Trong lòng Diệp Hân Đồng cảm thấy đặc biệt ngọt ngào “Được, anh chờ em, một lúc nữa em sẽ mang đồ ăn thật ngon ra.”
Mặc Tử Hiên mỉm cười gật đầu, nhìn bóng lưng Diệp Hân Đồng của anh từ từ biến mất.
Ánh mắt thâm thúy, sầu não, nặng nề mang thẻo cả tình cảm không thể bỏ qua.
“Điện hạ, người bồi thường cho cô ấy cũng quá lớn rồi, có làm cảnh sát cả đời cũng không thể mua nổi cái phòng bếp.” Lão Kim lên tiếng sau lưng anh.
“Nếu quả thật phải dùng toàn bộ tiền bạc để cân nhắc, 1/3 bảo tàng của ba cô ấy, ông cảm thấy cô ấy có mua được hay không? Kể cả mua mấy trăm cái khách sạn như thế này cũng chỉ là chuyện không đáng kể.” Tâm tình Mặc Tử Hiên không tốt, trong giọng nói mang theo cả châm chọc.
Lão Kim không nói gì.
Tâm trạng Mặc Tử Hiên vô cùng nặng nề.
“Ngày mai dự tính sẽ gặp mặt Diệp Tuyền, kho báu ngày càng gần chúng ta, những kẻ dòm ngó của chúng ta, bị chúng ta nhòm lại cũng nóng lòng muốn tỉ thí, kịch hay sẽ sớm trình diễn thôi.”
Mặc Tử Hiên nhếch miệng châm chọc, vẻ mặt lại có vẻ nhẹ nhõm như chơi một trò chơi.
“Tôi sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ, đảm bảo tuyệt đối không có sơ hở.” Lão Kim nói xong bỏ đi, ông thực sự không ưa nổi sự ân ái của Mặc Tử Hiên với Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng vào nhà bếp, nghĩ xem nấu món gì ngon cho Mặc Tử Hiên ăn.
Đầu bếp nghe lệnh cô lấy ra cá, gà, trứng cút, rau cải, đậu, cải trắng.
Nhưng cô vừa định ướp gia vị cho cá thì mùi cá tanh xộc vào mũi khiến dạ dày Diệp Hân Đồng cuồn cuộn.
Cô nhanh chóng chạy đến chỗ thùng rác muốn nôn mà không nôn được.
Cảm giác buồn nôn mà không nôn ra được rất tệ, thấy Diệp Hân Đồng tạm ngừng, đầu bếp đã ướp gia vị giúp cô, cũng cắt 36 đường trên thân cá, đem cá hoa vàng vào chảo rán, đến khimàu sắc cá vàng óng, đổ ngô, cà rốt săt nhỏ, đậu phụ đã xào qua vào, cuối cùng đổ sốt cà chua đặc chế.
Nồi cá hoàng kim thơm ngào ngạt được bắc ra.
“Cảm ơn” Diệp Hân Đồng nói với đầu bếp, mặc dù dùng công thức của cô nhưng không phải tự cô thao tác.
Cô chỉ đứng đó chỉ đạo.
Nhanh chóng, cá hoàng kim, canh gà hầm, gạch cua đậu hũ và cải trắng nấu rượu chua cay đã làm xong.
Mấy đầu bếp giúp một tay bưng lên.
“A, thơm quá.” Mặc Tử Hiên nhìn một bàn đồ ăn cảm thán.
“Xấu hổ quá, em chỉ nói miệng thôi, bởi vì hôm nay không khỏe lắm, lần sau nhất định tự mình xuống bếp nấu cho anh ăn.” Diệp Hân Đồng khiêm tốn cười.
Ngồi xuống ăn.
Diệp Hân Đồng dùng đũa gắp một miếng cá.
Chua chua ngọt ngọt vốn ăn rất ngon, nhưng mà, Diệp Hân Đồng cảm thấy cá hôm nay đặc biệt tanh, cô thấy hơi buồn nôn.
“Sao vậy? Sắc mặt em không tốt” Mặc Tử Hiên cũng quan sát thấy sự bất thường của cô.
