Yêu Hồ Tiểu Bạch
Chương 3
Nghe được tiếng cười mãnh liệt của tiểu thái giám quét sân trong viện, loại tràng diện này đối với Tiểu Bạch mà nói là tập mãi thành thói quen, trước kia ở Lưu Ly động, hắn đứng ở trên đầu tảng đá lớn ngẩn người cũng thường xuyên té, mọi người đã tập mãi thành thói quen thấy cũng sẽ lườm hắn một cái chứ không cười, thói quen ư, một ngày kia hắn không té xuống mọi người lại thấy kỳ quái. Cho nên Tiểu Bạch bị người ta cười cũng là tập mãi thành thói quen, hắn nhìn thoáng qua tiểu thái giám cười khoa trương kia.
Nếu hắn tốn thời gian rất lâu vẫn tìm không được đường ra ngoài, như vậy người cười nhìn thấy hắn té,cũng là nhìn mãi thành thói quen.
Hôm naythời gian tự hỏi kết thúc, nhưng hắn ở chỗ này nằm cho tới trưa cũng không có tìm thấy lối thoát, hôm nay thời giantự hỏi kết thúc,xế chiều là thời gian ngủ trưa.
Tiểu Bạch lắc lắc mình xoã tung đuôi to, đi lên bậc thang chuẩn bị trở về phòng ngủ, ta nhảy, ta nhảy.
“Rầm!”
Một thanh âm vang lên, Tiểu Bạch nhảy lên bậc thềm,nhảy trống một cấp, đầu nhỏ đụng phải bậc thang trên,đụng đến mắt nổ đom đóm, ngất đi.
Lúc này vừa gặp tổng quản Đại thái giám đi tới, tiểu thái giám xem một chút Tiểu Bạch nằm bất động trên bậc thang.
“Công công, sủng vật của vạn tuế gia có phải có chút ngốc không? Mới vừa rồi từ đầu sư tử đá té xuống, hiện tại lại bất động trên bậc thang,ông xem có cần quản nó hay không?”
“Một cái nhỏ chó không cần đi để ý tới nó, nhanh để xuống đồ trong tay đi tìm người cho ta,hài tử ở tại Tây Cung tên là Hồ Tiểu Bạch không thấy đâu, mới vừa rồi vạn tuế gia nói buổi tối muốn tìm hắn tới hầu hạ, chiều hôm nay tìm không được người các ngươi ai cũng chịu phạt.”
Thái giám cung nữ trong viện nghe đến đó ai cũng bỏ đồ trong tay xuống đi tìm người.
Rồi hãy nói tới Tiểu Bạch đụng vào bậc thang từ trong hôn mê tỉnh lại, sắc trời đã có chút tối đen, ngẩng đầu lên lắc lắc, nhìn chung quanh một chút tại sao một người cũng không có? Như vậy là một cơ hội tốt, phải biết rằng phía trước hắn còn có một nửa bậc thang chờ hắn đi,bây giờ bốn phía không ai nói cách khác nó có thể biến thành hình người đi lên. Như vậy tương đối bảo đảm.
Tiểu Bạch biến thành nam hài Hồ Tiểu Bạch đi lên bậc thang, vào phòng ngủ hoàng đế bò lên long sàng,thời gian buổi chiều hắn bị hôn mê,vậy ngủ không ngon. Đổi buổi tối ngủ cảm giác tốt lắm.
Bạch Bạch quên mất biến trở về hồ ly. Cứ như vậy thân thể trần truồng nằm ở trên long sàng ngủ thiếp đi.
Hai tiểu thái giám đi vào trải giường chiếu.
“Hài tử kia tìm không được, hoàng thượng trở lại trách tội xuống làm sao bây giờ?”
“Ngươi cho rằng ta không sợ thật ra tất cả mọi người đang sợ, cũng không biết đứa bé kia trốn đi đâu, a, ngươi nhìn xem.”
Trời ạ, bọn họ tìm đến trưa không thấy thì ra Hồ Tiểu Bạch đã nằm ở trên long sàng,vẫn trơn bóng. Hai tiểu thái giám vui vô cùng,chăn giường cũng không cần trải lót, hoàng đế tới có thể trực tiếp lên giường hưởng dụng ‘mỹ vị món ngon’ trên giường .
Đáng thương Bạch Bạch, trơn bóng trắng noãn nằm trên long sàng ngáy khò khò còn không biết hoàng đế thương yêu đang muốn tới gần.
Hoàng đế buổi tối trở về tẩm cung đi ngủ,vô cùng hài lòng nhìn đến Hồ Tiểu Bạch đã bị cởi trống trơn đặt ở trên long sàng,nến đốt sáng bốn phía, nhìn kỹ thân thể trắng trắng mềm mềm.
Dấu vết hoan ái mấy ngày hôm trước vẫn rõ mồn một trước mắt. Bất quá nhìn ra được phía dưới người hắn đã điều dưỡng.
