Yêu Em Thật Xui Xẻo

Chương 42 : Xem mặt (trung)

“Được!” * * > Luồng khí lạnh do Hạ Thiên Lưu toát ra cứ thế duy trì đến tối, Hồ Bất Động cảm nhận rõ ràng được điều này. Đặc biệt là lúc chia ga giường, sắc mặt anh u ám nhìn chằm chằm xuống nền phòng khách. Hồ Thuyết ấm ức nhìn căn phòng đã bị chiếm dụng của mình, chấp nhận ôm chăn gối, trải đệm ra sàn nhà ngủ. Cô chẳng mảy may xót xa, vờ như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của ông ta, bỏ vào phòng, khóa cửa, ngủ đến sáng. Chiếc điện thoại của cô cả ngày nay im lặng. Hừ, không thấy mụ tú bà gọi điện bắt cô báo cáo. Ngay cả chàng VIP kia cũng thoải mái nghỉ ngơi cả ngày. Sao trùng hợp vậy nhỉ? Cô được nghỉ vì tên Trác Duy Mặc kia còn chưa hết tính khí đại thiếu gia, chuyện này dễ hiểu thôi. Nhưng còn Hạ Thiên Lưu thì sao? Chuyện của Trác Duy Mặc chắc chắn không ảnh hưởng đến chuyện tiếp khách của anh. Vậy thì tại sao bà chủ kia lại bỏ qua con số hấp dẫn mà VIP có thể kiếm được trong một ngày chứ? Đoán trúng suy nghĩ mụ tú bà kia là điều không tưởng. Cô phát hiện ra điều này sau buổi “gặp mặt” mà bố cô sắp xếp. Vừa theo bố chui vào trong chiếc xe hơi sang trọng, cô liền nhận ra một cặp mắt quen thuộc ẩn sau chiếc kính đen thời thượng. Còn chưa kịp sợ hãi, thì bất chợt, một chiếc giày cao gót duỗi mạnh, đá bay cô ra khỏi xe, mông cô đập phịch xuống mặt đường, hãi hùng nghe mụ tú bà nói chuyện với bố mình. “Hồ Thuyết khốn nạn! Cô ta là con gái ông sao?” Trời ơi! Đây là người bạn lâu năm mà bố cô nói sao? Hồ Thước chớp mắt. “Tôi làm gì mà khốn nạn? Nó chính là con gái tôi. Hàng thật một trăm phần trăm, không có lẫn tạp chất đâu đó.” “Ông nói, ông sẽ dạy dỗ con gái ông thành một thục nữ dịu dàng, yêu kiều, xinh đẹp, tuyệt đối xứng đôi vừa lứa với con trai tôi. Kết quả thì sao? Ông dạy ra cái thứ này đây hả?” Bà ta chỉ vào cô nàng mặc quần bò, ngồi dạng háng dưới đất, hai tay nắm chặt, vẻ khó hiểu nhìn hai kẻ đang cãi cọ trên “Con gái tôi biết nấu cơm, giặt giũ, tinh thông nữ công gia chánh, sao không được coi là dịu dàng thục nữ chứ? Từng này tuổi còn chưa có bạn trai, trong trắng, thuần khiết như trang giấy trắng. Bà nhìn nó ngồi mặt đất thoải mái thế kia, có chỗ nào không yêu kiều chứ?” Hồ Thuyết nhiệt tình quảng cáo cho con gái. “Ông… ông… hủy giao ước đi!” Bà ta chỉ vào cô gái dịu dàng, thục nữ, trong trắng, thuần khiết, yêu kiều, xinh đẹp đang ngồi phệt trên mặt đất kia mà đầu ngón tay không ngừng run rẩy. “Tôi đã sớm đoán được con gái ông nhất định vừa ngu ngốc, vừa đáng ghét. Chỉ không ngờ lại là chính cô ta.” “Haizzz, bao năm như vậy, tôi còn nhớ chuyện đính ước này đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa, dù hồi đó bà còn chuyên làm người tình của người ta. Hừ, đột nhiên ăn nên làm ra, còn ép tôi đem chuyện hôn nhân con cái ra đặt cược, chẳng qua bà muốn báo thù tôi