Yêu Hận Vô Tận
Chương 2
Ánh nắng chói chang, cả người Uất Lam được vây quanh bởi sự ấm áp, nàng vui mừng hết nhìn dãy núi xa xa lại nhìn những bụi cây gần gần. Ba năm, suốt ba năm nàng không hề được thấy thế giới bên ngoài khung cửa. Đẹp quá! Đẹp đến nỗi dường như nàng nhìn thế nào cũng không thỏa mãn, ngay cả hơi thở cũng tràn ngập niềm vui sướng.
Gia đinh, hộ vệ đưa nàng đi đều tránh dưới những tàng cây âm u rợp bóng, mồ hôi ướt đẫm cả người, chán nản ra sức quạt, miệng há ra thở phì phò. Uất Lam mặc quần áo rất dày, nhưng trên khuôn mặt dịu dàng tái nhợt của nàng lại không có lấy một giọt mồ hôi.
May mắn là đang giữa hè, nên nàng mới có thể kiên trì đi suốt cả mười ngày đường như thế này.
"Tứ tiểu thư, uống nước." Nha hoàn Hương Linh bưng tới một chén nước, trên đường đi không có nước ấm, chén nước này là Hương Linh phơi dưới nắng cho nàng.
Nhìn khuôn mặt tươi tắn của tiểu thư, Hương Linh lo lắng nuốt nước miếng. Bởi vì được lão gia và phu nhân yêu chiều quá mức, vậy nên tiểu thư quá ngây thơ cũng rất đơn thuần, có rất nhiều việc xảy ra ngay trước mắt tiểu thư mà tiểu thư còn không hay không biết.
Hương Linh nhịn không được liếc mắt qua một xe hành lý đơn bạc, cho dù tiểu thư có không nhạy bén đến mấy thì cũng nên hỏi phu nhân tại sao ‘đồ cưới’ chỉ có chút thế này chứ? Ngay cả nhị tiểu thư, tam tiểu thư lúc xuất giá cũng có hơn mười xe đồ cưới cơ mà. Chút quần áo chăn mền trong xe hành lý ấy cũng chẳng nhiều nhặn gì cho cam.
"Tứ tiểu thư..." Hương Linh chờ nàng uống xong chén trà, rồi nói: "Tiểu thư không thấy có chút kỳ lạ sao? Lão gia và phu nhân chỉ cho mỗi mình em đi theo tiểu thư.”
Uất Lam mỉm cười nhìn Hương Linh, cha nàng nên nàng hiểu. Cả đời làm nghề buôn bán lương thực, mà ông … cũng không được mấy khôn khéo trong chuyện làm ăn. Hơn nữa gia cảnh nhà nàng hiện tại cũng không dư dả gì nhiều, vì chị em nàng mà mấy năm nay ông gần như đã mang tâm bệnh. Nếu Bộ Nguyên Ngạo còn chưa trọng chấn gia nghiệp được, thì cha nàng sao có thể coi trọng hắn được đây.
Những thứ đó với nàng không quan trọng! Đồ cưới bao nhiêu, nha hoàn hồi môn có mấy người … chỉ cần hắn còn muốn cưới nàng, nàng còn có thể bên cạnh hắn, thì gì cũng không quan trọng.
Nhìn nét mặt tươi cười của Tứ tiểu thư, Hương Linh đã biết nàng lại đem mọi việc nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp nhất rồi. Tiểu thư chờ đợi nhiều năm vậy rồi,cuối cùng cũng được gả cho Bộ thiếu gia, vui mừng còn không hết, những chuyện khác e là tiểu thư cũng chưa từng để trong lòng lấy một chút đi.
"Tiểu thư, Hương Linh vẫn cảm thấy không hiểu, nếu Bộ thiếu gia muốn rước người vào cửa, sao lại không đến đón người, ngược lại lại để cho người Uất gia đưa đi là sao?”
Câu hỏi này như đâm thẳng vào trái tim Uất Lam.
Nếu hắn cũng giống nàng, ôm hy vọng suốt năm năm, sao lại không đến đón nàng, không muốn được gặp nàng sớm hơn?
