Yêu hận triền miên - lục xu

Chương 54 : chương 53

Mấy ngày gần đây Mộc Tuyên Dư đều không liên lạc với Giang Thừa Châu, ban đầu là cô gọi điện cho anh nhưng anh tắt máy, mấy ngày sau thì là cô hòa vào cuộc sống hạnh phúc trong nhà cô, nghĩ nếu Giang Thừa Châu đã bận như thế, vậy thì cô vẫn đừng làm phiền anh thì hơn. Bởi vì Mộc Tuyên Nghị đi tuần trăng mật về thì vẫn luôn bận bịu, hiện giờ còn bận đến độ không về nhà được, ngay cả ăn uống cũng ở công ty, hình như đang bận một dự án nào đó, có tình huống này xen vào, Lý Hâm bèn gọi điện bảo Mộc Tuyên Dư về bầu bạn bên chị dâu. Mộc Tuyên Dư về nhà thì phát hiện ra, mẹ cô đã sớm bỏ sở thích khiêu vũ qua một bên rồi, dù bạn khiêu vũ của mẹ gọi điện đến, mẹ cũng thoái thác bận nên không ra khỏi nhà được, bởi vì Lý Hâm hiện giờ thường theo Trình Hiểu Tang làm đủ món đồ thủ công. Mộc Tuyên Dư vừa về, Lý Hâm đã lấy một kiệt tác nào đó của mình ra cho con gái xem, đó là một tấm thảm trải sàn đơn giản dùng vải ghép thành, nhìn có vẻ chất lượng cũng tốt, hình dáng không đủ mỹ quan, nhưng ấm áp lạ kì. Trình Hiểu Tang biết đan tết đồ, gối ôm trong nhà đều là Trình Hiểu Tang tự thiết kế làm thành, một vài bộ quần áo không mặc nữa hoặc bị hỏng và một vài nguyên liệu không biết tên khác, Trình Hiểu Tang dùng những thứ này, dễ dàng thu phục được Lý Hâm, bây giờ cả ngày Lý Hâm đều bắt đầu làm một vài món đồ nhỏ, lúc làm còn phải vẽ bản thiết kế trước, điệu bộ đâu ra đấy khiến Mộc Tuyên Dư nhìn thì bật cười. Mộc Tuyên Dư đi ngắm bức tranh Trình Hiểu Tang tự vẽ dùng để thêu tranh chữ thập váy cưới cổ tích, vừa ấm áp lại vừa đẹp, bức tranh đó rất nổi bật, làm phòng ngủ của anh trai vốn là phiên bản mộc mạc nháy mắt biến thành phiên bản ấm cúng, cô rất thích. Hôm nay cô trở về, liền bị kéo đi gấp thuyền nhỏ, đúng vậy, gấp thuyền nhỏ. Trước đó Lý Hâm và Trình Hiểu Tang đã gom một vài túi đựng kem lại, rửa sạch tiêu độc, rồi lại rửa, hong khô, cuối cùng dùng kéo cắt thành những sợi hình chữ nhật rất nhỏ, sau đó đó tiến hành gấp thuyền. Mộc Tuyên Dư rất ngạc nhiên và thích thú, trước giờ cô chưa từng biết túi đựng kem còn có thể dùng như vậy. Đối với vẻ ngạc nhiên và thích thú của Mộc Tuyên Dư, Trình Hiểu Tang ôm thái độ bình thường, "Thỉnh thoảng lúc chán thì thích tìm chút chuyện để làm, vì thế bèn làm vài thứ là lạ, vừa giết thời gian mà vừa còn có thể khiến tâm tình mình trở nên tốt hơn." Mộc Tuyên Dư gật đầu, lại hơi xấu hổ và hối hận, so người với người, sao lại cảm thấy mình kém vậy chứ, "Em mà chán thì cũng chỉ biết ngồi ngẩn ra thôi." Nghe thấy lời con gái, Lý Hâm giương mắt nhìn, "Ừ, biết mình kém là được, vẫn coi như có ưu điểm tự mình hiểu mình, lần trước xem mặt may là không thành, nếu không hại người ta thì ngại lắm." Mộc Tuyên Dư trừng mắt, hoàn toàn không ngờ khả năng đả thương của mẹ lại trực tiếp nâng cấp lên. Trình Hiểu Tang phì cười, cơ thể cũng run theo. "Có