Khoa Phụ là một tên ngốc. Làm một tên vu trời sinh trí lực thiếu hụt, từ nhỏ Khoa Phụ liền bị các vu khác kỳ thị, nhỏ thì là chỗ ăn, lớn lại là tài nguyên để tu luyện, ngay cả phụ mẫu của Khoa Phụ cũng buông tha y, chỉ cho y ăn một ít, không để y đói chết mà thôi. Trong trí nhớ còn sót lại của y, chỉ có hai người đặc biệt tốt với y, một là Nghệ (Hậu Nghệ),là tiểu bối mạnh nhất trong thị tộc bọn họ, cũng là cô nhi, có lẽ vì trước đây thường thường hay tìm Nghệ chơi lại cho hắn ăn, còn rất hiểu rõ hắn, nên Nghệ rất thân cận với y, còn một người, chính là Hồng Vân. Lúc y còn rất nhỏ, Khoa Phụ bị bỏ lại, tìm không thấy đường về nhà, ngay lúc sắp bị yêu thú ăn thịt, Hồng Vân là người đã cứu y, không chỉ dẫn y về nhà, còn cho y trái cây để ăn, Khoa Phụ chưa từng nếm qua trái cây ngon như vậy, từ đó trở về sau, Khoa Phụ liền phát hiện bản thân thông minh thêm một chút, tuy vẫn ngốc, nhưng đã có thể nhớ rõ một vài việc. Y nhớ rõ, người đó nói với y, hắn gọi Hồng Vân. Thời gian cứ như vậy trôi qua, có lẽ Khoa Phụ sẽ giống các vu khác, bình bình đạm đạm tu luyện lớn lên, tìm một thê tử không xinh đẹp nhưng lại khỏe mạnh, sau đó có lẽ hai vu cùng nhau dưỡng dục một nhi tử, cả đời như vậy cũng viên mãn. Nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hồng Vân đã chết. Khoa Phụ hiểu tử vong. Chết, là sẽ mãi mãi không thể nhìn thấy được nữa, tử vong của vu tộc sẽ được chôn xuống đất, bọn họ sinh ra từ đại địa, tự nhiên cũng phải trở về với đại địa, đó là hồi kết của mỗi một vu. Hồng Vân cũng sẽ như thế sao? Đó là điều tất nhiên. Trong lòng Khoa Phụ nảy lên một cỗ cảm xúc toan sáp không hiểu, cảm xúc kia làm y bi thương mà lại bất lực, có xúc động muốn phát tiết nhưng không nói ra lời, thẳng đến tổ vu lên tiếng, muốn tìm tiểu vu đi đuổi bắt hung thủ giết chết Hồng Vân, Khoa Phụ nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không được chùn bước) tiếp nhận nhiệm vụ này. Khoa Phụ là một tên ngốc, nhưng tên ngốc lại có một tính cách không ai đọ được, đó chính là chấp nhất. Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn đạt chuẩn Thánh, công lực cao tự nhiên khỏi cần nói, dọc đường bọn họ đều thoát khỏi sự truy đuổi của tiểu yêu, tiểu quái, nhưng Khoa Phụ ngày truy đêm đuổi, không ngừng nghỉ, khát liền uống nước sông, đói thì ăn trái dại, thân là hậu duệ của Tổ Vu Hậu Thổ thuộc thổ, y vẫn luôn theo chân Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, chưa bao giờ để mất dấu. Nhưng đó cũng là cực hạn của y. Mất vài năm cùng mấy tháng ngày đêm không nghỉ, cho dù thân thể làm bằng sắt cũng không thể gánh nổi, Khoa Phụ nắm giữ quy tắc của thổ, nhưng đại địa vô cùng tận, thân thể vu cũng có giới hạn, mắt thấy y sắp chết vì khát và mệt. Đúng lúc này, Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn lại đi và Đông Hải. Khoa Phụ uống nước, ăn cá biển, toàn thân lại tràn ngập sức mạnh. Bất Quá Đông Hải không có đất, sức mạnh của Khoa Phụ ở trong này liền bị suy giảm mạnh, cho nên bị mất giấu cũng không phải chuyện ngạc nhiên. Ngay lúc này, Tiếp Dẫn đột nhiên lộ diện. Nhìn đến mấy tên tiểu vu này, trong lòng Tiếp Dẫn thù mới hận cũ, nếu không phải vì trong đó có một tiểu vu mang theo hơi thở của Tổ Vu Hậu Thổ, họ đã sớm đem cả đám theo dõi này răng rắc, còn có thể dung chúng nó theo chân tụi gã đến Đông Hải sao. Nhưng cũng chỉ đến như thế. Đợi Chuẩn Đề đem chín Tiểu Kim Ô hấp dẫn lại đây, đám tiểu vu đều bị Kim Ô xuống tay, không còn quan hệ với bọn họ, đến lúc yêu vu đại loạn, tụi gã tìm một chổ hảo hảo ngốc mấy ngàn năm, đợi sau khi thành Thánh nhân, thiên hạ to lớn làm sao không có nơi để đi. Ngay tại ma đao của Tiếp Dẫn ken két hướng tới Khoa Phụ, thì Chuẩn Đề đang từ trên không chạy tới, cái tốc độ kia, so với lúc bọn gã chạy thoát thân còn nhanh hơn. Tiếp Dẫn trợn mắt há mồm: “Xảy ra chuyện gì?” Chuẩn Đề bị dọa mặt trắng bệch: “Có quỷỷỷ!!!” Có trời mới biết… Sau khi biết cảm giác ngủ cùng đống lệ quỷ ở phương Tây, Chuẩn Đề cực kỳ ghét thứ này, chỉ cần thấy thì diệt, a sai rồi, là siêu độ, bây giờ vì mạng sống không thể chịu mấy thứ này, quả thực gần như bị hù chết luôn đó. Tiếp