chứ gì, đúng không?” Ông ta gạt cánh tay đang chỉ vào con gái mình ra, đỡ Bất Động đứng dậy. “Con gái tôi bà đã gặp rồi, vậy thằng con trai mà bà nói là khí phách ngời ngời đâu. Chỉ cần nó bảo vệ được con gái tôi, là người có trách nhiệm là được. Chỉ sợ được bà nuôi dạy, nó biến thành một đại thiếu gia ẻo lả, gió thổi cũng bay, thấy con gái là trốn mất tăm ấy chứ.” “…” Nghe vậy bà chủ chột dạ, liếc nhìn Hồ Bất Động một cái, khóe mắt bất giác giật giật. Lát sau đột nhiên bà ta mỉm cười, nói: “Được thôi, lên xe đi, bây giờ chúng ta tìm con trai tôi”. “Lên xe thì lên xe. Ai sợ bà chứ?” Hồ Thước kéo Hồ Bất Động mặt vẫn nghệt ra vì chẳng hiểu chuyện gì, cùng chui vào xe. Bà chủ lạnh lùng “hừ” một tiếng, vẫy vẫy tài xế. “Đến quán bar ‘Địa ngục thiên đường’”. Hồ Thước ngây ra, liếc mắt nhìn bà ta một cái. “Đến quán bar làm gì “Đương nhiên là để xem mặt.” Bà chủ vừa giơ bộ móng tay được tô vẽ cầu kỳ lên, lật qua lật lại, ngắm nghía vừa thản nhiên nói. Xe bắt đầu nổ máy. Trong xe bắt đầu phát ra một tiếng kêu thảm thiết: “Á… hai người muốn tôi đi xem mặt Trác Duy Mặc? Cứu… cứu tôi với! Cứu tôi với! Giết người! Lão già đáng chết, ông dám lừa tôi là đi ăn uống! Tôi hận ông, thả tôi ta, thả… thả tôi ra. Tôi không muốn, không muốn, không muốn, không muốn xem mặt!” Nhưng… phản đối…vô hiệu … Trác Duy Mặt hai tay nhét túi quần, miệng ngậm điếu thuốc đang cháy dở, lững thững bước vào quán bar “Địa ngục thiên đường”. Anh gạt cánh tay đang bám chặt lấy mình ra. Cô ả đến cả tên còn chưa biết kia, khó chịu ngồi lên ghế, vẫy gọi một nhân viên phục vụ tùy ý pha cho Trác Duy Mặc một ly gì đó, rồi mặc cho anh ta tiếp tục trầm ngầm với điếu thuốc. Mấy người bạn của anh thấy anh ngồi một mình bèn giơ tay chào hỏi, anh vứt điếu thuốc, hời hợt đưa tay lên chào lại. Cô ả kia bĩu môi, kéo tay anh lắc lắc. “Mình nhảy đi anh, em muốn nhảy.” “Cô muốn thì tự mình đi đi.” Anh rút tay lại, nhìn bộ trang phục mát mẻ trong khi tiết trời đã sang đông trên người cô, anh khẽ đẩy cô ta ra, rồi lại rít một hơi thuốc thật dài. “Đáng ghét! Lúc trên giường anh là con người khác hẳn.” Cô bạn gái dậm chân, mắm môi, nhìn đám người đang điên cuồng trên sàn nhảy, liền cắn nhẹ vào tai anh một cái. “Vậy em đi nhảy một mình nhé, tối nay nhớ đợi em.” “Ừ.” Anh đón lấy cốc rượu từ tay người phục vụ, đáp bừa một tiếng, dụi tắt điếu thuốc trong tay, rồi móc chiếc điện thoại trong túi ra. Sao đến giờ nó vẫn im lặng thế nhỉ? Anh chau mày. Khốn khiếp, trước đây lão thái bà ngày nào cũng gọi loạn lên bắt anh đi làm công việc đốn mạt kia.Vậy mà mấy ngày nay chẳng hiểu sao lại im lìm, không có chút động tĩnh gì. Có trùng hợp vậy không? Anh vừa đạp đổ chiếc xe cà tang của Hồ Bất Động, giận dỗi cô ta, lão thái bà liền tha ngay cho anh, để anh thoái mái đua xe, đến vũ trường hay bao phụ nữ, khốn khiếp! Điều đáng ghét nhất