ai nói con gái mình như vậy không chứ?" Mộc Tuyên Dư khẽ lầm bầm. Thực ra sau khi chiếc thuyền nhỏ được gấp xong, rất xinh đẹp, góc cạnh rõ ràng, còn lộ ra mấy phần tinh xảo nữa, công dụng không khác lắm với gập sao, đặt trong bình thủy tinh vô cùng có tính xem xét nhìn ngắm, mà dự định của Trình Hiểu Tang là xâu thành rèm cửa. Mộc Tuyên Dư nghe xong thì cười, chị dâu này, vừa vào nhà không bao lâu, khắp nơi trong nhà đều đã có dấu tích của chị rồi. Sắp đến trưa, Lý Hâm xuống tầng nấu cơm, Mộc Tuyên Dư và Trình Hiểu Tang vẫn ngồi gập sao nhỏ. Cô nhìn dáng vẻ của chị dâu, thật sự cảm thấy chị dâu và anh trai cực kì xứng đôi, chị dâu không chỉ có thể ra tay tương trợ ở bên ngoài, mà trong nhà cũng có thể xây dựng quan hệ tốt với mẹ chồng và em gái chồng, dù là một người đàn ông bình thường lấy được một người phụ nữ như thế thì đang ngủ cũng có thể cười tỉnh. "Dạo này anh em bận gì vậy ạ?" Cô biết anh trai chắc chắn bận, chỉ là bận đến mức nhà cũng không về, cũng quá khoa trương rồi. "Không rõ lắm nữa." Thật ra Trình Hiểu Tang không nghĩ quá nhiều, "Có điều hình như nghe anh em nói có hợp tác gì đó với nhà họ Diệp..." "Nhà họ Diệp?" "Ừ, nhà họ Diệp ở Bắc Giang ấy." "Diệp Cẩm Đình?" Nhà họ Diệp bây giờ do Diệp Cẩm Đình làm chủ, về phần em trai anh ta, hình như không có ý định vào công ty. "Em quen anh ta?" Trình Hiểu Tang hơi kinh ngạc nhìn cô. Cô lắc đầu, "Nghe qua thôi ạ." Sao Diệp Cẩm Đình lại có hợp tác với Thịnh Đạt? Sự phát triển của nhà họ Diệp lấy thành phố Bắc Giang làm địa bàn chính, mặc dù công ty của gia tộc vẫn luôn phát triển ở mức ổn, nhưng không được coi là chiếm thứ nhất, mấy năm gần đây nội bộ các công ty đó hao tổn rất ghê, đều muốn tranh đoạt làm đầu rồng, vì thế thế lực rất ít khi vươn ra bên ngoài, Diệp Cẩm Đình này dù có suy nghĩ gì, cũng sẽ không mượn Thịnh Đạt mà phát triển, đây không phải một con đường tốt. Vậy thì, hợp tác như thế, có ý sâu xa rồi. Trong lòng Mộc Tuyên Dư hơi nghi hoặc, bởi vậy sau khi ăn cơm xong, cô bèn tự mình đến Thịnh Đạt, muốn làm rõ chuyện này. Đã lâu rồi cô không đến trụ sở chính của Thịnh Đạt, có điều người ở đây đều biết cô, đại tiểu thư nhà họ Mộc, em gái ruột duy nhất của Mộc Tuyên Nghị, cô đi vào rất thuận lợi, chỉ là cô không gặp Mộc Tuyên Nghị đầu tiên mà đi gặp Thẩm Tác Lâm. Mộc Tuyên Nghị đang họp, nghe nói đang nghiên cứu một phương án khả thi nào đó. Thẩm Tác Lâm vẫn là dáng vẻ cũ, thấy người thì cười tít mắt, lộ ra mấy phần cợt nhả, "Em gái Mộc sao lại muốn đến thăm người anh trai này vậy?" Vì giọng điệu này mà cô bật cười, "Sao, còn không cho em nhớ anh à?" Được, Thẩm Tác Lâm đã biết, không nhìn thấy dáng vẻ hãi hùng của cô được, "Cho chứ, đương nhiên là cho rồi, chỉ sợ ngày nào đó em không nhớ thôi. Sao muốn đến công ty?" Cô do dự mấy giây, "Anh em dạo này bận hợp tác với nhà họ Diệp à?" "Con bé này, tin tức cũng nhanh thật." Vậy là thật