Điện thoại của Diệp Hân Đồng đổ chuông, là Mặc Tử Hiên gọi đến.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, trong lòng Diệp Hân Đồng có chút mong đợi, nhưng cảm giác này nhanh chóng bị lý trí thay thế.
Diệp Hân Đồng hít sâu một hơi, tỉnh táo nghe điện thoại.
“Mẹ cô đang ở trong tay tôi, trước 12h hãy đến đây, cứ trễ 1h, mẹ cô sẽ mất một bộ phận.” Mặc Tử Hiên lạnh lùng nói.
“Mặc Tử Hiên, anh thật quá đáng” Diệp Hân Đồng gào lên.
“Cô biết tôi muốn thứ gì, bây giờ Vũ Văn Thành đang ở bên cạnh cô, hãy bảo hắn mang Hồng sắc Yên Nhiên tới, nếu các người muốn bình an chỉ cần mang hai thứ này đến cho tôi, bằng không, kể cả hai người ra khỏi nước tôi cũng sẽ tìm ra.” Giọng Mặc Tử Hiên rất lạnh lùng, bình tĩnh thậm chí hơi khát máu.
Cái ngữ giọng lạ lẫm này giống như bọn họ là người xa lạ.
“Mặc Tử Hiên, cho anh có phải sau này chúng ta sẽ không còn gì dây dưa nữa không?” Diệp Hân Đồng nhíu mày hỏi.
“Các ngươi đã không còn giá trị lợi dụng, nếu không quấy rối, tôi sẽ tha cho các người một con đường sống, nếu quấy rối, các người sẽ không còn thấy mặt trời ngày mai, tùy lúc tôi có thể lấy mạng các người.” Giọng Mặc Tử Hiên vẫn không có nhiệt độ như cũ.
Diệp Hân Đồng hít sâu một hơi, cười nhạt “Đồ bây giờ tôi sẽ đưa qua cho anh, so với kho báu, tôi muốn người mình yêu hơn, tôi muốn một cuộc sống bình lặng, hi vọng anh nói được sẽ làm được, đừng làm phiền đến chúng tôi.”
Diệp Hân Đồng lần nữa rơi nướt mắt, Vũ Văn Thành bưng mì trứng gà ra ngoài.
“Sao vậy?” Anh lo lắng hỏi.
“Vũ Văn Thành, em không muốn mệt mỏi thêm nữa, chúng ta đem Hồng sắc Yên Nhiên giao cho Mặc Tử Hiên, từ nay về sau đừng bao giờ liên quan gì đến hắn nữa, em muốn một cuộc sống yên tĩnh.”
“Ừ, được, nghe lời em” Vũ Văn Thành rộng rãi nói.
Anh đặt mì lên bàn “Mau ăn đi, em cũng đói rồi.” Vũ Văn Thành nói tiếp.
“Không ăn, Mặc Tử Hiên bây giờ đang giữ mẹ em, bây giờ em phải mang thứ hắn muốn qua đó”
“Hắn đúng là một tên xấu xa. Bây giờ anh đưa em đi” Vũ Văn Thành tức giận bất bình.
Đến cửa biệt thự, Mặc Tử Hiên lạnh mặt chờ ở lối ra vào, họng súng của Yoon Jin dí vào đầu Diệp Tuyền.
Diệp Hân Đồng vội vã xuống xe, xông tới trước mặt Mặc Tử Hiên, giơ máu cô cùngHồng sắc Yên Nhiên ra.
“Những gì anh muốn cứ lấy đi, thả mẹ tôi ra, để cho cuộc sống của chúng tôi được yên.” Diệp Hân Đồng tỉnh táo nói, không muốn sự đau lòng sở hữu ý thức của mình.
Mặc Tử Hiên khóa chặt ánh mắt mình vào chiếc nhẫn kim cương trên tay Diệp Hân Đồng, nhìn Vũ Văn Thành đang đi tới, trên tay Vũ Văn Thành cũng có, tim anh bị chấn động mạnh, lần đầu tiên xuất hiện sự giận dữ ngoài lạnh lùng.
Anh nắm chặt tay Diệp Hân Đồng…
Truyện khác cùng thể loại
1275 chương
41 chương
8 chương
10 chương
104 chương
41 chương
519 chương
916 chương
37 chương
75 chương