là, khi được trả về với cuộc sống lông bông trước đây, anh lại cảm thấy không quen, thậm chí còn sốt ruột đợi điện thoại của lão thái bà, đợi bà ta đẩy cô cho anh và bắt anh phải hoàn thành những nhiệm vụ khó khăn! Khốn khiếp nhất là cô ta, ai bảo cô ta cùng chiếc xe cà tang của cô ta xuất hiện đúng lúc tâm trạng thiếu gia không tốt chứ? Hôm đó, ít nhất cô ta cũng nên xin lỗi một tiếng chứ. Thôi được, cứ coi như cô ta không biết mình làm sai chuyện gì thì nên gọi một cú điện thoại hỏi thăm anh cũng không được sao? Cái tốt thì không học lại học anh gây chuyện lung tung! Khốn khiếp! Anh đưa ly rượu lên miệng, toan uống một ngụm, đột nhiên nghe thấy tiếng cốc thủy tinh nứt vỡ, sau đó, chiếc ly trong tay anh vỡ ra thành hai mảnh. Anh vứt chiếc ly, nhảy xuống ghế, nhìn rượu men theo mép bàn chảy xuống đất, lòng bàn tay đau nhói. Anh nheo mắt nhìn người phục vụ. Nhân viên pha chế rượu cuống quýt xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi! Tôi quên mất chiếc cốc này vừa cho vào nhiệt độ cao khử độc, gặp đá lạnh sẽ nứt vỡ”. “Này, đây là lần thứ mấy rồi? Cậu thấy tôi không thuận mắt nên chơi khăm tôi, đúng không?” Anh bực bội rút tờ giấy ăn, lau sạch vết máu trong lòng bàn tay, rồi ném đi. “Chuyện này không thể trách tôi được, Một lần là không may, hai trùng hợp, ba lần trở lên… cậu nên xem lại gần đây cậu thường gặp vận xui không.” Nhân viên pha chế vừa lau rượu vừa cười nói: “Haizzz, tối qua tôi hỏi bạn gái tôi, cô ấy nói mệnh cậu phạm thần xui xẻo. Tôi nghĩ, cậu nên kiểm tra lại xem tối qua có dùng bao hay không, ngộ nhỡ xui xẻo, gặp đúng chiếc bao thủng sẽ liên quan đến mạng người đấy”. “Yên tâm, bản thiếu gia tôi không bao giờ mua bao cao su ở chỗ cậu đâu.” Anh trợn mắt nhìn nhân viên pha chế, chuẩn bị bỏ đi. “Haizzz, cậu đã ngồi đây ngắm điện thoại liền mấy tối rồi, lần này chiếc ly vỡ giúp cậu nghĩ thông rồi sao? Quyết định đi tìm kẻ gây ra đau khổ cho cậu à?” “Bản thiếu gia về đi ngủ!” Anh móc ví định trả tiền. “Hôm nay không tìm cô ả nào sao?” Nhân viên pha chế mỉm cười, đẩy số tiền anh vừa đưa tới. “Hôm nay không cần trả tiền.” “Sao thế? Có bao giờ thấy cậu vì vỡ ly nên miễn phí cho khách hàng đâu.” “Hôm nay có người trả cho cậu rồi.” “…” Anh nheo mắt, cảnh giác, “Ai?” Nhân viên pha chế khẽ cười, đưa tay chỉ vào chiếc bàn nhỏ kê trong góc khuất, phía bên trái, thì thầm: “Mẹ cậu”. “Khốn khiếp! Bà ta đến đây làm gì?” Anh cau có, bước nhanh về phía đó. Lúc tới gần, anh thấy một cái đầu đang lắc mạnh, tuy người đó ngồi quay lưng về phía anh nhưng anh có cảm giác rất quen thuộc. tai nghe những lời tố cáo, mà người tố cáo đối với anh càng quen thuộc hơn. “Bố, bố có nhìn thấy không? Đó chính là cái người được gọi là khí chất ngời ngời đấy. Anh ta thay phụ nữ như thay áo, làm sao biết tới từ trách nhiệm. Trong đầu anh ta ngoại trừ bao cao su thì