rồi, cô khó hiểu, "Sao Diệp Cẩm Đình lại muốn hợp tác với Thịnh Đạt, sẽ không có vấn đề gì chứ?" Thẩm Tác Lâm thu vẻ mặt tươi cười lại, cũng ngồi xuống, "Vấn đề này anh và anh trai em cũng từng thảo luận rồi, phân tích mặt lợi mặt hại, hợp tác này đối với Thịnh Đạt mà nói có lợi không có hại, hơn nữa chúng ta vẫn luôn không có qua lại gì với nhà họ Diệp, chứ đừng nói trước đây có chỗ nào đắc tội không, thế nên anh trai em mới quyết định cùng hợp tác." Mộc Tuyên Dư gật đầu, "Là em nghĩ quá nhiều rồi. Chỉ là sao lại đột ngột hợp tác như thế?" Thẩm Tác Lâm nhún vai, "Chuyện này phải hỏi bản thân Diệp Cẩm Đình ấy, là anh ta tự chủ động liên hệ." Mộc Tuyên Dư thấy Mộc Tuyên Nghị bận rộn, không có ý định không gặp anh thì không được, dù sao thì cô cũng đã có được tất cả thông tin mà mình muốn rồi, nếu Thẩm Tác Lâm không rõ lắm, vậy e là anh trai cô cũng không do nguyên do, tóm lại, chuyện này không có gì nguy hại với Thịnh Đạt. Ra khỏi tòa nhà, cô lại cười mình có phải quá thần hồn nát thần tính rồi không, sao mà có một chút chỗ không bình thường thôi là cô đã cảm thấy bất ổn rồi, có lẽ cách làm của Diệp Cẩm Đình là nể mặt Giang Thừa Châu? Lần đó họ gặp nhau, Giang Thừa Châu chủ động nhắc tới họ của cô, Diệp Cẩm Đình này đến Tây Giang, còn chủ động bảo cô đi đón nữa. Cô gọi điện cho Diệp Cẩm Đình, có lẽ bởi vì bận, hai ba câu đã ngắt máy. Đối với câu hỏi của cô, Diệp Cẩm Đình tỏ ra vô cùng bình thường, "Hợp tác thương nghiệp bình thường, theo như nhu cầu, có gì không ổn sao?" Không có gì không ổn, cô kết thúc cuộc gọi. Giang Thừa Châu cùng Uông Tử Hàm đến nhà họ Uông, anh đến nhà họ Uông, lần nào cũng như tiệc tụ tập vậy, trưởng bối trong nhà đều tham dự, hơn nữa trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười, một cảnh tượng hòa hợp. "Tình cảm người nhà em tốt thật." Giang Thừa Châu thấy vậy, nói nhỏ, anh chị em họ của Uông Tử Hàm đều ở đây, nhìn bên ngoài, quả thực là hình ảnh rất tốt đẹp. Uông Tử Hàm cười cười, không lên tiếng. Giang Thừa Châu nhanh chóng bị người ta vây quanh, không ít người quây quanh anh, như sợ lạnh nhạt với anh vậy. Mà sau khi Uông Tử Hàm đưa Giang Thừa Châu đến, người trong nhà mới an tâm, chí ít thì bây giờ là dáng vẻ có thể ngồi yên được, chứ không phải là dáng vẻ lo lắng sợ hãi hôn sự này sẽ thất bại. Thậm chí còn có người đến trước mặt cô nói với cô, nhà họ Uông và nhà họ Giang có quan hệ hợp tác, nếu như hợp tác không thể tiếp tục tiến hành, cô chính là tội nhân của nhà họ Uông. Uông Tử Hàm liếc nhìn Giang Thừa Châu đang bị vây ở giữa, cô lại nhìn xung quanh, đại sảnh này vẫn xa hoa rộng rãi như trước, chỗ nào cũng lộ ra vẻ tinh xảo và sang quý, mỗi vật trang trí đều có giá trị xa xỉ, người ngoài vừa vào nhìn những vật trang trí này, dường như đều rõ gia sản và những thứ phía sau của gia tộc này, trang trí như cũ, thật ra ngay cả người cũng vẫn như cũ, cách đây không