Yêu Giả Cưới Thật
Chương 204 : Giận dỗi chia phòng (Phần 2)
Editor: Nguyen Hien.
Sáng hôm sau, Đồng Niệm bị tiếng ê a của con gái làm tỉnh giấc lại, trước hết cô vệ sinh cho con gái, mặc đồ cho con sạch sẽ, sau đó mới đi rửa mặt. Làm xong mọi thứ, cô mở cửa phòng đi ra, theo bản năng quay đầu nhìn phòng sát vách, nhìn thấy các người giúp việc đang mở cửa sổ ra quét dọn phòng. Còn Lăng Cận Dương, căn bản không thấy bóng dáng.
Ôm chặt con gái, Đồng Niệm mím môi xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy hộ lý về nhà lấy đồ.
“Ba tôi thế nào rồi?” Đồng Niệm ngồi trong ghế, tiện tay để con gái vào xe em bé.
Bởi vì ngày hôm qua thất trách, nên hộ lý cẩn thận trả lời: “Tốt vô cùng ạ, sáng sớm bác sĩ đã tới kiểm tra, nói làm xong thủ tục xuất viện là có thể về nhà.”
Khẩn trương trong lòng hơi thả lỏng một chút, Đồng Niệm gật đầu một cái, nhìn cái hộp giữ nhiệt hộ lý cầm trong tay, mím môi hỏi: “Cô về nhà, ai ở trong bệnh viện coi chừng?”
“Mục tiên sinh vẫn còn ở đó.” Hộ lý cẩn thận trả lời, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đồng Niệm hớp một muỗng cháo nhỏ, tiễn đồng thoáng qua vẻ tàn khốc: “Những lời ngày hôm qua cô nói, đều là thật sao?”
“Đương nhiên là thật ạ.” Hộ lý cả kinh, vội vàng giải thích: “Lăng phu nhân, tôi làm nghề này quan trọng nhất là danh tiếng, nếu như tôi dám lừa cô, vậy sau này tôi còn có thể làm nghề này được nữa không chứ?”
Ánh mắt Đồng Niệm dao động, nhìn chằm chằm ánh mắt của hộ lý, bỏ đi nghi ngờ trong lòng. Mời người đến trong chừng cho ba cô, một ngàn người mới chọn được một người, đạo đức nghề nghiệp nhất định đã được kiểm tra.
Ngừng lại, cô dặn dò: “Cô mau quay lại bệnh viện, đừng để cho Duy Hàm trễ giờ làm. Còn nữa, trước khi tôi chưa đến bệnh viện, cô không được rời đi nửa bước.”
“Vâng.” Hộ lý gật đầu đồng ý, vội vàng mang theo bữa sáng trở lại bệnh viện.
Chiếc McLaren màu bạc dừng ở bên ngoài nhà trọ, Lăng Cận Dương xách theo hộp ăn sáng, cất bước đi vào.
Mở cửa phòng, ba anh cũng vừa mới thức, nhìn thấy anh, cười hỏi: “Con tới sớm vậy?”
Lăng Cận Dương nhấc chân đẩy cửa phòng, dđl/q"d giọng nói ôn hòa: “Con có mua bánh bao hấp cho ba.”
Hàn Hứng Kiều vui vẻ, lấy bát đũa ra, hai cha con cùng nhau ngồi ở trên bàn dùng bữa sáng.
“Ba.” Lăng Cận Dương ăn xong 1 cái bánh bao, sau khi bỏ đũa xuống, nhíu mày nhìn ông: “Ngày hôm qua…ba đến phòng của Lăng Trọng làm gì vậy?”
Ngón tay Hàn hứng Kiều đang cầm đũa nắm thật chặt, sắc mặt không vui: “Con nghi ngờ ba sao?”
Lăng Cận Dương nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh: “Không có! Con chỉ tùy tiện hỏi một chút.”
“Tùy tiện hỏi một chút.” Ánh mắt Hàn Hứng Kiều sáng như đuốc, nhìn con trai đang nhìn mình chằm chằm mình, khóe môi mím chặt: “Cận Dương, chẳng lẽ con không tin ba?”
Nhìn ánh mắt mất mát của ông, trong lòng Lăng Cận Dương cũng không dễ chịu, anh lắc đầu một cái, kiên định nói: “Không phải, con đương nhiên tin tưởng ba.”
Nghe con trai nói như vậy, Hàn Hứng Kiều mới thở phào nhẹ nhõm, ông vỗ lưng con trai nói: “Mau ăn đi, sắp nguội hết rồi.”
Không có phát giác ra sự khác thường của ba mình, trên đường Lăng Cận Dương lái xe về nhà, trong lòng thoáng qua rất nhiều suy đoán. Mặc dù ba anh có hận ý, nhưng ngày hôm qua là 100 ngày của cháu gái, ba anh chắc chắn sẽ không có hành động gì quá khích.
