Yêu hận triền miên tổng tài thua cuộc rồi!
Chương 50 : Lần thứ hai mang thai
Sau khi lớp khói bụi tan dần, Ninh Hoắc Đông vội vã chạy đi tìm Sơ Địch. Hắn nhìn thấy cô nằm gọn trong góc phần. Ninh Hoắc Đông chạy đến, gỡ chiếc khăn bịt mặt cô ra nhưng lại không phải là Sơ Địch mà hắn luôn tìm kiếm. Lúc này Ninh Hoắc Đông mới nhận ra, cả hắn và Trình Thâm đều bị tên cầm đầu lừa gạt.
Trình Thâm cho nhân viên cấp dưới của mình lục tung toàn bộ nhà hàng. Ninh Hoắc Đông cũng cho người đi tìm kiếm tung tích của Sơ Địch. Kết quả của Ninh Hoắc Đông và Trình Thâm đều giống như nhau, không thấy bóng dáng của Sơ Địch và bất kỳ một tên khủng bố nào.
Lúc này, Ngụy Sinh vội vàng chạy đến.
“Ninh tổng, đội trưởng Trình, phía dưới nhà hàng có một mật thất, mật thất này có thể dẫn thẳng ra đường lớn. Có thể bọn khủng bố nhân cơ hội vừa rồi đã tháo chạy bằng con đường này”.
Sắc mặt Trình Thâm và Ninh Hoắc Đông trở nên nghiêm trọng. Chạy trốn bằng mật thất, đây rõ ràng là một vụ khủng bố có chuẩn bị sẵn. Nhưng lúc này, Ninh Hoắc Đông lại đột nhiên cảm thấy đây không đơn thuần là một vụ khủng bố.
Hắn nghiêm túc nhìn Ngụy Sinh.
“Đã tìm kiếm kỹ càng chưa? Thật sự vẫn không thấy tung tích của Sơ Địch sao?”.
Sơ Địch đương nhiên không thể tự nhiên mất tích trước mắt nhiều người như vậy, cô cũng không thể tự nguyện rời đi bởi Ninh Hoắc Đông rât hiểu cô, chừng nào hắn còn chưa đưa tro cốt của Sơ Kiến Thành và Mạc Ngọc Linh, chừng ấy Sơ Địch vẫn sẽ can tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn. Vậy nên chỉ có một khả năng duy nhất xảy ra chính là bọn khủng bố đã đưa Sơ Địch đi cùng.
Rất nhanh, Ninh Hoắc Đông đã dùng sự sắc bén của mình suy luận ra mọi thứ. Hắn một lần nữa nhìn vào Ngụy Sinh, đôi đồng tử màu hổ phách trở nên lạnh buốt.
“Cho người đi nghe ngóng tung tích thiếu gia nhà họ Thẩm – Thẩm Thế Mạt”.
Người dám cướp Sơ Địch khỏi tay hắn chỉ có mình Thẩm Thế Mạt cũng tức là Thẩm Biên. Nếu như lần này mọi chuyện đúng như Ninh Hoắc Đông đoán, vậy thì lần trước hắn nương tay với Thẩm Thế Mạt là hoàn toàn sai lầm.
Trình Thâm ngước lên nhìn Ninh Hoắc Đông, hắn cũng đã đoán được mọi chuyện. Hắn vỗ vai Ninh Hoắc Đông, cẩn thận kiểm tra một lần nữa.
“Cậu thật sự chắc chắn vở kịch lần này là do Thẩm Biên làm?”.
“Chỉ có Thẩm Biên mới có lá gan lớn như thế. Trình Thâm, chưa có kẻ nào dưới mắt của mình mà lại dám cướp người của mình đi”.
Ninh Hoắc Đông siết chặt tay, từng đường gân và những mạch máu nổi lên chằng chịt, tựa hồ như hắn đã tưởng tượng ra cảnh Thẩm Thế Mạt đứng ở trước mặt hắn để hắn bóp chết.
[ … ]
Sơ Địch không biết nơi cô ở là đâu, chỉ biết cô đã bị nhốt ở nơi này đã hai ngày rồi. Hai ngày này, cũng chỉ có Thẩm Kiệt đến nói chuyện với cô, còn Thẩm Thế Mạt, Sơ Địch hoàn toàn không nhìn thấy.
Sơ Địch vốn tưởng ngày hôm nay cũng sẽ giống hệt như ngày hôm qua, bữa tối chỉ có cô và Thẩm Kiệt nhưng khi mọi người đã ngồi vào bàn ăn, Thẩm Thế Mạt lại từ từ bước vào. Hành động sắp bát của Sơ Địch có hơi khựng lại một chút. Sau khi đưa bát cho Thẩm Kiệt, cô liền rời khỏi bàn ăn để lấy thêm một bộ bát đũa mới cho Thẩm Thế Mạt.