Viên thịt nhỏ trước ngực đã biến trở lại màu hồng phấn, dấu răng bắt đầu từ cổ dọc theo người đến bên trong chân,dấu vết cũng trở nên rất nhạt. Hạ thể tiểu chít chít cũng biến trở lại màu trắng noản, lật ngược thân thể gầy nhỏ, hậu đình màu hồng phấn cũng giống như từng được cưng chìu.
Bất quá đứa nhỏ này cũng thật đặc biệt, hắn lật tới lật lui tới lật tới lật lui như vậy,hắn cũng chỉ trở mình chứ không tỉnh lại xem một chút là ai ở lật tới lật lui hắn. Nói không chính xác là mấy ngày hôm trước thất thân hắn cũng không biết bị ai làm.
Hoàng đế hôm nay quyết định muốn đứa bé kia thấy rõ hắn, nhớ lấy ai là chủ tử của hắn, ai là người hắn phải hầu hạ.
Hoàng đế nắm lấy bả vai nhỏ của Bạch Bạch, lay động lay động.
“Tỉnh lại, tỉnh lại.”
Bạch Bạch bị lay động tỉnh,theo thói quen bò xuống mặt đất,trước kia hắn ở Lưu Ly động luôn là ngủ ở nơi nào thoải mái,có đôi khi khó tránh khỏi chiếm giường ngủ đại tiên khác, người ta cứu tỉnh hắn và hắn đòi hỏi giường ngủ, hắn cảm giác không muốn mở mắt thời điểm sẽ như vậy, nhắm mắt lại bò xuống giường, gục trên mặt đất ngủ tiếp, có chuyện gì ngày mai tỉnh rồi hãy nói.
Nhưng lần này không giống với lần trước,hoàng đế nhìn hắn muốn rơi xuống giường, không thể làm gì khác hơn là đem thân thể hắn đứng lên ôm vào trong ngực.
Ưm, mắt nhắm lại như vậy hắn còn muốn ngủ? Hoàng đế cùng hắn mắt đối mắt, mũi đối với mũi, gần đến nỗi có thể cảm thấy hô hấp đối phương .
“Tiểu Bạch tỉnh lại.”
“Chuyện gì a? Ta muốn ngủ.”
“Đợi lát nữa hãy ngủ, hiện tại hãy mở mắt xem một chút ta là ai.”
“Lão Đại? Ngươi là tiên nữ, để cho ta ngủ đi.”
“Ta không phải là lão Đại”
“Sâu? Ta không biết lão công ngươi ở đâu, ngươi đi chỗ khác tìm đi.”
“Ta cũng vậy không phải là Sâu, ta là hoàng đế, ngươi tỉnh lại cho ta!”
Hoàng đế hô to một tiếng cuối cùng để cho Bạch Bạch mở ra hai mắt, nhưng chỉ là hai mắt vô thần không rõ trạng huống.
“Ngươi là ai, tại sao ầm ĩ nha? Ta không phải là chiếm giường của ngươi, ta đây ngủ trên mặt đất được chưa? Đã muộn, không để cho người ngủ rất không đạo đức.”
“Ta chỉ,chỉ muốn nói với ngươi, ta là hoàng đế, chủ tử của ngươi,là nam nhân sau này ngươi phải hầu hạ.”
“Nói giỡn, thế giới này không có chủ nhân, Sâu đại tiên nói, hắn sẽ không gạt người.”
“Ngươi đã là người của ta.”
“Vậy càng không thể, trên căn bản ta không tính là người.”
Bạch Bạch có chút không xác định, yêu hồ có tính người hay không? Hình như không tính à nha? Cái vấn đề này trên căn bản lúc hắn tỉnh táo cũng nghĩ không thông, huống chi bây giờ là trong trạng thái không tỉnh táo thì càng nghĩ không ra kết quả.
Mí mắt Bạch Bạch đánh nhau, mắt to bắt đầu cố gắng nháy mắt tới nháy mắt lui.
Hoàng đế nhìn hắn rất ảo não,không nghĩ tới đứa nhỏ này không có tâm,nói gì đều nói không rõ. Mà hắn cũng không còn kiên nhẫn nói với hắn.
Mấy ngày cấm dục cũng không phải thương hương tiếc ngọc,tình hữu độc chung, hoặc là cái gì chủ nghĩa cấm dục nuôi thân, mà là hắn ở nơi này hài tử vào ở Tây Cung sau đó tìm ngự y xem cho hắn, ngự y nói đứa nhỏ này còn nhỏ, hạ thân bị phá thân sau này bị thương rất nặng, làm sao cũng phải điều dưỡng một chút mới có thể tiếp nhận cưng chìu tiếp theo, nếu không vết thương kia có chuyển biến xấu.