Nhưng nếu không phải là ba anh, thì đó là ai? Chẳng lẽ tự nhiên đang êm đẹp, tự mình té xuống đất.
Sáng sớm, thời điểm An Hân đi tới phòng ăn, tất cả mọi người đã ngồi vào bàn ăn.
“Cha, mẹ.” Cô ngồi vào chỗ của mình, cung kính chào hỏi.
Mẫn Chi bưng chén cháo lại đút cho Tiểu Bảo ăn, đứa bé nhìn thấy bà, lập tức ôm chặt cổ, hướng vào trong ngực của bà.
“Đứa nhỏ này.” Mẫn Chi ôm lấy cháu trai, ánh mắt cưng chiều: “Gần đây con thật sự thích làm nũng.”
An Hân nhỏ giọng cười 1 tiếng, hướng về phía Tiểu Bảo vỗ tay, cười nói: “Tiểu Bảo, lại mẹ ôm.”
Tiểu Bảo vội vàng quay đầu, lắc cái đầu nhỏ không nhìn tới cô.
Mẫn Chi sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Ôi, Tiểu Bảo làm sao thế? Sao không cho mẹ ôm?”
Lúng túng thu tay lại, An Hân cười lấy lệ, giọng nói như thường: “Để bà nội hôn cũng là giống nhau.”
Ông Lăng quét mắt nhìn con trai, trầm giọng nói: “Thừa Nghiệp, về sau con không được xung đột với Lăng Cận Dương biết không?”
“Cha!” Lăng Thừa Nghiệp không phục, cãi lại: “Con đã nhịn nó lâu rồi.”
“Câm miệng!” Lăng Thuấn bỏ đôi đũa trong tay xuống, tức giận nói: “Không nhịn được việc nhỏ nhặt sẽ làm hỏng việc lớn.”
Lăng Thừa Nghiệp còn muốn cãi lại, đã bị An Hân đè lại.
Mẫn Chi cũng không muốn hai cha con bọn họ cãi nhau, vội vàng chuyển đề tài nói: “Bé Yếm lớn nhìn rất xinh đẹp, tiểu Nhã, con sinh thêm một đứa đi, mẹ cũng muốn có cháu gái.”
An Hân cúi đầu, khóe miệng lướt qua nụ cười lo lắng: “Mẹ, Tiểu Bảo còn nhỏ, đợi hai năm nữa rồi hãy tính.”
Cô nhíu mày nhìn cha mẹ chồng đối diện, giả bộ lơ đãng nói: “Chỉ là Niệm Niệm đã có Yếm là con gái, sợ rằng còn phải sinh con trai, đến lúc đó Tiểu Bảo của chúng ta không phải bị thất sủng sao.”
Lời của cô vừa dứt, sắc mặt hai ông bà cũng thay đổi, ngay tiếp sau đó vẻ mặt của Lăng Thừa Nghiệp cũng âm trầm xuống.
Dùng xong điểm tâm sáng, cha con họ Lăng cùng nhau đi tới công ty.
Mẫn Chi hôm nay hẹn bạn bè, tất cả mọi người dẫn theo cháu trai cháu gái tụ tập, thật ra chỉ muốn khoe khoang một chút mà thôi.
Lấy xuống một bộ quần áo mới tinh, An Hân thay cho Tiểu bảo, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, dịu dàng nói: “Tiểu bảo phải nghe lời bà nha.”
Tiểu Bảo rất sợ cô, không tự chủ né tránh, chỉ là bị cô khéo léo che mắt.
“Mẹ, bộ quần áo này thật là đẹp mắt, rất phù hợp với vóc dáng của mẹ.” An Hân bước tới lấy lòng, thuận thế cầm túi xách đưa cho bà: “Túi xách này con còn chưa dùng qua, vừa đúng phù hợp với y phục của mẹ.”
Nhận lấy túi xách, Mẫn Chi đặc biệt thích, ánh mắt đều là nụ cười: “Tiểu Nhã thật có lòng.”
Sau đó bà dẫn theo cháu trai ngồi vào trong xe, sau khi An Hân đưa mắt nhìn xe rời khỏi biệt thự, mới xoay người trở lại phòng ngủ.
Đứng ở trước gương nhìn khuôn mặt mình, cô nhếch môi nở nụ cười quỷ dị. Cô mở tủ treo quần áo ra, từ bên trong lựa ra một bộ quần áo.
Thật may là chị em các cô có vóc người không kém bao nhiêu, mà hai người là chị em, hai bên lại biết rất rõ tính khí của nhau, chỉ cần cô cẩn thận, sẽ không để lộ sơ hở.