lâu Giang Thừa Châu đến đây, hình như tình huống cũng giống bây giờ, chỉ là khi đó cô là cô gái nhỏ sa vào tình yêu, còn bây giờ... Cô xoay người đi vào bếp giúp mẹ, không nghĩ đến cảnh này nữa, cô biết mẹ vẫn luôn rất vất vả, bố không nắm quyền, vì thế không có tiếng nói trong gia tộc này, sau đó cô biểu hiện nổi trội, mới có được sự yêu chiều của ông nội, hôm nay bởi vì hôn sự này, bố ra ngoài cũng hăm hở hơn một chút, mà mẹ thì tất bật lo cho cái nhà này. "Sao lại vào đây, mau ra ngoài đi." Uông Tử Hàm lắc đầu, "Sao vẫn không chịu để con ở cùng mẹ vậy, sau này muốn cho con ở bên cũng không có cơ hội này đâu đấy!" Mẹ Uông lắc đầu, lúc này vẫn chưa cảm nhận được hàm nghĩa trong lời con gái nói. Thức ăn được bưng lên, cả nhà quây quần ăn cơm, bởi vì người trẻ tuổi nhiều, kể chút chuyện cười, khiến không khí trên bàn ăn vô cùng vui vẻ thoải mái. Mà bề trên của Uông Tử Hàm, cũng nhắc nhở vài thứ đúng lúc, cho đến khi nhận được câu trả lời của Giang Thừa Châu rằng anh sẽ kiến nghị với anh trai anh, đối phương mới thôi. Uông Tử Hàm nghe, chỉ cảm thấy Giang Thừa Châu rất biết nói chuyện, lời này không phải là nói anh không có tư cách quyết định những chuyện đó, vì thế có làm được hay không cũng không liên quan đến anh hay sao? Người khác không biết, nhưng cô rất rõ ràng, chỉ cần Giang Thừa Châu thật sự muốn làm gì, trong nhà họ Giang, thật sự không có gì anh không làm được. Giang Cảnh Hạo lấy việc kiếm tiền làm nhiệm vụ của mình, Giang Thừa Châu thì không phải người sống như thế, anh dựa theo tâm tình của mình... "Thừa Châu này, tình cảm của cháu và Tử Hàm đã ổn định, cũng là lúc định ngày rồi." Người nói chính là ông nội của Uông Tử Hàm, chỉ cần Uông Tử Hàm và Giang Thừa Châu chưa kết hôn, họ đều không yên tâm, con vịt nấu chín cũng có thể bay được, huống hồ là người chỉ đính hôn chứ chưa kết hôn, thêm nữa Giang Thừa Châu lại lần lữa không tỏ thái độ, họ cũng thật sự sốt cả ruột. Đôi đũa trong tay Giang Thừa Châu khựng lại, lúc này tất cả mọi người đều đã nhìn về phía anh. Uông Tử Hàm cũng nhìn anh, nhưng lại chỉ dừng lại nửa giây, "Ông nội, chúng cháu bây giờ chưa có ý định kết hôn ngay, chúng cháu đều còn trẻ, vẫn chưa muốn lập tức tiến vào hôn nhân." Cô ngừng lại, dưới vẻ mặt hơi phẫn nộ của ông nội cô lại nói tiếp, "Hơn nữa cháu đã có dự định quay lại nước A tiếp tục làm bác sĩ không biên giới, cháu đã làm thủ tục xong rồi, vé máy bay cũng đã mua rồi, ngày kia là đi." Nước A lại có chiến tranh, chiến tranh giữa quân đội vũ trang và chính phủ lại bắt đầu rồi, mỗi ngày đều có nhiều người bị thương, cô muốn qua đó cố gắng hết sức mình, hơn nữa, cô nhìn về phía Giang Thừa Châu... trên mặt đang cười, nhưng trong lòng lại thầm thở dài. Giang Thừa Châu cũng hơi bất ngờ, chỉ là chút bất ngờ đó lướt qua trong giây lát, "Đây là quyết định chung của chúng cháu." Anh nói lời này, suy nghĩ của mọi người khác nhau. Lời