“Em vẫn ổn chứ?”.
Thẩm Thế Mạt nhận bộ bát đũa từ tay Sơ Địch. Hắn kéo một chiếc ghế ở bên cạnh, định ngồi xuống. Nhưng Sơ Địch đã liền bật dậy. Cô đến bên cạnh Thẩm Kiệt, ngồi đối diện với Thẩm Thế Mạt. Sự né tránh của cô khiến không khí trong phòng ăn nhất thời trở nên ảm đạm.
“Anh ngồi xuống ăn cơm đi, những món này đều là em và chị em nấu đấy. Chị, chị cũng thử ăn món cá hấp em làm đi”.
Thẩm Kiệt cũng nhận ra không khí bất thường, hắn liền đứng ra làm người hòa giải. Thẩm Kiệt gỡ cá vào trong bát Sơ Địch. Sơ Địch liền mỉm cười, gắp một miếng đưa lên miệng thưởng thức. Nhưng không hiểu vì sao miếng cá vừa được bỏ vào miệng, trong bụng Sơ Địch đã quặn thắt từng cơn. Cô vội buông bát đũa xuống, chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Thẩm Thế Mạt và Thẩm Kiệt cũng lo lắng chạy theo cô. Sơ Địch ở bên trong đang nôn thốc nôn tháo. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt Thẩm Thế Mạt liền trở nên lạnh lẽo. Hắn siết chặt tay, không khống chế được cảm xúc của mình mà nện một cú thẩm mạnh vào bức tường bên cạnh.
Sau khi nôn xong, bụng Sơ Địch thoải mái hơn hẳn nhưng sắc mặt cô thì vẫn xanh xao. Thẩm Thế Mạt đưa cho Sơ Địch một cốc nước súc miệng, hắn hỏi.
“Ninh Hoắc Đông động vào người em rồi?”.
Sơ Địch vốn tưởng chỉ là bụng dạ của cô không thoải mái nên mới xảy ra hiện tượng nôn thốc nôn tháo, nhưng khi nghe câu hỏi của Thẩm Thế Mạt, Sơ Địch mới vỡ ra. Cô chợt nhớ, tháng này kỳ kinh nguyệt của cô chưa đến đã hơn một tuần trời rồi. Hơn nữa dạo gần đây, Ninh Hoắc Đông và cô xảy ra quan hệ hoàn toàn không sử dụng bất cứ biện pháp an toàn nào.
Thẩm Thế Mạt tuy không nhận được câu trả lời của cô nhưng dựa vào nét mặt này của Sơ Địch hắn ít nhiều đã biết được đáp án. Thẩm Kiệt không phải kẻ ngốc, làm sao có thể không nhận ra tính nghiêm trọng của việc này. Thẩm Kiệt kéo lấy tay Sơ Địch, hắn nói.
“Đi! Em đưa chị đi khám!”.
Sơ Địch phản ứng rất nhanh, cô liền rụt tay lên, vội vã lắc đầu.
“Không cần. Chị không muốn đi”.
“Tiểu Nguyệt, lần này em phải nghe theo Tiểu Kiệt. Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem có hay không, nếu như có, lập tức phá bỏ. Trong bụng em không thể chứa đứa con của tên tàn nhẫn ấy được”.
Thẩm Thế Mạt lần này lại nghe theo lời Thẩm Kiệt.
[ … ]
Sơ Địch dưới sự ép buộc của hai người đàn ông không thể không theo bọn họ đến bệnh viện, Thẩm Thế Mạt lái xe đưa cô đến một bệnh viện nhỏ bởi vì sợ đến bệnh viện lớn sẽ thu hút sự chú ý của Ninh Hoắc Đông.
Sơ Địch vừa đến nơi đã lập tức được đưa vào kiểm tra. Kết quả giống như bọn họ đã lường trước, cô mang thai rồi, đứa bé được hai tuần tuổi.
Sơ Địch ngây ngốc ngồi trên ghế chờ bên ngoài hành lang, bàn tay siết chặt lấy kết quả khám thai. Lần thứ nhất là cô bị Ninh Hoắc Đông ép mang thai, lần thứ hai là cô vô tình để mình mang thai con của hắn. Sơ Địch lúc này vẫn không thể tin rằng trong bụng mình một lần nữa chứa cốt nhục của Ninh Hoắc Đông. Cô vì sao lại có thể thất trách sau mỗi lần quan hệ không sử dụng thuốc tránh thai?
