Yêu hận triền miên tổng tài thua cuộc rồi!

Chương 97 : Cầu Xin Em Quay Trở Về

“Cũng may là vẫn còn kịp để đến nhìn trò vui của Ninh tổng.” Liễu Mạch Hàn bất ngờ xuất hiện. Hắn vừa đến đã kéo Sơ Địch về phía mình, sau đó mới lên tiếng chế giễu Ninh Hoắc Đông. Nhìn thấy Liễu Mạch Hàn, ánh mắt Ninh Hoắc Đông liền có sự thay đổi, thay đổi rõ ràng nhất khi nhìn thấy bàn tay hắn ta cứ nắm chặt lấy tay Sơ Địch không buông mà Sơ Địch dường như cũng không có phản ứng muốn rút tay ra. Ninh Hoắc Đông cau mày, toàn thân tỏa ra hàn khí lạnh buốt. Hắn âm thầm quan sát Liễu Mạch Hàn và Sơ Địch, trong lòng tựa hồ như đã linh cảm được chuyển chẳng lành, nhưng hắn vẫn không có để lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài. Ninh Hoắc Đông nhìn thẳng vào người Sơ Địch, giọng nói trầm đi. “A Địch.” Hắn rõ ràng là có ý muốn cảnh cáo Sơ Địch. Sơ Địch vốn định lên tiếng nhưng đã nhìn thấy hành động ngăn cản của Liễu Mạch Hàn. Cô mỉm cười, tự giác lùi về sau vài bước nhường lại sân khấu chính cho hai người đàn ông. Đứng ở khoảng cách này Sơ Địch mới nhận ra Liễu Mạch Hàn thật sự rất cao lớn. Hắn và Ninh Hoắc Đông có chiều cao ngang nhanh, nhưng lại có dáng vẻ khác nhau. Liễu Mạch Hàn trước sau luôn luôn trầm ổn, hắn che giấu cảm xúc rất giỏi, luôn khiến người khác cảm thấy có một thứ gì đó rất thú hút. Còn Ninh Hoắc Đông từ hình dung chỉ có một từ chính là ‘nguy hiểm’. Lần đầu tiên gặp Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch đã nhận thức rõ ràng điều này. “Liễu Mạch Hàn, cậu còn dám quay về đây, có phải đã quên năm xưa đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Ninh Hoắc Đông nhếch mép. Hắn dùng chuyện của quá khứ để uy hiếp Liễu Mạch Hàn. Nhưng đáng tiếc, Liễu Mạch Hàn không những không có một chút sợ hãi mà còn vô cùng tự tin mà đáp rằng. “Chính vì không quên nên mới quay trở về. Ninh Hoắc Đông, lần này anh không thể động vào gia đình của tôi nữa bởi vì trước khi trở về đây, tôi đã sắp xếp mọi thứ rất ổn thỏa rồi.” Liễu Mạch Hàn dứt lời liền quay đầu nhìn Sơ Địch. Sơ Địch hiểu ý của hắn liền bước đến bên cạnh hắn, tỏ ra tự nhiên khoác tay mình lên cánh tay của Liễu Mạch Hàn. Trong ánh mắt Sơ Địch lúc này chỉ có Liễu Mạch Hàn, mặc dù đứng trước mặt Ninh Hoắc Đông nhưng cô đến một ánh nhìn cũng không hề muốn cho hắn. “À còn quên không nói với anh một điều, chúng tôi sắp tổ chức hôn lễ rồi… Là tôi và Sơ Địch.” Liễu Mạch Hàn cười tươi rói thông báo cho Ninh Hoắc Đông. Nói xong, hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Sơ Địch, động tác qua lại giữa hai người cực kỳ thân mật, nhưng lại chẳng khác gì cái gai trong mắt Ninh Hoắc Đông. Sắc mặt Ninh Hoắc Đông thoáng cái đã trắng bệch hẳn ra. Đôi bàn tay thô kệch của hắn vô thức run lên từng hồi. Hắn vươn tay ra phía trước, như muốn chạm vào người Sơ Địch nhưng lại bị Liễu Mạch Hàn ngăn lại. Ninh Hoắc Đông nhìn cánh tay lơ lửng trên không trung của mình, chỉ biết dùng nụ cười nhạt nhòa để che giấu cảm xúc. “A Địch, lời hắn nói là sự thật sao?” Lúc này Sơ Địch mới nhìn Ninh Hoắc Đông. Đôi đồng tử màu hổ phách không giấu nổi dáng vẻ đau lòng. Ở trong mắt Sơ Địch, sự đau lòng của hắn không khác gì một