của người trước thì có thể hiểu là Uông Tử Hàm không hiểu chuyện làm ầm ĩ, lời của người sau thì là Giang Thừa Châu không muốn kết hôn vào lúc này, vậy thì không thể trách tội lên người Uông Tử Hàm được. Không khí hơi lạnh lại. Giang Thừa Châu gắp thức ăn cho Uông Tử Hàm, "Bây giờ công ty vẫn hơi bận, anh phải tiếp tục bị anh trai anh nô dịch, nếu không anh sẽ đi cùng em." Anh vừa nói lời này, sắc mặt mọi người tốt hơn một chút, tiếp tục ăn cơm, không ai nhắc lại chủ đề vừa rồi nữa. Ăn cơm xong, Giang Thừa Châu không lập tức rời đi, mà cùng Uông Tử Hàm đi dạo trong sân như trước đây, hoàng hôn đã tắt, sắc trời tối mịt, đôi chiếc bóng bước chầm chậm trong bóng đêm. "Sao đột ngột vậy?" Giang Thừa Châu khó hiểu, sao cô lại đột nhiên muốn rời đi. "Ừm... nhìn tình trạng của nước A trên tin tức, muốn đi góp hết chút sức lực yết ớt của mình thôi, trước đây em cũng làm vậy mà." Cô cười cười, cô làm chuẩn bị rất lâu, nếu anh tốn tâm tư kiểm tra một chút, chỉ cần quan tâm hơn một chút, sẽ biết được tất cả những gì cô muốn làm. Anh gật đầu, quả thật là như thế, trước đây cô cũng như vậy mà trở thành bác sĩ không biên giới. "Anh chỉ cảm thấy hơi bất ngờ." "Có thể khiến anh cảm thấy bất ngờ, cũng là vinh hạnh của em." Ngày đó, Giang Thừa Châu vừa đi, Uông Tử Hàm đã bị ông nội dẫn đầu lớp bề trên giáo huấn một trận, bây giờ cô rời đi, không phải chính là tăng thêm tính không xác định cho chuyện hôn nhân sao? Lúc này việc cô nên làm nhất là bảo Giang Thừa Châu kết hôn với cô, kết hôn rồi lại đi làm bác sĩ không biên giới cũng được, hoặc là dứt khoát đừng đi nữa, nơi đó rất nguy hiểm. Uông Tử Hàm trầm mặc bị giáo huấn, cũng không phản bác, cuối cùng ông nội cô bảo bố mẹ cô tới khuyên cô. Uông Tử Hàm không muốn nói chuyện, nhưng cũng không muốn khiến bố mẹ khó xử. Trong phòng cô, mẹ Uông liên tiếp thở dài ba lần, rồi mới nắm tay con gái, "Nói cho mẹ biết, có phải con có tâm sự gì không? Mấy hôm trước mẹ đã cảm thấy con hơi bất thường rồi, con lại không chịu nói, có lời gì thì đừng để trong lòng, phải nói ra, để ở trong lòng khó chịu lắm." Uông Tử Hàm lắc đầu, "Mẹ nghĩ linh tinh gì vậy ạ." "Vậy vì sao con đột nhiên muốn đến nước A?" "Không phải đột nhiên, con đã nghĩ rất lâu rồi, trước đây con cũng đi như vậy mà, mấy người đó quá đáng thương, mặc dù những việc con có thể làm không nhiều, nhưng đi rồi thì lòng con cũng không khó chịu vậy nữa. Mẹ đừng nghĩ linh tinh nữa, con là một bác sĩ, cứu người trị thương là việc con có khả năng làm được." "Nhưng nơi đó..." "Mẹ, con sẽ bình an trở về mà." Mẹ Uông biết, con gái mình mặt ngoài thì dịu dàng, nhưng lúc làm việc đã hạ quyết tâm rồi thì sẽ không đổi ý, bà cũng không biết nên khuyên thế nào nữa, "Chuyện này con và Thừa Châu từng bàn bạc chưa?" Cô lắc đầu. "Cái con bé này... Trước đây con làm việc có phải thế này đâu." ... Bất luận thế nào, Uông Tử Hàm đã quyết tâm muốn đi