Dẫn không nói gì nhìn Chuẩn Đề: “Vậy Tiểu Kim Ô đâu?”Chuẩn Đề lấy lại tinh thần… Đúng rồi nhỉ, “Tiểu Kim Ô đâu?” Tiếp Dẫn nổi điên, cái tên không đáng tin này có thật là huynh đệ của gã sao? “Tiểu Kim Ô chưa dụ ra được ngươi lại chạy ra làm cái quái gì…” Tiếp Dẫn vô lực. Chuẩn Đề nghĩ đến khuôn mặt nữ nhân trên cây Phù Tang, không kìm lòng nổi run cả người “Ta không đi đâu, ngươi đi dụ đám Tiểu Kim Ô đi, nơi này giao cho ta.” Tiếp Dẫn quả thực chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng đối mặt với huynh đệ nhà mình, chỉ có thể yên lặng thở dài, xoay người bước đi, “Vậy giao nơi này cho ngươi.” Ngay lúc Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn sắp thay đổi kế hoạch, trao đổi vị trí, lúc này Thường Hi cũng bố trí ổn thoả Tiểu Kim Ô, lấy hình tượng nữ nhân hóa thân thành Hi Hòa truy kích. Tưởng tượng hai kẻ phương Tây cư nhiên thừa dịp cậu và Đế Tuấn không có mặt lén lút đi vào thang cốc, lửa giận trong lòng Thường Hi cuồn cuộn không dứt, hai kẻ kia đến nơi này làm cái gì? Trốn đến dây để tị nạn? Cậu mới không tin. Huống hồ còn ngụy trong thành lá cây, không phải vì tị nạn, vậy thì trong thang cốc chỉ còn có Tiểu Kim Ô. Thang cốc: là Phương Đông nơi Thái Dương dâng lên trong thần thoại truyền thuyết, ngược lại với ngu uyên chỉ nơi mặt trời lặn. Hai kẻ đó nhất định vì Tiểu Kim Ô mà đến. Thường Hi suy nghĩ trong một khắc, giết Tiểu Kim Ô? Làm cách đó nhất định đem tới lửa giận của cả yêu tộc, nếu hai kẻ kia không muốn cùng bọn họ không chết không ngừng, vậy thì sẽ không dám làm như vậy, vậy là muốn dụ dỗ Tiểu Kim Ô? Dụ tụi nó làm cái gì? Thường Hi nghĩ tới thập nhật đầy trời. (thập nhật ở đây là mười mặt trời không phải ngày) Vô luận suy đoán này có chính xác hay không, nhưng chi cần có một ý nghĩ Thường Hi cũng phải chú ý tới, hai kẻ phương Tây đó nhất định phải vì việc làm của bọn gã mà trả giá đại giới! Cho nên Thường Hi đuổi theo không chút do dự, đến khi nhìn đến tiểu vu gần hai người này, lửa giận trong lòng càng cao. “Chuẩn Đề! Tiếp Dẫn!” Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn đồng thời xoay người lại đều cả kinh, Chuẩn Đề kinh chính là gặp ‘Quỷ’ lúc nãy, mà tiếp dẫn kinh chính là nữ nhân trước mặt có thể gọi ra tên của hai bọn họ. Bất quá hai người bọn họ lập tức nghĩ đến bức họa đã truyền lưu cả Hồng Hoang, liền nhẹ nhàng thở ra. “Ngươi là ai?” Thường Hi cười nhạt, trực tiếp lấy ra quạt lông, luyện chế từ lông vũ của Đế Tuấn mà thành, đồng thời thái dương chân hỏa thái dương chân hỏa vông cùng tận bỗng chốc bốc cháy lên, thủ trượng luyện chế từ nhánh cây Phù Tang hóa thành một cái cây thật lớn tập kích về phía hai người kia. Thủ trượng: cây gậy chống, gậy ba-toong, cái gậy mấy ông bà gia thường cầm để chống. Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn tức giận người không nói đạo lý liền đánh này, nhưng trong lúc ngăn cản công kích trong lòng cả kinh, tu vi của người này rất cao, người tu vi cao như vậy cư nhiên thanh danh lại không lộ, không hẹn mà cùng cảm khái yêu tộc sâu không lường được. Nhưng hai đấu một, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn vẫn chiếm ưu thế hơn, huống hồ này chẳng qua chỉ là thiện thi của Thường Hi, cũng không phải bản thể, cho nên rơi vào hạ phong rất nhanh. Nhưng Thường Hi lại không hề sợ hãi, cậu vốn không muốn đánh bại hai tên này, thực sự, cậu chỉ cần kéo dài thời gian là được. Bây giờ mới chỉ là buổi trưa, lấy tốc độ của bản thể và Đế Tuấn mà nói, chỉ cần có thể kéo dài thêm một khắc, huống chi đám tiểu yêu đã đem tin tức đưa ra ngoài, rất nhanh sẽ có nhiều cao thủ chạy tới, Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn tuyệt đối không chạy thoát được. Thường Hi nghĩ đến được, thì Chuẩn Đề cũng có thể nghĩ tới, nhưng khi cả hai muốn chạy, nhánh cây vô cùng tận sẽ triền lên dây dưa, còn có yêu quái trong biển ùn ùn kéo tới, tuy rằng tu vi tụi nó thấp, lại được một cái là da dày thịt béo chịu đánh được, một kích toàn lực của bọn gã, cư nhiên không thể đánh nát quy xác của đại hải quy! Quả thực muốn thổ huyết mà! Ngay lúc đang day dưa, bản thể của Thường Hi và Đế Tuấn, cuối cũng tới.