đống rác rưởi ngoài kia. Hắn hiện giờ mới biết đau ư? Nhưng đáng tiếc, mọi thứ đã quá muộn rồi! “Nếu không phải là thật thì anh nghĩ là gì? Ninh Hoắc Đông, anh cứ yên tâm, khi chúng tôi tổ chức hôn lễ sẽ không quên mời anh đâu. Anh là một vị khách mời đặc biệt, đặc biệt đến mức không thể quên được.” Nói xong, Sơ Địch ngẩng đầu lên nhìn Liễu Mạch Hàn, nụ cười chế giễu nơi khóe môi cô đã được đổi thành một nụ cười ấm áp. Ninh Hoắc Đông vẫn nhớ hắn đã từng có được nụ cười ấy của cô, nhưng cũng chỉ là hai chữ ‘đã từng’. “A Hàn, chúng ta đi thôi.” Ninh Hoắc Đông nhìn cô và Liễu Mạch Hàn tay trong tay rời đi, hắn không can lòng, hắn muốn chạy tới giữ cô lại nhưng chợt nhận ra bản thân hắn không có cái tư cách ấy. Sơ Địch vốn không hề bị mất trí nhớ, những ngày qua đều là cô phối hợp với hắn mà diễn kịch. Ninh Hoắc Đông kỳ thực có thể nhận ra mọi thứ là giả, nhưng có lẽ hắn đã quá đắm chìm vào những hạnh phúc mà Sơ Địch mang lại nên mới không để tâm như thế. Chẳng biết từ khi nào hắn lại thay đổi thành loại người mà hắn không thích nhất. Người ta nói kẻ thông minh yêu vào sẽ trở nên ngu ngốc quả không sai. Nhưng hắn làm sao có thể thoát khỏi đoạn tình cảm này đây? Hắn đã quá mức bất lực. [ … ] Chuyện Liễu Mạch Hàn muốn kết hôn với Sơ Địch, xem ra không phải là nói đùa. Hắn nhanh chóng đưa cô đi thử váy cưới. Sơ Địch nhìn một loạt váy cưới ở trước mặt, không biết nên chọn cái gì thì không biết Liễu Mạch Hàn đã từ đâu xuất hiện, hắn đứng ở bên cạnh Sơ Địch, cũng nhìn qua một lượt. “Có phải đều đẹp hơn váy cưới mà Ninh Hoắc Đông làm cho cô không?” Sơ Địch bị câu nói đùa của hắn chọc cho bật cười, cô đáp. “Đẹp hơn, đều đẹp hơn.” Đích thực, số váy cưới mà Liễu Mạch Hàn mang đến đều rất đep, còn là những kiểu mới nhất, hot hit nhất trên thị trường. Sơ Địch nhìn đi nhìn lại đến hoa mắt nhưng vẫn không biết lựa chọn cái nào mới phù hợp. Cô ngẩng đầu lên, phát hiện Liễu Mạch Hàn đang nhìn cô chăm chú thì ngại ngùng cụp mắt xuống. “Hay anh giúp tôi chọn đi.” Liễu Mạch Hàn rất cao, hắn cao hơn cô hẳn một cái đầu. Liễu Mạch Hàn hơi cúi người, hắn ghé vào tai Sơ Địch, nói nhỏ. “Không đến lượt tôi chọn đâu. Tí nữa, sẽ có một vị khách giúp cô lựa chọn.” Cơ thể Sơ Địch khẽ run lên. Vị khách trong lời nói của Liễu Mạch Hàn là ai, Sơ Địch biết rất rõ. Cô bất giác cảm thấy sợ hãi. Nếu như Ninh Hoắc Đông xuất hiện ở đây, hắn liệu có động thủ giết người hay không? Nếu là người khác Sơ Địch không hề lo lắng, nhưng nếu như Ninh Hoắc Đông, cô không dám chắc. Liễu Mạch Hàn như nhìn thấu tâm tư của cô, hắn bật cười, vỗ nhẹ vai của Sơ Địch, trấn an cô. “Yên tâm đi sẽ không có chuyện lớn gì xảy ra đâu. Tôi với cô còn chưa bắt đầu hợp tác, tôi làm sao có chuyện được, đúng không? Hơn nữa Ninh Hoắc Đông sẽ nể mặt cô nên không động vào tôi đâu.” Câu cuối cùng Liễu Mạch Hàn nửa đùa nửa thật nhìn Sơ Địch. Dứt lời hắn liền rời đi ngay. Nhưng chẳng mấy chốc Sơ Địch đã nghe thấy tiếng cửa mở, cô tưởng Liễu Mạch Hàn quên đồ quay lại lấy nhưng không ngờ người tới lại là Ninh Hoắc Đông. “Anh quên đồ…” “Sao? Người đến không phải là hắn nên em không vui à?” Ninh Hoắc Đông bước về phía cô, giễu cợt cười lên một