Hắn mặc dù không phải là thương hương tiếc ngọc nhưng cũng không muốn ở trên giường chơi đến chết người, còn nửa nhìn thấy huyết nhục mơ hồ cũng sẽ không có hứng thú.
Hôm nay hỏi ngự y, ngự y nói có thể, hắn mới có thể cho đòi hắn tới, thời gian cũng không phải là dùng để lãng phí nói gà nói vịt.
Hoàng đế vừa nhìn tình huống này, hay là mình động thủ tương đối thực tế hơn.
Hoàng đế đem Bạch Bạch đại giữa giường,tự mình cởi xiêm y, thân thể cao lớn phủ lên,cắn lên tiểu đậu đỏ trước ngực Bạch Bạch một cái,ẩm ướt tiếp xúc Bạch Bạch vẫn ngủ không có tỉnh.
Hoàng đế tách ra hai chân tinh tế của Tiểu Bạch, long căn soàn soạt hướng hậu đình Bạch Bạch đâm đi vào.
“A”
“Á….hu.”
Tiếng kêu đau của Bạch Bạch giống tiếng mèo kêu,ngươi hỏi xem thanh âm kia tại sao nhỏ như vậy?
Bạch Bạch của chúng ta không phải là lười đâu,hắn biết la được lớn tiếng cũng đau, la nhỏ giọng cũng đau, thế thì không bằng nhỏ giọng kháng nghị, tỏ vẻ xong rồi còn có thể tiết kiệm chút ít khí lực.
Bạch Bạch mở mắt ra lần này có ánh đèn, cuối cùng thấy rõ ràng trên người đang đè mình là cái dạng gì.Bạch Bạch chớp chớp mắt nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Bạch Bạch dưới tình huống này không có ngẩn người, đau đến thét ra tiếng, nhìn người trên người nhiều mấy lần vẫn là đau,hắn ít nhất kháng nghị mấy câu có lẽ hoàng đế phía trên dùng lực nhỏ hơn không chừng?
Thật là vì Bạch Bạch sốt ruột, rốt cục rốt cục, trong lúc hoàng đế thở hổn hển cố gắng chạy nước rút thật lâu rốt cục có phản ứng.
“Lần trước lộng thương ta cũng là ngươi phải không.”
“Nhớ kỹ đó là cưng chìu, hậu cung rất nhiều mỹ nhân cầu còn không được, hơn nữa trẫm đối với ngươi rất hài lòng, thân thể của ngươi thật là trắng noản.”
“Phải không, màu sắc của ta ta cũng rất thích, nhưng là đây không phải phải đều ta muốn hỏi? Ta muốn hỏi...... Ack Á.”
Bạch Bạch còn đang suy nghĩ mình rốt cuộc mới vừa rồi muốn nói cái gì? Hoàng đế lại đột nhiên đem hạ thân đâm sâu vào trong thân thể hắn, đau đến hắn vừa kháng nghị một ít tiếng thét.
“Ngươi thật ngoan,so với phi tử hậu cung còn muốn ngon hơn.”
Hoàng đế đang hưởng lạc, thời điểm nam nhân ân ái luôn nói lời ngon tiếng ngọt.
“Đúng rồi ta mới vừa là muốn nói, cho dù ta ngoan lúc ngươi yêu ta cũng không thể làm ta đau, đặc biệt là tiểu kê kê của ta ngươi không thể lấy tay chà xát, lần trước nó đau đớn ba ngày,đi tiểu cũng đau đấy.”
Vấn đề nghiêm trọng như thế Bạch Bạch vừa nói ra.
Bạch Bạch trần thuật sự thật cuối cùng dẫn tới hoàng đế có lương tri.
Hoàng đế đem hai chân Tiểu Bạch đè hai bên, hạ thân mạnh mẽ rất nhanh hướng cơ thể Bạch Bạch đâm vào.
“Ừm.”
Hoàng đế đem long chủng truyền bá phun vào trong bụng Tiểu Bạch. Sau khi phát tiết nằm chết dí.
“Lần trước là trẫm quá phóng túng, sau này ngươi đi theo bên cạnh trẫm,trẫm sẽ bồi bổ lại cho ngươi.”
Tiểu Bạch co rúc thân thể tìm một vị trí thoải mái, bắt đầu buồn ngủ.
Phóng túng, sói mãnh liệt, Bạch Bạch nhớ tới phụ cận Lưu Ly động sắc lang động dục thời điểm tựa hồ động tác cũng rất giống hoàng đế, bất quá dưới thân hắn đè là một con sói cái.Động tác của bọn họ có tên gì, Sâu đại tiên tựa hồ đã nói? Đúng rồi! Tên là ***,đó là trình gây giống đời sau.
Thì ra là loài người bên cạnh này cũng có lúc động dục,hiểu hiểu.
Bạch Bạch xoay người ôm lấy chăn từ từ lên lên tiếng khò khò.
“Vù vù.”
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
110 chương
10 chương
14 chương
116 chương
12 chương