Yêu Hận Triền Miên
Chương 53
Editor Cát
Không đợi Nhược Tuyết lấy lại tinh thần, hơi thở phái nam quen thuộc đã bao phủ toàn thân cô, làm cho cả cơ thể cô nóng lên mà không biết phải làm sao. Anh sao lại đi ra đây? Cô làm sao lại chật vật mà đụng phải anh như vậy? Vừa nghĩ đến trên mặt mình còn dính bột mì, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhược Tuyết lập tức đỏ lên.
.
"Thật xin lỗi." Ở trước mặt của anh, nhiều nhất cô cũng chỉ nói có một câu, lúc này cũng không phải ngoại lệ. Mặc kệ là đúng hay sai cô vẫn luôn mở miệng nói xin lỗi trước.
"Em làm gì khiến mặt mình lại thành ra như thế này?” Khuôn mặt nhỏ bé ở trong lòng anh, ngửa lên bởi vì vừa rồi cô đuổi theo Điềm Điềm khuôn mặt có chút xấu hổ nhìn rất đáng yêu. Đáng yêu đến khiến anh không tự chủ được, bấm tay đường cong dịu dàng ở cằm của cô, bàn tay tỉ mỉ dịu dàng lâu những vết bột mì dính trên khuôn mặt.
"Em theo Điềm Điềm. . . . . . học làm bánh ngọt. . . . . ." Anh ở đây đang làm cái gì đấy? Tại sao có thể có những cử chỉ thân mật như vậy? Ngượng ngùng đi qua, Nhược Tuyết lại cảm giác được mình đang sợ, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
"Làm bánh ngọt?" Lông mày xinh đẹp của Lương Úy Lâm nhíu lại, loại chuyện như vậy chỉ có vợ của Hạo Nhiên mới có thể làm chứ? Lại dám dụ dỗ người phụ nữ của anh?
Lương Úy Lâm không ý thức được mình còn ôm hông của cô gái nhỏ mà không thả ra, bọn họ hôn nhau làm cho vợ chồng nhà họ Giang đứng một bên che miệng cười trộm.
Trời ạ, thần tượng của cô, Lương Úy Lâm cũng có những lúc như tình như thế này sao? Nước miếng của Uông Điềm Điềm như miếng muốn chảy ra. Thần tượng chính là thần tượng, những động tác đơn giản như vậy cũng làm cho người ta cảm thấy ưu nhã vô cùng! Hai con mắt của cô sắp biến thành hình trái tim rồi.
"Ông xã, anh ta rất đẹp trai đó nha! Lương Úy Lâm tại sao có thể đẹp trai như vậy?" Uông Điềm Điềm rốt cuộc không nhịn được lên tiếng thở dài nói.
"Uông Điềm Điềm, ý của em là chồng em kém Lương Úy Lâm một sợi lông hả ?" Giang Hạo Nhiên cũng không chịu được nữa, vợ của anh tại sao có thể ở trước mặt người ta làm cho anh mất mặt như vậy?
"À? Ông xã, thật xin lỗi. Không phải, không phải! Không nên tức giận nha! Anh hãy nghe em nói. . . . . ." Giang Hạo Nhiên đẩy Uông Điềm Điềm ra. Dọa cô sợ đến mức đang thưởng thức cảnh anh hùng cứu mỹ nhân cũng phải lập tức khôi phục thần trí đuổi theo.
Ưmh. . . . . .
Đều là Lương Úy Lâm không tốt, tại sao muốn ở trước mặt cô làm cho người ta cảm thán không thôi, anh hùng cứu mỹ nhân? Chồng cô tức giận, lần này phiền toái rồi! Cô nhất định sẽ bị chỉnh đến rất thảm.
Bị vợ chồng nhỏ kia quấy nhiễu, thần trí của hai người kia cuối cùng cũng quay trở lại.
"Không có việc gì thì đi mặt rửa sạch sẽ, chúng ta phải về." Lương Úy Lâm buông cô ra, đơn giản giao phó, sau đó một mình đi ra ngoài trước.
Nhược Tuyết cắn môi, không dám nói gì lập tức đi rửa tay.
Lương Úy Lâm rời đi làm cho vợ chồng nhỏ đang ồn ào kia liền dừng lại, Giang Hạo Nhiên đi đến cửa trước nói: "Úy Lâm, không phải nói sẽ ở lại nơi này ăn cơm tối sao?"
Không dễ dàng gì Lương tổng lại tới thăm một chuyến, hơn nữa chuyến này vì anh phải giải quyết hai việc quan trọng, tại sao có thể để cho cậu ta đi nhanh như vậy? Không nói đến công việc, dù là bạn bè đi, tụ hợp lại là việc nên làm. Nhưng anh không chắc canh ta mình sẽ giữ được Lương Úy Lâm ở lại.
"Không cần." Thu hồi những tâm tình dư thừa vừa rồi của mình lại, trước mắt Lương Úy Lâm lại là bản mặt lãnh khốc vô tình của đại ca xã hội đen.
"Được rồi! Vậy thì để lần sau." Giang Hạo Nhiên biết nếu Lương Úy Lâm đã quyết định thì không ai có thể thay đổi điều đó.
Ở phòng bếp phía bên kia Uông Điềm Điềm thấy Nhược Tuyết đã rửa mặt xong liền đi, lôi kéo thế nào cô ấy cũng không để cho cô được toại ý.
"Điềm Điềm, tôi đi về trước đây, lần sau chúng ta rãnh rỗi sẽ gặp nhau?" Người đàn ông kia đã đi ra ngoài trước, nhưng Điềm Điềm lại lôi kéo cô không để cho cô đi. Cô cũng muốn nán lại nhưng như thế anh ta sẽ tức giận. Anh không thích điều này.
