Diệp Hân Đồng nhớ tới trong bụng có thể đang mang một thai nhi, cô không muốn. “Đừng quậy, em thật sự muốn ngủ, đầu đau sắp vỡ rồi, chờ mấy ngày đi, mấy ngày nữa em nhất định sẽ cùng anh” Mặc Tử Hiên lấy tay sờ đầu cô, ân cần hỏi: “Có phải bị bệnh không? Hay là anh…” “Không cần, nghỉ ngơi một chút là được rồi, em thật sự muốn ngủ, được không?” Diệp Hân Đồng lật người, đắp chăn, được một phút, cô thực sự ngủ thiếp đi.” Mặc Tử Hiên thương tiếc nằm xuống bên cạnh cô. Ngày mai sẽ phải đi gặp Diệp Tuyền rồi, anh thây hơi kích động, cũng hơi căng thẳng. Vũ Văn Thành vẫn đứng bên ngoài biệt thự, ánh mắt không rời một gian phòng không có đèn. Anh không ngừng than thở, làm thế nào giải thích đây? Cho đến khi đèn tắt hết. Vũ Văn Thành cô đơn đứng ở cửa biệt thự. Đột nhiên, sau lưng anh thoáng một bóng người. “Ai? Ở đâu?” Vũ Văn Thành cảnh giác nhìn bốn phía. Đột nhiên một chiếc xe máy từ trong bóng tối lao ra, nghênh ngang rời đi, theo trực giác của cảnh sát, Vũ Văn Thành lập tức lên xe chạy theo. Chiếc xe máy trước mặt không nhanh không chậm hiện ra, lượn lờ lạng lách như cố ý chơi anh. Vũ Văn Thành tăng tốc, chiếc xe máy trước mặt cũng tăng tốc, chiếc xe đó đã được gia cố lại, anh không đuổi theo được. Chiếc xe máy lao vào trung tâm thành phố, vẫn như cũ, không nhanh không chậm, đến khi Vũ Văn Thành sắp mất dấu, chiếc xe máy lại cố tình lượn lờ ra trước mặt, cho đến dãy quán bar ở trung tâm thành phố. Chiếc xe máy biến mất. Vũ Văn Thành từ từ lái xe tìm kiếm, rốt cuộc ở trước quán bar ‘Memory’ thì thấy chiếc xe máy kia. Anh xuống xe, mặt nghiêm túc đi vào quán bar. Bên trong có rất nhiều thanh niên kích động, hưng phấn rồi lại kích động. Âm nhạc sập sình đinh tai, đập vào trái tim những người trẻ tuổi, trong quán rượu, chủ yếu là những người đàn ông ngã lòng, những người phụ nữ ưa thích kích thích, thanh niên độc thân, và cả những người tâm trạng kích động. “Trai đẹp, mời tôi một chén được không?” Một mỹ nữ chân dài, lại trang điểm rất mê hoặc, lẳng lơ đến trước mặt Vũ Văn Thành, quăng ra một ánh mắt lúng liếng. Vũ Văn Thành không buồn nhìn cô ta lấy một cái, ánh mắt sắc bén quét qua đám đông, muốn tìm ra chút dấu vết. Mỹ nữ kia nhìn Vũ Văn Thành như vậy cũng chẳng lấy làm thú vị bỏ đi. Đột nhiên, trên sân khấu truyền đến một loại nhạc khác thường, một cô gái mặc bikini hấp dẫn đột nhiên đi ra, mang theo một chiếc mặt lạ đỏ như lửa, cằm hơi nhọn, đôi môi đỏ mọng, vóc người khêu gợi khiến cho đám đông bên dưới hò la ầm ầm. Vũ Văn Thành hồ nghi nhìn chiếc quần ngắn cùng đôi giày chừng 10cm của cô gái vừa nhảy ra, đồ này rất xống người ngồi xe máy vừa rồi. Cô ta nhảy