chẳng biết gì khác cả. Bảo vệ con? Anh ta không treo ngược con lên đánh là may mắn lắm rồi. Anh ta là tiêu biểu cho mẫu đàn ông xấu xa. Khẩu vị anh ta đó, bố nhìn thấy chưa? Quần áo đó, bố nhìn thấy chưa? Quần áo hở hang, giày cao bảy phân, phấn son lòe loẹt còn hơn cả bà chủ đây…” “Bộp” một tiếng “Nha đầu chết tiệt, cô nói ai phấn son lòe loẹt?” Hồ Bất Động ôm lấy cái đầu đau điếng nhưng không vì thế mà không ngừng tố cáo. “Bố, bố xem, còn thêm một bà mẹ chồng hung ác nữa. Con mà gả vào nhà họ, chẳng phải bất hạnh cả đời sao? Chồng thì ở bên ngoài bồ bịch, mẹ chồng thì ở nhà bắt nạt. Bố nhẫn tâm thế sao? Bố đã thề với người mẹ đã khuất của con, bố phải chăm sóc tốt cho con, bố không thể đẩy con vào miệng cọp được!” “Bộp.” Lại một tiếng vỗ nữa vang lên nhưng lần này là phía sau đầu. Hồ Bất Động ôm lấy cái đầu đầy thương tích mà không dám quay lại nhìn. “Cô nói ai là chồng cô?” Có tiếng hổ gầm thét phía sau cô. “Chính là…” Nghe thấy tiếng Trác Duy Mặc, cô quay ngoắt lại, định chỉ thẳng mặt anh mà hét, chợt phát hiện ra câu nói của mình có chỗ không ổn bèn nuốt ngay chữ “anh” kia lại, cục tức nghẹn ứ tận cổ. Anh nhướn mày, gầm gừ khó chịu, đẩy cô sang một bên, rồi ngồi xuống bên cạnh, khoang tay trước ngực, ngang ngược nhìn bà mẹ đang thản nhiên ngồi nhâm nhi ly rượu. Bà đến đây làm gì? Ông ta là ai?” Anh ta hất hàm về phía người đàn ông lạ đang toát mồ hồi lạnh kia. “Đưa mày đi xem mặt, đây là bố bên nhà gái, cũng là bố vợ tương lai của mày. Mau chào đi.” “Khốm khiếp, bà nhàn rỗi quá nên muốn kiếm chuyện phải không? Bản thiếu gia mà cần bà phải hỏi vợ cho sao?” “Bố của Hồ Bất Động đó. Mau chào đi.” Bà chủ coi như chẳng nghe thấy gì, tiếp tục chú thích về thân phận người đàn ông kia. “…” Trác Duy Mặc đột nhiên im bặt, quay sang Hồ Bất Động, thấy cô ôm ly nước lọc, ngồi thu lu một chỗ, còn Hồ Thước sợ hãi chỉ muốn co giò bỏ chạy. Anh đá chân ngầm ra hiệu cho Hồ Bất Động, cố gắng kiềm chế, nói: “Là bố cô sao?”. Bất Động ngán ngẩm nhìn bố mình một cái, rồi gật đầu đáp: “Coi… coi là phải”. “Khốn khiếp, phải là phải, không là không, thế nào là coi như phải.” “Phải, phải, phải, phải, được chưa?” “Bác trai.” Anh đứng dậy, hơi khom người lễ phép chào Hồ Thước. “Phụt.” Hai người phụ nữ cùng choáng váng phun nước bọt. Người đàn ông đó là Trác Duy Mặc sao? Anh chưa bao giờ lễ phép, lịch sự đến vậy.Gã công tử lông bông kia lại ngoan ngoãn khom người mà chào bố cô là “bác trai” sao? Thật “Haizzz. Thằng bé này ngoan thật đấy! Bất Động con xem người ta đâun có xấu như con nói.” Hồ Thước được gọi là “bác trai” liền vui mừng quay sang nói với con gái mình. “Con trai của bà tuy bề ngoài hơi bụi bặm một chút nhưng tính nết không tồi. Bà làm gì mà nhìn con trai mình như người ngoài hành tinh vậy?” “Tiểu… tiểu tử đáng chết, con không uống nhầm thuốc đấy chứ?” Bà chủ đặt tay