rồi, người nhà cũng hết cách với cô. Hôm ra sân bay, Giang Thừa Châu đến nhà họ Uông từ rất sớm, nhìn Uông Tử Hàm chuẩn bị hành lý, rồi tiễn cô ra sân bay. Bố Uông mẹ Uông vốn định đi cùng, nhưng nghĩ đôi vợ chồng trẻ cần gần gũi hơn, vì thế nhịn lại, không đi nữa. Uông Tử Hàm cũng không muốn họ đi, đi thì cô sẽ không nỡ, càng là ly biệt, càng không muốn nhìn thấy người thân. Giang Thừa Châu lái xe đưa cô đến sân bay, trên xe chỉ có hai người, xe lướt như bay, gió bên ngoài vù vù lao vào. "Thật sự định đi?" Anh hỏi lời thừa, Uông Tử Hàm liếc anh một cái, hai người thế này là lại đang làm gì đây? "Ừm." "Ở đó phải chăm sóc bản thân cho thật tốt." "Em cũng có soi mói đâu." Cười, cười anh khi ấy ở đó chỗ này không ổn chỗ kia không được, mặc dù miễn cưỡng mình tiếp nhận, nhưng vẻ mặt đó cũng quá miễn cưỡng đi. Anh cũng nhớ đến quãng thời gian đó, bật cười. Đến đại sảnh sân bay, Giang Thừa Châu xách đồ cho cô, Uông Tử Hàm nhìn dòng người qua lại, dường như cảm thấy vô nghĩa, "Vì sao anh không khuyên em ở lại?" Anh nhìn vào mắt cô, "Anh bảo em ở lại, em sẽ ở lại sao?" Anh không cho rằng cô là người như thế. "Anh có thể thử xem mà." Anh cười, việc vô ích, hà tất phải làm, huống hồ bây giờ cô đi cũng tốt, đợi anh giải quyết xong mọi chuyện rồi cô trở lại, thế thì hình như mới được coi là hết thúc hoàn mỹ. Cô cũng cười, điều cô cười lại là ngay cả thử một lần anh cũng không chịu. Hai người tìm chỗ rồi ngồi xuống, mỗi người một câu tùy ý nói chuyện, kết quả, chuyến bay của cô hình như gặp chút vấn đề, không xác định thời gian đăng kí, ý rất đơn giản, tiếp tục chờ. "Còn nhớ lúc đó ở nước A chúng ta kể về mối tình đầu không?" Cô nghiêng đầu nhìn anh, như nhớ lại cảnh tượng khi đó, ở giữa nhóm một đống lửa, anh ngồi đối diện cô, cô vừa ngước mắt là đã có thể nhìn thấy anh. "Ừm." "Có thể kể cho em câu chuyện sau đó không?" "Câu chuyện sau đó?" "Đúng, câu chuyện về chàng trai và cô gái. Sau một trận bóng rổ quan trọng, cô gái tỏ tình với chàng trai, sau đó thì sao, câu chuyện sau đó của hai người họ phát triển thế nào?" "Không có gì đáng để tò mò cả." Cô lại bắt lấy tay anh, dường như rất cố chấp, cô muốn biết. Cô rất ít khi làm khó người khác, bắt người khác nói chuyện mà họ không muốn nhắc tới, bởi vì việc này rất ít xảy ra, cho nên anh nghiêm túc nhìn cô, rồi thỏa hiệp. "Hai người họ ở bên nhau?" Biết anh sẽ nói, vì thế cô không bắt lấy tay anh nữa, mà tò mò nhìn anh rồi đoán. "Không." Anh phủ định phỏng đoán của cô, "Không ở bên nhau, bởi vì chàng trai trong mắt mọi người là dân chơi đào hoa, nếu đã là dân chơi đào hoa, sao có thể vì lời tỏ tình của một cô gái mà lập tức rơi vào bể tình được. Trên thực tế, chàng trai chỉ cho rằng cô gái giống như những cô gái trước đây mà cậu ta quen, thích ngoại hình của chàng trai, thích sự xa xỉ hào phóng mà chàng trai thể hiện ra, hoặc là thích lòng hư vinh khi ảo tưởng thành phần