một vũ điệu vô cùng đẹp mắt, giống như một con rắn đỏ dây dưa, bờ eo mềm mại như không có xương, bờ môi hé mở khêu gợi. Vũ Văn Thành nhíu mày. “Đột nhiên gặp được Vũ Văn Thành ở nơi này, thật vinh hạnh” Một giọng nói mềm mại truyền đến bên tai. Đề Na chĩa bộ ngực về cánh ta anh. Vũ Văn Thành liếc qua Đề Na, ánh mắt vẫn chòng chọc vào cô gái trên sân khấu. Cô gái trên sân khấu dường như nhìn thấy tất cả, đột nhiên nhếch miệng, có vẻ đang cười. Một tấm màn rơi xuống, đám người bên dưới có vẻ nhìn chưa đã, la ó muốn cô gái tiếp tục. Cô vũ nữ tung người một cái dễ dàng biến mất trong đám đông, Vũ Văn Thành lập tức đuổi theo. Đề Na cũng nhanh chóng theo sau. Cô vũ nữ lao thẳng vào một con ngõ. “Anh đi theo tôi sao?” Cô ta xoay người một cái đối mặt với Vũ Văn Thành, chất giọng kiều mỵ trời sinh. “Tại sao cô đột nhiên xuất hiện ở biệt thự của Mặc Tử Hiên? Cô là ai? Đừng tưởng cô nhảy một bài múa thoát y là có thể che mắt tôi.” Vũ Văn Thành nói lời nghiêm khắc. Vừa nói anh vừa tiến lại gần vũ nữ. Cô ta nhìn ra sau lưng Vũ Văn Thành “Phụ nữ của anh bản lĩnh cũng lớn nhỉ? Một lúc đã đuổi tới rồi” Vũ Văn Thành quay đầu lại, thấy Đề Na chạy tới. Vũ Văn Thành nhìn Đề Na bằng một ánh mắt chán ghét, anh đang muốn khóa lại cô vũ nữ kia, không ngờ cô ta lại nhanh như một con khỉ nhảy vọt qua một bức tường cao 2 mét. Vũ Văn Thành nhanh chóng đuổi theo, anh lùi lại mấy bước vượt qua bức tường với động tác vô cùng đẹp mắt. Đề Na hơi do dự, cô mặc váy, không mấy dễ dàng, hơn nữa, chuyện này cũng không có liên quan đến cô. Vũ Văn Thành càng ghét cô, cô lại càng muốn chinh phục. Đề Na quay lại, vô cùng tăm tối. Vũ Văn Thành nhảy qua tường phát hiện cô vũ nữ này căn bản không chạy, đang đứng đó cười chờ anh. Vũ Văn Thành nghi ngờ nhíu mày, dáng vẻ cau có này của anh cũng thật vui tai vui mắt đi. “Tại sao không chạy?” Vũ Văn Thành hỏi. “Tôi cố ý dẫn anh tới đây, tại sao lại chạy?” Cô gái cười đùa, nhìn qua rất đơn thuần không giống với vẻ xinh đẹp bề ngoài. “Cô dẫn tôi tới? Là có ý gì?” Vũ Văn Thành nói xong bước lên, định bắt cái cô vũnữ này. “Một là thử tính cảnh giác của anh một chút, hai là, thử võ công, ba là thử cách làm người của anh.”Cô ta vừa nói vừa cười. Vũ Văn Thành không nói gì mà động thủ. Sau vài chiếu, Vũ Văn Thành phát hiện mình chiếm ưu thế. “Cô sẽ hối hận vì muốn thử công phu của tôi” Vũ Văn Thành lạnh lùng nói, tay vẫn không dừng. “Vậy sao?” Vũ nữ nở một nụ cười khác thường. Vũ Văn Thành kinh ngạc. Khi sau lưng anh đột nhiên bị dí một khẩu súng, Vũ Văn Thành dừng lại, dĩ bất biến ứng vạn biến (Tạm thời bất động để ứng phó với sự manh động). Vũ nữ từ từ đến trước