lên trán con trai mình, liền bị anh gạt phắt ra. Tuy bà ta đưa Hồ Thước tới đây nhưng không hề hy vọng chuyện ra mắt lại thuận lợi như vậy, càng không hy vọng cô nàng đáng ghét, dễ thay lòng đổi dạ này trở thành con dâu mình. Thật ra, mục đích chính của bà ta chỉ là muốn báo thù Hồ Thước, muốn mượn tay thằng quý tử của mình dọa ông ta một trận nhớ đời. “Trác Duy Mặc gọi ông ta là bác trai… Trác Duy Mặc gọi ông ta là bác trai… Trác Duy Mặc gọi ông ta là bác trai… Thật khủng khiếp… khủng khiếp… khủng khiếp! Hồ Bất Động lẩm bẩm một mình, nhìn Trác Duy Mặc ngồi khúm núm, sao mà ngoan hiền đến thế! Trời ơi! Nhìn anh ta kìa, hai chân khép chặt, ngồi chỉnh tề trên ghế sô pha. Đáng sợ quá! “Anh giả bộ ngoan ngoãn làm gì vậy?” “Ai giả vờ ngoan ngoãn chứ?” Anh nhỏ tiếng trả lời cô, rồi quay sang bắt chuyện với Hồ Thước. “Bác trai nói này, Duy… Duy…” “Duy Mặc ạ.” Anh tiếp lời của người còn chưa kịp nhớ tên mình. Ngó thấy mẹ mình và Hồ Bất Động dường như đang muốn ôm đầu chạy trốn, anh khó chịu lén lừ họ một cái. “Duy Mặc! Haizzz, chuyện là thế này, ta và mẹ cháu đã đính ước cho cháu và Bất Động nhà ta từ khi hai đứa còn chưa ra đời. Vậy bọn trẻ các cháu nghĩ cho kĩ đi, nếu ưng thuận thì chúng ta sẽ bàn bạc tiếp. “Phụt!” “Đính ước với cô ấy ạ?” Trác Duy Mặc liếc sang cô nàng nước bọt đang phun như suối nguồn, rụt rè hỏi. “Lão già hồ đồ kia, ông cá cược thua liền đem hạnh phúc cả đời của con gái mình ra gán nợ sao? Ông có xứng đáng với mẹ tôi không?” Hồ Bất Động kịch liệt phản kháng. “Bà chủ, bà cũng nói gì đi chứ. Đừng phun nước bọt nước nữa. Con trai bà phát điên rồi, hết thuốc chữa rồi, bà rú lòng từ bi cứu tôi với, tôi…” Hồ Bất Động chưa kịp nói hết đã bị Trác Duy Mặc cầm chiếc gối trên sô pha nhét chặt vào miệng. Lại nghe nói Trác Duy Mặc khe khẽ, nói: “Được ạ.” “Wu… Wu… Wu…” Cô vẫn ú ớ quyết phản đối đến cùng. Đáng tiếc… vô hiệu! Được cái gì mà được? Chuyện quan trọng như vậy mà anh đem ra đùa được sao? Cứu tôi với! Bà chủ bây giờ không phải lúc để trừng mắt nhìn, con trai bà mấy hôm nay không biết gặp phải chuyện gì mà đầu óc không tỉnh táo nữa. Anh ta đang chấp nhận chuyện xem mặt đính ước này kìa! “Vậy chúng ta nên đi thôi. Để bọn trẻ trò chuyện cho tự nhiên.” Hồ Thước vui vẻ nói với bà chủ quán, trong khi mắt và miệng bà ta vẫn chưa khôi phục lại trạng thái ban đầu. “Bất Động à, thằng bé Duy Mặc này được đấy. Hôm nào mời cậu ấy đến nhà ta ăn cơm, mọi người cùng giao lưu, làm quen. Bố đi trước đây.” Ông ta vừa nói vừa gỡ bàn tay đang cầu cứu bám chặt lấy cánh tay mình ra, leo luôn lên xe cảu b “Không… bố… bố… bố…” Vô ích! Cả đời ông ta không biết đến hai chữ “trách nhiệm”, ông ta đã bỏ đi không thèm ngoái đầu lại. Quay sang Trác Duy Mặc, thấy anh ta lập tức lộ nguyên hình, hai chân vắt hẳn lên bàn, nheo mắt nhìn cô như muốn nói: “Hừ, cô cũng có ngày hôm nay.”