"Nhược Tuyết, không phải sợ! Lương Úy Lâm đi rồi, cùng lắm sau đó gọi Giang Hạo Nhiên đưa cô trở về. Chúng ta tự mình làm bánh ngọt sắp xong rồi ! Không cần đi có được hay không?"
"Điềm Điềm, chúng tôi còn có việc, cho nên. . . . . ." không có quen nói dối nên Nhược Tuyết thật sự tìm không ra cớ. Điềm Điềm, cô không làm khó tôi có được hay không? Sau đó anh ta tức giận thì làm thế nào? Cô không chịu nổi cơn giận của anh ta. Mặc dù hôm nay tâm tình của anh không tệ lắm nhưng tâm tình của anh ta thì ai dám tùy ý suy đoán, một giây trước có thể cái gì cũng không có, một giây kế tiếp có thể làm cho người ta cảm giác như địa ngục.
"Nhược Tuyết, sao cô lại sợ Lương Úy Lâm như vậy? Tôi rất luyến tiếc cô!" Điềm Điềm vẫn phải không đành lòng làm khó Nhược Tuyết.
Cô dám không sợ anh ta sao? Nhược Tuyết không cách nào trả lời cái vấn đề này.
"Điềm Điềm, để Nhược Tuyết đi đi, sư tử muốn nổi giận ở bên kia rồi ." Giang Hạo Nhiên đi tới kéo tay vợ ra.
"Điềm Điềm, tôi đi về trước đây. Hẹn gặp lại!" Hướng Giang Hạo Nhiên gật đầu một cái, Nhược Tuyết bước nhanh đi ra ngoài cửa, anh ta đã ở bên ngoài xe rồi, chỉ sợ trễ một chút thì cô sẽ bị bỏ lại một mình mất.
"Ông xã, Lương Úy Lâm thật quá đáng!" Nhìn bóng lưng Nhược Tuyết vội vàng rời đi, lần đầu tiên Uông Điềm Điềm cảm giác mình sùng bái thần tượng tại sao sẽ như vậy chứ?
"Hiện tại biết rõ chồng em tốt chưa?” Giang Hạo Nhiên siết chặt khuôn mặt tròn trịa, than thở!
"Ah, ông xã, em quên mất! Ngày hôm qua em có làm kem, muốn cho Nhược Tuyết nếm thử một chút." Người phụ nữ nhanh chóng đi làm, cô vội vội vàng vàng mở tủ lạnh ôm lấy cả một hộp kem lớn chạy ra ngoài cửa. Bánh ngọt chưa ăn được, vậy thì ăn kem đi! Vào mùa đông ăn kem sẽ có một cảm thú vị!
"Nhược Tuyết, Nhược Tuyết, chờ một chút. . . . . ." Lúc Nhược Tuyết ra đến cửa của biệt thự thì Uông Điềm Điềm đuổi theo ở phía sau lớn tiếng gọi.
"Điềm Điềm. . . . . ." Nhược Tuyết xoay người lại, vẻ mặt nghi hoặc.
Cũng là lúc đang trên đường trở về, Lương Úy Lâm không giống như lúc tới, không có lái xe nhanh như vậy. Ngồi trong xe ấm áp, Nhược Tuyết cầm trong tay hộp kem mà Điềm Điềm đưa cho cô, gương mặt có chút lúng túng.
Sự nhiệt tình như vậy cô không có cách nào cự tuyệt, nhưng ở trước mặt người đàn ông này ăn kem thì thật không có ý tứ. Nhưng trong xe rất ấm nên kem bị hòa tan một ít, làm thế nào bây giờ? Vứt đi sao? Vậy thì phụ ý tốt của người ta mất! Thôi thì ăn một miếng đi!
Vừa liếm một miếng kem, Nhược Tuyết vừa liếc mắt len lén nhìn khuôn mặt nghiêm túc đang lái xe. Anh sẽ không để ý cô đang ăn cái gì chứ? Cô đã cố gắng không phát ra bất kỳ thanh âm nào rồi.
Người phụ nữ này ăn đồ ăn thôi mà, có cần thiết phải trông gà hóa cuốc như vậy không? Xe đang chạy, lúc đến chỗ ngoặt, Lương Úy Lâm chợt dừng xe lại ở ven đường, quay đầu lại, không có sự chuẩn bị làm cho Nhược Tuyết đang cắn kem ở miệng bỗng sững sờ ngồi bất động, anh muốn làm gì?
Ép miếng kem đang ở trong miệng mình nuốt xuống, anh nhìn cô chằm chằm không nháy mắt.
"Anh. . . . . . có muốn ăn kem không?" Anh ta nhìn cô như vậy có phải là muốn ăn Ice Cream? Sau khi hỏi câu này xong, gương mặt Nhược Tuyết ửng hồng .Trời ạ, cô vừa rồi nói gì? Tại sao cô có thể mời anh ăn kem cô đã cắn qua chứ?
Ánh mắt tối ám, anh giơ ngón tay thon dài mơn trớn môi sưng đỏ của cô, ánh mắt của anh có chút mị hoặc, cúi đầu trả lời: "Em ăn đi…”
Nhược Tuyết nhìn anh càng ngày càng tiến lại gần mặt mình, nhịp tim càng ngày càng đập nhanh, anh đang nghĩ gì đây?
"Chỉ là, nếu em còn cứ liếm như vậy, anh sẽ không chịu nổi …” Ngón tay của anh đặt ở cánh môi lạnh buốt của cô, vuốt ve, tham tiến vào quyến rũ đầu lưỡi của cô, một lần lại một lần nữa ấn xuống. . . . . .
Động tác kèm ám hiệu như vậy khiến kem trên tay Nhược Tuyết rơi xuống trước mặt.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
20 chương
154 chương
64 chương
56 chương
70 chương