mặt Vũ Văn Thành, tayvuốt ve khuôn mặt anh, Vũ Văn Thành kinh ngạc, né tránh. “Đừng cử động” Người đàn ông giơ súng nói. Vũ nữ xoa xoa đôi bàn tay “Mặc dù nhiều mồ hôi, nhưng làn da không tệ lắm” “Vẫn là xử nam sao?” (Xử nam đối lập xử nữ/trinh nữ). Vũ nữ hỏi không chút xấu hổ. Vũ Văn Thành ngoảnh mặt, nghĩ cách đoạt lấy khẩu súng. Tay của vũ nữ kia chậm rãi trượt từ bụng anh đi xuống, trông cô rất ngây thơ, ánh mắt cũng không thấy tà ác. Dừng lại ở một điểm. “Tối nay thử chút là biết ngay thôi nhỉ?” Vũ Văn Thành giật mình, anh đã gặp nhiều phụ nữ to gan, nhưng người lớn mặt lại không biết xấu hổ như cô ta, anh mới thấy lần đầu” Vũ Văn Thành nữ quay đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kinh ngạc của Vũ Văn Thành. Nghoẹo đầu nói: “Tôi quan sát anh đã lâu rồi, đẹp trai, phóng khoáng, một cái cau mày cũng thật tuấn tú, mặc dù không hiểu phong tình cho lắm, nhưng lại giữ được mình trong sạch, ba tôi quả nhiên có con mắt.” Vũ nữ bỏ đi. Đột nhiên sau lưng náo loạn, vũ nữ vừa quay đầu lại, Vũ Văn Thành đã nhanh chóng đoạt lấy khẩu súng, dí vào người cô. Vũ nữ không một chút sợ hãi, cô cười giơ hai tay lên. “Động tác nhạy bén, bản lĩnh bất phàm, tôi rất thích” “Cô là ai?” Vũ Văn Thành lạnh lùng hỏi, lên cò súng lục. “Biệt danh là Yên Nhiên” Vũ nữ thành thật trả lời. “Tại sao tìm tôi?” Vũ Văn Thành nghĩ đến những lời cô nói, không có chút vui vẻ nào. “Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi có hứng thú với anh” Yên Nhiên nhếch miệng, không hề sợ hãi khẩu súng lục trong tay anh. “Đáng tiếc, tôi không có hứng thú với cô, đối với những người phụ nữ chủ động, không có liêm sỉ luôn nhượng bộ lui binh. Bây giờ tôi bắt cô với tội sử dụng súng phi pháp, theo tôi về sở cảnh sát” Sắc mặt Vũ Văn Thành lạnh như băng, ánh mắt sắc bén tuyệt tình, không nhìn nổi một tia ấm áp. Yên Nhiên mỉm cười nhìn Vũ Văn Thành rất chính trực “Anh biết điểm nào của mình hấp dẫn tôi không?” “Đừng nói nhảm, về sở cảnh sát nói, bây giờ cô cũng có thể thông báo cho luật sư” Vũ Văn Thành công tư minh bạch. “Tôi thật thích anh khuôn mặt không đổi, cá tính cường đại” “Tiểu thư?” Người đàn ông vừa rồi không biết lúc nào đã nổ máy xe máy, dừng ở đằng sau Yên Nhiên. “Nếu cô dám lên xe, tôi sẽ lập tức nổ súng” Vũ Văn Thành dí súng vào gáy Yên Nhiên. Yên Nhiên lùi về sau, sải một bước đã vọt đến chỗ xe máy. Chiếc xe gắn mắt gầm rú lao đi. Vũ Văn Thành không hề do dự nổ súng vào cánh tay phải Yên Nhiên. “Pằng” Một đóa hoa hồng từ súng lục bung ra. Yên Nhiên quay đầu nhìn Vũ Văn Thành. “Thật là một người tàn nhẫn, lại có thể nổ súng thật” Chiếc xe máy biến mất trong màn đêm.