độc nhất vô nhị trong số bạn gái của cậu ta, tóm lại, cô ấy không có gì khác biệt cả. Nhưng cô ấy cũng không nhụt chí, cùng cậu ta đi ăn cơm đi học thậm chí là đi chơi bóng... Bất luận chàng trai xem nhẹ cô ấy thế nào, xem thường hành vi động tác của cô ấy thế nào, cô ấy đều có thể luôn xuất hiện trước mặt chàng trai. Vì thế điều này kích động tâm lý của chàng trai, hết lần này đến lần khác khiêu chiến giới hạn của cô gái, muốn biết cô gái rốt cuộc có mục đích gì, cậu ta không tin cô ấy không có mục đích gì. Bởi vì chàng trai đã từng nhìn thấy đủ kiểu phụ nữ bên cạnh bố cậu ta, cậu ta vẫn luôn nhận định phụ nữ nhất định có mục đích, nhưng cậu ta không nhìn thấu cô ấy, bởi vì điểm không nhìn thấu này, vì thế cho cô gái rất nhiều cơ hội tiếp cận..." Là như vậy nhỉ, là anh cho cô cơ hội để cô tiếp cận anh. Từ ăn cơm ở căng tin, đến cùng lên lớp, rồi sau khi chơi bóng thì uống nước cô đưa, mỗi lần biểu hiện của cô, đều khiến anh bắt đầu hoài nghi, cô gái này, rốt cuộc là có mục đích hay là đơn thuần thích mình mà thôi, không phải đã nói rồi sao, thích có một thứ ma lực không cách nào giải thích được. Sau đó thì sao, anh cho cô ngày càng nhiều cơ hội, thậm chí chạm vào cô. Lần đầu tiên, không phải anh thật sự chạm vào cô, mà là dọa cô, muốn ở bên anh, vậy thì phải trải nghiệm cuộc sống như thế, anh tưởng cô sẽ biết khó mà lui, nhưng cô lại dũng cảm tiến tới... Càng ngày càng khác mọi người, cuối cùng sau chuyện đứa bé, giống như dây cung kéo căng cuối cùng bị đứt, đến điểm giới hạn, vì thế cô trở thành bạn gái anh. Sau đó thì sao, rất yêu nhau nhỉ, tất cả mọi người đều nói thế, bản thân anh cũng nhận định vậy. Sao có thể không yêu nhau chứ, anh gọi cơm cho cô, cùng cô đi làm tóc tận mấy tiếng đồng hồ, cùng cô đi chọn quần áo mà không hề cảm thấy chán, cùng cô ngồi bên nhau hình như không cần nói gì cũng có thể cảm thấy ngọt ngào. Đôi nam nữ ngồi trên sân thể dục đó, dựa sát vào nhau giữa bầy đom đóm đang vờn bay, đó là chất độc không giải được trong lòng anh. Anh chậm rãi nói, Uông Tử Hàm không làm phiền, hơn nữa cũng biết được phần câu chuyện mà người khác không biết đó. Chàng trai làm tổn thương cô gái nhiều lần, cô gái không những không chùn bước, ngược lại còn ngày càng dũng cảm, cuối cùng phá tan phòng tuyến cuối cùng của chàng trai. Cô cười, khi Giang Thừa Châu dừng lại, cuối cùng cô đưa ra bình luận, "Ừm, kết thúc là cuối cùng chàng trai đã yêu cô gái." Anh lắc đầu, không, đây không phải kết thúc, chỉ là khi anh vừa muốn nói gì đó, tiếng loa vang lên. Cô đứng dậy, "Em đi qua kiểm tra an ninh đây." Anh nhíu mày, dường như vì chưa thể phản bác lời cô vừa nói mà canh cánh trong lòng, anh tiễn cô đi qua, "Đó không phải kết thúc." Cô không tranh luận, "Vậy đợi em về rồi, anh nói cho em biết kết thúc thật sự nhé." Anh gật đầu, sau đó nhìn cô đi kiểm tra an ninh, cuối cùng không nhìn thấy bóng dáng cô nữa.