờ sờ đầu, vô cùng thoải mái. Nhìn vẻ mặt của hắn hình như cũng không phải cố ý. Ta cũng không nói gì, lẳng lặng nhìn chằm chằm cánh tay hắn. “Này! Hòa thượng, sao chỗ này còn có một dấu răng?&quot; Ta chỉ vào một dấu vết rõ ràng trên cánh tay. Mắt hòa thượng nhìn lên mặt ta. &quot;Ơ? Không phải là ta cắn, trước kia ta không quen ngươi.&quot; Ta kỳ lạ nói. Trong khoảnh khắc, đôi mắt hòa thượng xuất hiện sự lạnh lùng, hình như mơ hồ còn có một chút đau khổ. Hắn đang đau khổ gì chứ? &quot;Xà Yêu, ngươi nên cách xa nhân gian, trở về núi tu luyện đi.&quot; Vẻ dịu dàng trên mặt hòa thượng dần dần biến mất, lại là bộ dạng lạnh lùng. &quot;Hòa thượng này, sao thay đổi sắc mặt nhanh vậy!&quot; Ta chọc hắn chỗ nào. Hòa thượng không để ý tới ta. Hắn ngồi lẳng lặng dưới đất, cũng không để ý đến ta. &quot;Được rồi được rồi, ta đi là được.&quot; Ta hét lên: &quot;Nhưng mà, hỏi ngươi vấn đề cuối cùng.&quot; &quot;Chuyện gì?&quot; &quot;Ngươi rốt cuộc là ai? Theo ta được biết, Kim Sơn Tự chỉ có một mình Pháp Hải biết thu yêu thôi. Vậy ngươi là ai? Không phải là đồ đệ của lão hòa thượng Pháp Hải kia chứ.&quot; Ta cứ thế nói, nhìn thấy hòa thượng đen mặt. &quot;Pháp Hải ở trong trí nhớ của ngươi biến thành lão hòa thượng? Ngươi vẫn còn nhớ hắn?&quot; Hòa thượng cau mày thật chặt, hỏi từng chuyện một. &quot;Cũng không phải là ta nhớ hắn, nhưng ta nghĩ phải là hòa thượng rất già rất cố chấp.&quot; Nếu không sao lại chia rẽ Hứa Tiên và tỷ tỷ chứ. Không đúng, mắc gì hòa thượng này nói ta vẫn còn nhớ? Chẳng lẽ chúng ta từng gặp trước kia? Tại sao ta không nhớ chút gì cả. Kỳ lạ. &quot;Thôi. Ngươi đi đi.&quot; Hòa thượng lắc đầu. &quot;Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết.&quot; &quot;Ngươi biết ta là ai thì có ích lợi gì?&quot; Ơ, chẳng lẽ nói cho hắn biết, ta nmuốn nịnh nọt Pháp Hải? Không được, hắn sẽ tuyệt đối không đồng ý. &quot;Ta nghe nói Pháp Hải bắt yêu rất nổi danh, nên muốn mời hắn tới bắt hung thủ. Bây giờ ngươi ở trong tù, cũng chỉ mời hắn tới mới có thể trả lại trong sạch cho ngươi. Ngươi không nói với ta ngươi là ai, ta làm sao đi mời hắn?&quot; Ta nhìn chằm chằm vách tường, nói. Ta phát hiện năng lực nói dối của ta càng ngày càng mạnh, nói dối cũng không đỏ mặt. &quot;Không cần.&quot; Hòa thượng từ chối.&quot;Ngươi đi đi, đừng làm phiền ta.&quot; Làm phiền ngươi? Làm gì mà giống như đuổi ruồi. Hứ, không nói thì thôi, ta còn lười phải ở đây. &quot;Đi thì đi. Hừ!&quot; Ta biến mất ở trong lao trong nháy mắt. A a a, bị hòa thượng này làm tức chết! Sao hắn cố chấp vậy chứ, tức chết ta! Để hắn bị oan chết đi. Tuy nói như vậy, ta vẫn phải tra thử hung thủ đó! Không phải là vì hòa thượng, là vì cái gì đây, được rồi, Lý Công Phủ. Ta vì giúp tỷ phu của tỷ tỷ ta mới tra hung thủ. Nếu án mạng luôn xảy ra ở thành Bắc, vậy hung thủ vẫn luôn hoạt động ở đó. Ta // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465882.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465882.png" data-pagespeed-url-hash=398033628 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>