Đứa bé đầu tiên, Sơ Địch không chần chừ mà hạ quyết định tàn nhẫn nhất với nó. Cô đã dùng mạng của con mình để đổi lấy sự yêu thương của Ninh Hoắc Đông. Nhưng đến đứa bé này, Sơ Địch lại không biết phải làm gì, không biết phải tính toán ra sao. Đầu cô lúc này là một mảng trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ được thứ gì.
Thẩm Kiệt đứng bên cạnh không ngừng vò đầu. Chỉ có Thẩm Thế Mạt lúc này là bình tĩnh nhất. Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Sơ Địch, nắm lấy bàn tay của cô.
“Tiểu Nguyệt”.
Hắn nhẹ nhàng gọi tên cô. Sơ Địch ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi đồng tử trong vắt của cô mang theo một vẻ bất lực khiến người ta thương xót. Thẩm Thế Mạt dùng nụ cười ấm áp nhất của mình để trấn an Sơ Địch, hắn nói.
“Chỉ cần đứa bé mất rồi, em sẽ không còn phải đắn đo nữa. Tiểu Nguyệt, chúng ta làm phẫu thuật nạo thai có được không?”.
Thẩm Thế Mạt tin đến bản thân cô cũng không muốn mình mang thai con của Ninh Hoắc Đông. Nếu đứa bé này đã không được chào đón như vậy, chi bằng kết liễu nó luôn tại thời điểm này…
Thẩm Kiệt nghe thấy Thẩm Thế Mạt nói như vậy liền đồng ý ngay. Bởi hắn cũng cảm thấy Ninh Hoắc Đông không xứng đáng để làm ba của đứa bé trong bụng Sơ Địch.
“Chị, chúng ta phá thai đi!”.
Sơ Địch đương nhiên biết phá thai là lựa chọn tốt nhất vào thời điểm hiện tại. Nhưng cô lại không sao có thể hạ được quyết định này. Một đứa trẻ đã phải hi sinh cho kế hoạch trả thù của cô đã được rồi, bây giờ cũng sẽ lại có thêm một đứa bé chưa thành hình dạng hi sinh nữa sao?
Sơ Địch không muốn!
“Không, em sẽ không phá thai đâu!”.
Sơ Địch kiên quyết từ chối.
“Tiểu Nguyệt, em không thể mang thai con của Ninh Hoắc Đông, càng không thể để đứa bé này chào đời. Tiểu Nguyệt, trong người nó chảy dòng máu của Ninh Hoắc Đông đấy”.
Thẩm Thế Mạt giữ chặt lấy hai bả vai của cô. Hắn muốn cô phải tỉnh táo, muốn cô tiếp nhận phẫu thuật nạo thai.
Khi Sơ Địch định lên tiền trả lời hắn, bác sĩ đột nhiên bước ra ngoài.
“Cô là Sơ Địch phải không?”.
Sơ Địch đứng dậy, đáp.
“Phải, là tôi”.
“Trước kia cô đã từng sảy thai, đúng chứ?”.
Bác sĩ hỏi tiếp. Ánh mắt của Sơ Địch chợt lóe lên một tia đau đớn. Cô cụp mắt xuống, khẽ khàng đáp.
“Phải, trước kia tôi đã từng sảy thai. Thời gian có lẽ là khoảng nửa năm trước”.
“Lần sảy thai trước đã gây tác động không hề nhỏ đến thân thể của cô. Cộng thêm cô lại mang thai lần thứ hai sớm như vậy, cơ thể sẽ dễ suy nhược nên cần phải bồi bổ đầy đủ chất dinh dưỡng để cơ thể phát triển khỏe mạnh. Nếu không đứa bé trong bụng cô có thể đối diện với nguy cơ sảy thai một lần nữa”.
Sơ Địch chưa kịp lên tiếng, Thẩm Thế Mạt ở bên cạnh đã vội xen vào.
“Chúng tôi muốn tiến hành nạo thai ngay bây giờ”.
Có đánh chết hắn, Thẩm Thế Mạt cũng không để nghiệt chủng này phát triển khỏe mạnh trong bụng Sơ Địch. Trên thế giới này có một người đàn ông tàn nhẫn như Ninh Hoắc Đông đã là quá đủ rồi. Nếu như Sơ Địch hạ sinh đứa bé, nó lớn lên cũng giống như ba nó thì phải làm sao đây?
Bác sĩ sửng sốt với lời nói của Thẩm Thế Mạt, vội vàng khuyên ngăn.
“Với tình trạng của cô ấy bây giờ nếu như tiến hành phá thai, về sau muốn sinh em bé là một chuyện rất khó khăn. Mọi người phải nghĩ cho thật kỹ, hơn nữa hủy đi một mạng người không phải là chuyện đơn giản”.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
94 chương
9 chương
34 chương
59 chương
142 chương