Trong lòng mỗi người đều có một thửa ruộng, mỗi tấc đất đều phải tính toán kỹ càng, sau khi cân nhắc phải trái, cô quyết định đi theo Vũ Văn Thành, lát nữa trong căn phòng này ‘hô mưa gọi gió’, cô sợ mình vô tội bị tổn thương, ngày mai lại đau mắt hột. Diệp Hân Đồng cầm lại cái túi từ tay Mặc Tử Hiên, quay ra cười ha ha với Vũ Văn Thành “Sếp, tôi đi với anh” Mặc Tử Hiên tóm lấy tay Diệp Hân Đồng, khẽ nhíu mày, như thể quyết định của cô sẽ ảnh hưởng đến sự thành bại trong tương lai của anh, bộ dạng vô cùng nghiêm túc. “Diệp Hân Đồng, cô đừng quên đang trong vai vị hôn thê của tôi. Vị hôn thê của tôi sao có thể thay quần áo trong phòng người khác.” Diệp Hân Đồng liếc Mặc Tử Hiên một cái “Anh xem tôi từ đầu đến chân đã trở thành như cũ rồi, còn ai nhận ra là vị hôn thê của Mặc tổng nữa?” Cô tẩy trang đi khuôn mặt hoàn mỹ lại càng thêm mềm mại, chỉ khác là đôi mắt không còn phong tình mà thôi. Trang điểm vào, giống ánh sao ban đêm, sáng chói khắp bốn phía, tẩy trang đi lại như hoa sen trong bùn, thanh lệ thoát tục. Mặc Tử Hiên buồn rầu nói: “Lát nữa có người, cô phải bảo vệ danh dự cho tôi.” Danh dự? Hắn thì có cái danh dự quái gì, thì ra càng là những kẻ thích làm chuyện xấu lại càng muốn người khác thấy mình trong sạch. “Yên tâm đi, tôi nghĩ bình thường, tự bản thân mình thấy trong sạch là được, một bạn nữ vào phòng chơi một hai giờ không vấn đề gì. Còn nữa, vị hôn thê với vị hôn phu không ở chung phòng cũng bình thường, vì chưa cưới.” Cô cố ý cường điệu câu chưa cưới. “Không có phòng, đều đã đầy rồi, vị hôn thê thân mến của tôi về phòng ngủ đi”. Anh lộ rõ sự giảo hoạt. Diệp Hân Đồng hơi sửng sốt, nếu cô ở cùng phòng với Mặc Tử Hiên, quả thật tuổi thanh niên, cái bộ vị thường bành trướng như gà trống hiếu chiến của hắn, cô không cấm được, hơn nữa Vũ Văn Thành lại bố trí an toàn xung quanh rồi, cô có thể rảnh rang nghỉ ngơi hai ngày. Nghĩ vậy, cô dịu dàng đặt tay lên vai Vũ Văn Thành, anh như bị điện giật thân thể cứng ngắc. Diệp Hân Đồng đẩy Vũ Văn Thành đi, cười hì hì nói “Sếp, hôm nay tôi ngủ với anh”. Tim Vũ Văn Thành đập thình thịch, mặt cũng hơi đỏ, đầu ong ong không nghĩ được gì, chỉ liên tục lặp lại lời của cô ‘sếp, hôm nay tôi ngủ với anh’. Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng và Vũ Văn Thành tươi cười đi khỏi trong mắt phát ra luống khí lạnh băng, mím chặt môi không hề vui vẻ xoay người vào cửa. ‘Rầm’ cửa bị đóng sầm lại. Đi khoảng 100m là phòng của Vũ Văn Thành, anh mở cửa, để Diệp Hân Đồng đi vào, còn mình vẫn đứng ngoài cửa. “Cô vào thay quần áo đi, tôi ở ngoài cửa chờ.” Nhiệt độ 10 độ lúc này của anh cảm giác thật thoải mái. Vũ Văn Thành còn biết kiềm chế, ít nhất anh cũng không nguy hiểm. Diệp Hân Đồng đi vào trong phòng, thấy một chậu gỗ để ngâm chân ngay trước ghế sofa, trong lòng có một cảm giác khác thường, chiếc chậu này không thấy có trong phòng Mặc Tử Hiên, chẳng lẽ là anh cố ý mang đến? Diệp Hân Đồng lấy quần áo trong túi giấy ra, một chiếc áo rộng màu vàng cùng một chiếc quần jean xanh dương đậm, còn có một đôi dép và thuốc kháng viêm, cồn i-ốt bên trong. Một sự ấm áp dâng lên trong lòng Diệp Hân Đồng, không biết vì sao, kể từ khi cô nhận nhiệm vụ đến giờ lại cảm thấy Vũ Văn Thành là lạ, nhiều lần khiến cô cảm động.