Edit: V.O &quot;Nhìn cái gì, không phục à. Ngươi không biết hành lễ với sư phụ sao? Lễ phép tối thiểu cũng không biết, quả nhiên là một con Xà Yêu đê tiện!&quot; Hạc Tiên Đồng đi tới đi lui bên cạnh ta. Ta ngẩng đầu nhìn Nam Cực Tiên Ông, lão đầu đó vẫn hí hoáy với hoa của lão, dường như cố ý thiên vị Hạc Tiên Đồng. Bỏ đi, thân dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Hôm nay quỳ thì quỳ! &quot;Nam Cực Tiên Ông, những câu ta nói là thật, xin ngài ban cỏ tiên cho ta đi cứu người.&quot; Ta quỳ dưới đất, cúi đầu. Từ khi ta ra đời, vẫn chưa từng quỳ trước bất kỳ ai. Hôm nay...bỏ đi. &quot;Ngươi muốn cứu ai?&quot; Nam Cực Tiên Ông không hề quay đầu lại. &quot;Thiền sư Pháp Hải của Kim Sơn Tự. Hắn bị thương nặng ở tiểu yêu giới bên ngoài thành Hàng Châu, Bồ Tát kêu ta tới chỗ Tiên Ông cầu xin cỏ tiên!&quot; &quot;Thiền sư Pháp Hải? Ngươi lại càng nói bậy! Không phải Pháp Hải là pháp sư trừ yêu có tiếng sao? Sao lại để ngươi cứu hắn?&quot; Hạc Tiên Đồng trừng mắt: &quot;Xà Yêu, đừng nghĩ ngươi bịa đặt là có thể lừa được ta.&quot; &quot;Ta không bịa đặt! Ta...&quot; Không được, quan hệ của ta và hòa thượng bây giờ nhất thời cũng không giải thích rõ được, nếu bị Hạc Tiên Đồng hiểu lầm, danh tiếng của hòa thượng kia... &quot;Sao, ngươi nói không ra lời chứ gì. Quả nhiên, ngươi lại nói dối!&quot; &quot;Ta không nói dối, là Bồ Tát nói ta hành thiện thì có thể thành tiên, cho nên ta mới đến cứu hắn. Lúc ấy, ta nhìn thấy hắn bị thương nặng ngã bên ngoài tiểu yêu giới, vốn ta không có ý định quan tâm, nhưng Bồ Tát nói ta giúp đỡ, cho nên ta mới đến.&quot; &quot;Vậy bây giờ Pháp Hải đang ở đâu?&quot; Hạc Tiên Đồng hỏi từng vấn đề. &quot;Đồ nhi, đi lấy cỏ Tuệ Lan tới đây.&quot; Đột nhiên Nam Cực Tiên Ông vẫn luôn không mở miệng lại nói. &quot;Sư phụ, cỏ Tuệ Lan ba ngàn năm mới ra hoa!&quot; &quot;Nhanh đi lấy!&quot; Nam Cực Tiên Ông nhấn mạnh. Mặt Hạc Tiên Đồng không muốn đi ra đình. &quot;Thanh Xà, ta chỉ đưa cỏ tiên cho người có duyên. Mỗi cây cỏ tiên đều có vận mệnh của mình. Nếu ngươi không cứu người, cỏ tiên sẽ lại trở về chỗ ta.&quot; Nam Cực Tiên Ông vuốt vuốt râu, cười nói. &quot;Đa tạ Tiên Ông, đợi sau khi Tiểu Thanh ta cứu người, ngày sau nhất định báo đáp.&quot; Thật tốt quá, cỏ tiên đã tới tay! &quot;Thôi, chuyện sau này sau này hãy nói cũng không muộn.&quot; Nam Cực Tiên Ông vẫy tay, một đường kim quang thoáng qua. Trong tay lão có thêm một đống cỏ vàng nhung: &quot;Tiểu Thanh, ngươi ăn rễ Hoàng Tằng này vào đi. Núi Hùng Hoàng đã làm lục phủ ngũ tạng ngươi bị thương, ngày sau nhất định sẽ ảnh hưởng đến tu hành.&quot; &quot;Sư phụ, không phải đây là cỏ tiên cho sư huynh Cố Nguyên sao?&quot; Lộc Tiên Đồng vội nói. &quot;Là tự nó khăng khăng cố chấp, nếu không nghe lời ta, ta cần gì phải để lại cho nó. Là thường ngày ta quá nuông chiều khiến nó thành thói quen tự cao tự đại này.&quot; &quot;Sư phụ, sư huynh không...&quot; &quot;Con không cần nhiều lời, trong lòng vi sư // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465526.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465526.png" data-pagespeed-url-hash=1522451427 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>