“Không biết, cảm thấy sáng nay tự dưng không có tinh thần, có lẽ mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt.”
“Thật xin lỗi.” Mặc Tử Hiên có chút áy náy “Lần này đưa em đến Hàn cung cũng chưa để em nghỉ ngơi cho tốt, sau này sẽ không như vậy.”
Diệp Hân Đồng rất cảm động. Không biết vì sao cô lại trở nên dễ cảm động như vậy.
“Trách nhiệm của em thôi mà. Cảm ơn anh đã cho em một kinh nghiệm đặc biệt.” Diệp Hân Đồng cười nói.
Mặc Tử Hiên cúi đầu, mỉm cười.
“Phải rồi, ngày mai đến thăm bác gái, anh muốn mua ít đồ mà bà thích, bà thích nhất cái gì?” Mặc Tử Hiên có tính toán hỏi.
“Mẹ em à? Mẹ em rất hiếu khách, không cần thứ gì cả, bà nói bà không thiếu gì, chỉ cần đừng để bà lo lắng là được rồi.” Diệp Hân Đồng cười nói, đột nhiên như nhớ ra cái gì, giảo hoạt hỏi: “Anh đang căng thẳng à?”
“Không có, chỉ là muốn lần đầu gặp mặt để lại ấn tượng tốt. Con rể ưu tú như anh, tìm đâu ra, đốt đèn lồng cũng không thấy.” Mặc Tử Hiên phô trương.
“Ăn cơm đi”
Cơm nước xong, Mặc Tử Hiên đưa Diệp Hân Đồng về biệt thự của anh, Diệp Hân Đồng để ánh mắt bên ngoài xe.
Trời mùa hè, mặc dù đã 7h, bầu trời mới bắt đầu tối.
Một tấm biển quảng cáo lớn thu hút sự chú ý của Diệp Hân Đồng.
Một người phụ nữ bụng to đang hạnh phúc vuốt bụng mình.
Diệp Hân Đồng đột nhiên phát hiện kinh nguyệt tháng này của mình không thấy, không phải cô mang thai chứ?
Buồn nôn, mệt mỏi, những món ăn ngày thường cô rất thích đột nhiên hôm nay lại không có hứng thú, cang nghĩ Diệp Hân Đồng càng thấy giống.
Cô quay lại, nhìn Mặc Tử Hiên.
Không phải cô thực sự mang thai con của anh chứ.
“Sao? Tại sao lại nhìn anh bằng ánh mắt đó?
“Em…” Khoan đã, cần phải xác định thời điểm nào nên nói, nếu không phải mang thai thật, Mặc Tử Hiên nhất định sẽ cười nhạo cô, cô cũng xấu hổ không còn đường sống, chờ đến bệnh viện kiểm tra rồi nói sau.
“Em đang suy nghĩ, có lẽ nên nói một tiếng với Vũ Văn Thành”
Mặc Tử Hiên cười, ôm bả vai cô.
“Dù sao ván đã đóng thuyền rồi, những gì phải nói với hắn em cũng đã nói”
Diệp Hân Đồng nhìn anh cười xấu xa, không hiểu đang hài lòn cái gì? Dù sao bộ mặt này cũng thật đáng đánh đòn.
Diệp Hân Đồng lấy điện thoại vẫn dùng bên HQ, nghĩ bây giờ đã về TQ, cô có thể dùng điện thoại của mình, đầu tiên phải gọi đi đâu nào.
“Em hỏi anh, điện thoại di động trước đây của em đâu?” Hồi đó, Mặc Tử Hiên sợ Vũ Văn Thành dây dưa với Diệp Hân Đồng nên đã lấy mất.
“Cô này, cái điện thoại của em cũ như thế rồi, anh mua cho em cái mới.”
Diệp Hân Đồng nghi ngờ nhìn anh.
Mặc Tử Hiên lại nở một nụ cười vô tội, nói với tài xế: “Đến cửa hàng điện thoại di động”
Diệp Hân Đồng lườm anh một cái.
Truyện khác cùng thể loại
1275 chương
41 chương
8 chương
10 chương
104 chương
41 chương
519 chương
916 chương
37 chương
75 chương