Nàng thu nụ cười lại, có lẽ … đợi chờ nhiều năm thế rồi, nàng rất muốn tìm cho hắn một lý do, ví dụ như hắn vẫn trải qua cuộc sống khó khăn, kiếm ăn từng bữa, vì che giấu vẻ tự ti nên cố ý làm ra dáng vẻ thật ngạo mạn cho cha xem? Huống chi bây giờ là nhà họ Uất cầu hắn, hắn làm bộ làm vẻ như vậy coi như trả lại vẻ ác ý của cha nàng năm nào.
Một chút lo lắng tận đáy lòng nàng từ từ dâng lên, trước khi đi, mẹ đã nói với nàng những lời rất kỳ lạ. Bảo nàng phải chịu đựng hắn, phải lấy lòng hắn, mắt còn ngân ngấn nước đưa cho nàng một ít ngân phiếu.
Cha, mẹ, thậm chí ngay cả Uất Thanh dường như đều có chuyện gì đó muốn nói với nàng, ánh mắt họ nhìn nàng, vừa buồn lại vừa né tránh, khiến đáy lòng nàng cũng nao nao từng đợt. Họ không nỡ tiễn biệt nàng phải không?
Uất Thanh ngốc nghếch trẻ con kia còn nói với nàng, chờ nó hết bệnh sẽ đón nàng về. Đứng là trẻ con mà!
Nàng gạt hết những nghi ngờ ẩn hiện này, mặc kệ như thế nào, nàng phải gả cho Nguyên Ngạo, chỉ dựa vào việc hắn có loại máu Cửu Dương thôi cũng đủ chứng minh duyên trời định giữa hắn và nàng rồi! Ông trời đã cho nàng và hắn ở bên nhau, nàng còn mong gì nhiều hơn nữa chứ?
Xe hãy còn xóc nảy chạy đi, thì nghe thấy Hương Linh ở bên ngoài kêu lên một tiếng.
“Có chuyện gì.” Nàng lo lắng vén rèm nhìn xung quanh.
Càng đến gần Bộ gia, nàng càng khẩn trương, cho nên tiếng kêu của Hương Linh này đặc biệt đánh động thần kinh của nàng.
Nàng... cũng ngây ngẩn cả người?
Đây là Du Hợp trang? Là nơi hắn ở? Là gia trang của nhà họ Bộ?!
Nơi này thành lũy kiên cố, so với Bộ gia năm đó còn to lớn hoa lệ hơn! Rộng lớn khí thế, tráng lệ oai nghiêm làm nàng há miệng một hồi lâu cũng không thốt ra được một lời.
Nếu... khắp thành lũy này đều là của hắn, vậy thì mọi lý do nàng nghĩ để biện hộ cho hắn lúc trước đều thành công cốc rồi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Xe ngựa của nàng đứng ngoài cửa lớn của Du Hợp trang, bị những mảnh rèm đẹp đẽ của xe kiệu che tầm mắt, nàng bị đối đãi chẳng khác nào một vị khách bất kỳ đến Du Hợp trang này vậy, không khỏi nhíu mày lại.
Một hộ vệ của Bộ gia bước ra dẫn đường cho mọi người, đi một hồi lâu mới đến một cánh cửa nhỏ hẻo lánh.
"Các người về hết đi, chủ nhân phân phó, để cho một mình Uất cô nương vào thôi." Lời của hộ vệ kia khiến nàng lắp bắp kinh hãi, không ngăn được bước xuống xe hỏi lại.
"Nha hoàn của ta cũng không được theo vào ư? Ta là tứ tiểu thư nhà họ Uất, Uất Lam." Nàng lập lại tên mình lần nữa, không thể nào, Nguyên Ngạo sao lại an bài như vậy được, nhất định là hạ nhân của Du Hợp trang hiểu lầm rồi.
"Ta không quan tâm cô nương là ai, chủ nhân nói sao biết vậy." Người hộ vệ không buồn khách khí.
"Tứ tiểu thư..." Hương Linh sắp phát khóc, tiểu thư thân thể mảnh mai, nàng chưa rời khỏi tiểu thư lấy nửa bước.
"Đừng vội, đừng vội." Nàng cố gắng trấn an Hương Linh, "Em ở bên ngoài này chờ ta trước đã, chờ ta gặp được Nguyên Ngạo rồi tính tiếp.”
Tất cả … chờ nàng gặp hắn đã rồi nói sau.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
10 chương
15 chương
70 chương
29 chương
60 chương