tiếng. Liễu Mạch Hàn đúng thật là chịu chi, những chiếc váy cưới lộng lẫy đang bày ra trước mặt Sơ Địch đều là những mẫu nổi tiếng có một không hai trên thị trường. Ninh Hoắc Đông bất giác lại nhớ tới hôn lễ của hắn và Sơ Địch năm xưa, nếu không phải khi ấy Thẩm Biên giở trò thì có lẽ hắn và cô đang có với nhau một đứa con rồi. “Anh đến đây làm gì?” Sơ Địch nhìn thấy Ninh Hoắc Đồng liền tỏ ra không vui. Cô biết hắn là người có quan hệ rộng rãi nên đối với hắn chuyện gọi cảnh sát đến bắt hắn chỉ là một chuyện cỏn con mà thôi, huống hồ bạn thân của Ninh Hoắc Đông còn là một đội trưởng đội cảnh sát có quyền có thế. “Nhớ em rồi. Đến để gặp em.” Ninh Hoắc Đông bất thình lình kéo Sơ Địch vào lòng. Đến khi Sơ Địch có phản ứng muốn phản kháng thì cánh tay của hắn đã siết rất chặt lấy cơ thể của cô. Sơ Địch không làm gì được chỉ có thể để mặc cho hắn ôm mình. “A Địch, đừng giận dỗi nữa, về bên cạnh tôi có được không? Tôi biết em không yêu Liễu Mạch Hàn, em với hắn kết hôn chỉ là muốn chọc tức tôi mà thôi. A Địch, chỉ cần em trở về bên cạnh tôi, tôi sẽ chiều theo ý của em, mọi chuyện đều chiều theo ý của em, có được không?” Ninh Hoắc Đông nhỏ giọng nói vào tai cô. Lúc này thanh âm của hắn không còn nghe thấy sự cao ngạo ngày thường nữa, một thứ gì đó đang được đè nén trong lòng Ninh Hoắc Đông. Sơ Địch cảm thấy trong lòng có chút phức tạp, cô muốn đẩy hắn ra. “Buông tôi ra đi.” “Trở về bên cạnh tôi đi, A Địch, tôi không thể rời xa em, hơn nữa em cũng đâu yêu hắn ta, có phải không?” “Vậy anh nghĩ, tôi yêu anh sao?” Lời Ninh Hoắc Đông nói chẳng khác nào một câu chuyện cười. Đúng là cô không có tình cảm với Liễu Mạch Hàn, nhưng cô đối với hắn cũng chỉ có hận chứ không có yêu! Không thấy Ninh Hoắc Đông lên tiếng, Sơ Địch cũng biết hắn trong lòng cũng đã rõ đáp án, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. Cô thở dài một hơi. “Ninh Hoắc Đông, tôi cũng không yêu anh. Dù tôi có không yêu tất cả đều ông trên đời này đi nữa, tôi cũng vẫn không yêu anh. Anh hoàn toàn không xứng đáng có được tình yêu của tôi.” Trái tim Ninh Hoắc Đông thắt lại. Hắn đã không đáp lại câu hỏi của cô vì không muốn trái tim mình bị thương, thế nhưng Sơ Địch không hề nể tình mà còn nhấn mạnh đáp án… “Chỉ cần tôi yêu em là đủ. A Địch, quay trở về bên cạnh tôi đi! Tôi có thể hứa với em tôi sẽ thay đổi, sẽ không uy hiếp em nữa, em muốn tôi thả Mạc Ngọc Linh và Sơ Kỳ Nhiên, tôi đều có thể nghe lời em. A Địch, tôi thật lòng yêu em, cũng thật sự không thể rời xa em.” Lời nói của Ninh Hoắc Đông vô cùng thành khẩn. Nhưng dù hắn có thành khẩn đến mấy cũng không đổi lại được một chút thương hại từ Sơ Địch. “Anh đang cầu xin tôi sao?” “Phải, tôi đang cầu xin em, cầu xin em quay trở về bên cạnh tôi.” Ninh Hoắc Đông buông cô ra, sau đó hắn quỳ gối trước mặt Sơ Địch. Ninh Hoắc Đông chấp nhận làm một người đàn ông hèn nhát trong tình yêu chỉ vì muốn cô quay lại. Trong lòng hắn, Sơ Địch vẫn luôn là thứ quan trọng nhất. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt cô, chậm rãi lặp lại câu nói vừa rồi, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa chân thành. “Sơ Địch, tôi cầu xin em quay trở về bên cạnh tôi.”