Thay quần áo xong, An Hân từ trong túi xách móc ra một khung hình màu đen, đó là tấm hình cô luôn mang theo bên người. Giơ tay lên vuốt di ảnh của cha mình, cánh môi đỏ mọng nâng lên độ cong lạnh lùng.
“Ba!” An Hân vuốt hình, khóe mắt đã ẩn nước: “Con sẽ không để cho ba chết vô ích.”
An Hân thu nước mắt lại, khóe miệng nở nụ cười tàn ác. Lăng Cận Dương, Đồng Niệm, các ngươi sống thật sung sướng. Chẳng lẽ, nửa điểm lo lắng các ngươi cũng không có?
Ba cô qua đời, cô rơi vào tình cảnh bi thảm như vậy, tất cả đều nhờ bọn họ ban tặng.
Chết sao?
Không!
Chết thì có lợi cho bọn họ quá rồi, nếu cô có thể còn sống trở về, chính là muốn để cho bọn họ nếm được cái cảm giác sống không bằng chết. Yêu sao? Vậy thì được, cô muốn tận mắt chứng kiến tình yêu của bọn họ kiên định đến cỡ nào.
Chuẩn bị xong, An Hân cầm túi xách đi ra cửa, cô lấy chìa khóa xe trong tay tài xế, một mình lái xe ra ngoài.
Tại một kho hàng bỏ hoang đã cũ, xung quanh vắng lặng, cái gì cũng không có. Hơn nữa chỗ này hoang vu, lâu rồi cũng không có người lui tới.
Sau khi An Hân dừng xe lại, cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi phát giác không có gì khác thường. Cô cúi đầu đi vào kho hàng.
“An tiểu thư.” Phụ trách coi chừng là hai tên đàn ông, dđl/q"d nhìn thấy cô, lập tức mỉm cười chào hỏi.
An Hân quét mắt nhìn hai người bọn họ, khẽ cau mày: “Người sau rồi?”
Tên đàn ông bĩu môi, cũng không có giấu giếm: “Không chịu ăn cơm, cứ khóc suốt.”
An Hân gật đầu một cái, ý bảo bọn họ mở cửa, đi thẳng vào bên trong.
Ở một góc kho hàng, có một phòng bỏ hoang, bốn phía hỗn độn, khắp nơi đều là bụi bậm.
Người bị cột vào trong ghế, nghe có tiếng giày cao gót, lập tức kích động giằng co.
“Ưm ưm..” Trên miệng An Nhã bị buộc bởi một chiếc khăn lụa, vốn dĩ không nói được thành lời.
An Hân khẽ thở dài một tiếng, đi tới bên cạnh cô, mỉm cười gọi: “Chị.”
Nghe được giọng nói của An Hân, An Nhã càng thêm kích động, nước mắt bắt đầu chảy xuống.
Giơ tay lên gỡ khăn lụa buột trên miệng An Nhã ra, lúc khăn được gỡ ra, An Nhã lập tức kêu lên: “An Hân, mau thả chị ra.”
Cất bước đi tới đối diện với cô, An Hân nhẹ nhàng cười lên, nói: "Bây giờ còn chưa được."
Nhìn khuôn mặt giống mình như đúc, cả người An Nhã dựng tóc gáy, “Em điên rồi.”
An Hân cong môi cười, thái độ tàn nhẫn: "Đúng, em bị anh ta ép đến điên rồi!"
An Nhã bị trói ngồi trong ghế, ánh mắt u ám, giọng điệu thong thả: “An Hân chuyện đã qua hãy cho qua đi, hiện tại em có thể trở về bình an là chuyện không phải dễ dàng gì.”
“Chị.” An Hân ngồi chồm hổm xuống, ngửa đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt của chị mình, “Không! Bọn họ thiếu em ba cái mạng, còn phá hủy cả cuộc đời em, làm sao em có thể bỏ qua được chứ?”
An Nhã đương nhiên biết tâm kế của cô, nhưng dù có thiên ngôn vạn ngữ thì nhất thời cũng không nói rõ ràng cho lắm. Chỉ là An Hân đã chỉnh sửa khuôn mặt giống y hệt cô, lại đem cô nhốt ở chỗ này, làm cho đáy lòng cô phát rét.
“Em thả chị về mau!”
Trong lòng An Hân đau đớn, mím môi nói: “Không được, trước khi em chưa giải quyết xong chuyện của em, chị chỉ có thể ở chỗ này, bởi gì hiện tại em mới là An Nhã.”
"Không thể ——"
Vẻ mặt An Nhã đầy kinh ngạc, trắng bệch như tờ giấy: “An Hân, em không thể làm như vậy. Chị muốn nhìn thấy Tiểu Bảo, em không thể làm như vậy!”
Khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, An Hân giơ tay lên buộc chặt miệng An Nhã lại, ngăn chặn không cho An Nhã nói: “Chị, chị yên tâm đi, Tiểu Bảo cũng là cháu của em, em sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Trước khi cầm túi xách xoay người bước đi, An Hân nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy nước mắt của An Nhã, trầm giọng nói: “Chị phải ngoan ngoãn ăn cơm đi, nếu không chết đói, đời này cũng đừng mong gặp lại Tiểu Bảo.”
Quẳng xuống những lời này, sắc mắt An Hân không đổi xoay người bước đi.
An Nhã bị trói ở trong ghế, khổ sở giùng giằng, dây thừng bền chắc đến nỗi làm cổ tay cô rướm máu nhưng dù một chút cũng không thấy giãn ra.
Từ bên trong đi ra, ánh mắt tàn khốc lóe lên rồi biến mất, dđl/q"d cô từ trong túi xách móc ra 5 vạn (*) tiền mặt đưa cho hai người đàn ông trông chừng: “Trông chừng chị ta cho thật kỹ, không cho phép xảy ra sơ suất gì.”
5 vạn (*)= 160 triệu (1 vạn nhân dân tệ khoảng 33.380.000 VNĐ)
"Dạ!" Hai người đàn ông nhìn thấy tiền, mắt không ngừng sáng lên.
Mở cửa xe ngồi vào, An Hân bình tĩnh mở khóa rồi trầm mặt lái xe rời đi. Đúng, hiện tại cô mới chính là An Nhã, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp cận con đĩ đó, nên cô muốn lợi dụng cái thân phận này để đạt được mục đích của mình.
Trong phòng họp rộng rãi, Lăng Cận Dương ngồi ở vị trí chủ vị, trong tay anh cầm một bản dự án, nhưng nội dung trưởng phòng ngồi đối diện báo cáo lại không lọt vào tai.
Cho đến khi trợ lý không nhịn được đến gần, nhỏ giọng gọi anh: “Tổng giám đốc?”
Lấy lại tinh thần, đầu óc Lăng Cận Dương trống rỗng, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, chỉ mới hai giờ chiều, nhưng đầu óc anh lại có chút không tập trung.
“Hôm nay họp đến đây thôi.”
Lăng Cận Dương mím môi mở miệng, kết thúc cuộc họp trước thời gian. Mọi người nhìn thấy sắc mặt không được tốt của anh, cũng không dám nói gì, cầm đồ lên rời đi.
Trở lại phòng làm việc, Lăng Cận Dương ngồi ở bên trong ghế xoay, đầu óc vẫn không tập trung như cũ. Chán nản thở dài, anh cầm chía khóa xe trên bàn, trực tiếp lái xe về nhà.
Trở lại Lan Uyển, xung quanh yên tĩnh, chính là thời điểm ngủ trưa.
Người giúp việc nhìn thấy anh trở về có hơi kinh ngạc.
Lăng Cận Dương cũng không để ý tới mọi người, cất bước đi tới phòng ngủ của Lăng Trọng ở lầu 1, đẩy cửa ra nhìn ông một chút.
Hộ lý canh giữ ở bên cạnh, tận lực chăm sóc, không dám có một chút chậm trễ.
Lăng Cận Dương đi tới bên giường nhìn một chút, nhìn cái trán sưng đỏ u một cục của ông, mặt cũng trầm xuống. Khom lưng sửa chăn ngay ngắn lại cho ông, dặn dò hộ lý mấy câu rồi rời đi.
Cất bước đi lên phòng ngủ lầu hai, Lăng Cận Dương nhìn phòng thấy cửa phòng trẻ cách vách mở, bên trong cũng không có người.
Anh khẽ nhắp mắt lại một cái, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của mình bước vào, liếc mắt liền nhìn thấy trên giường có hai bóng người.
Lăng Cận Dương đi tới ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn chằm chằm con gái đang ngủ say, nụ cười trên khóe môi chậm rãi giãn ra. Anh cúi đầu hôn lên khuôn mặt con gái, thấy cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười, bộ dáng khi ngủ vô cùng đáng yêu.
Chuyển ánh mắt đến trên mặt Đồng Niệm, anh nghe hơi thở dồn dập của cô, đôi mắt thâm thúy dao động.
Chăm chú nhìn lông mi cô không ngừng rung động, sắc mặt căng thẳng của anh ôn hòa lại, anh mỉm cười cúi mặt xuống, hung hăng hôn xuống môi cô, cô đột nhiên mở to mắt, làm anh đắc ý cười hả hê.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
65 chương
11 chương
20 chương
68 chương
100 chương