Hai người bàn bạc với nhà trường mấy lần, cuối cùng quyết định buổi tọa đàm đầu tiên về y tế sẽ diễn ra tại trường tiểu học trực thuộc thành phố. Bạch Chỉ chưa từng đứng trên bục giảng giảng dạy lần nào, nên lần giảng bài này khiến cô rất lo lắng, cô đã chuẩn bị trước rất kỹ cho buổi tuyên truyền về vệ sinh sinh lý này. Hôm nay Phó Tây Phán cũng đến trường tuyên truyền, nhưng tiết giảng của cô được xếp phía trước. Cô là cố ý đổi ca để đến trường tiểu học trực thuộc thành phố sớm hơn. Viện trưởng Đồng từng nói, Phó Tây Phán đang dạy ngoại khóa ở đại học Y, những tiết tự chọn anh giảng đều đang là chủ đề hot của trường. Bạch Chỉ vội vàng chạy đến để xem Phó Tây Phán có thần thông quảng đại giống trong truyền thuyết hay không. Trường tiểu học trực thuộc thành phố đã mở một khán đài lớn, để tập trung hết tất cả học sinh lớp 5 và lớp 6 lại với nhau. Bạch Chỉ đến hơi muộn, chuông vào lớp đã vang lên được một lúc, thế nên cô đành phải cúi người luồn vào khán đài bằng cửa sau, chọn một góc ngồi xuống. Phó Tây Phán đứng trên bục giảng, hành động của tất cả mọi người đều bị anh nhìn thấy rõ ràng. Anh nhìn thấy Bạch Chỉ như một con chuột nhỏ lao nhanh vào lớp, không khỏi nhớ đến chuyện cô chuồn sớm khỏi buổi họp ở bệnh viện. Anh ho nhẹ một tiếng, hơi cúi xuống, miệng dán vào micro thấp giọng nói: “Bạn học tới trễ xin chú ý nghe giảng, tôi sẽ kiểm tra sau buổi học.” Bạch Chỉ hơi giật mình, thân hình con mèo của cô bỗng chốc ngồi thẳng. Bọn trẻ ngồi trước cũng sôi nổi quay đầu lại nhìn cô, chúng nhìn chị gái xa lạ đột nhiên xuất hiện này, ánh mắt ngây thơ hiện đầy dấu hỏi, nhìn chăm chú đến nổi làm gương mặt của Bạch Chỉ cũng phải đỏ bừng lên. Cô cố nén xấu hổ, khóe miệng cong lên tạo thành hình vòng cung đẹp mắt, cười nhẹ gật đầu. Sau đó, cô lấy giấy A4 và bút từ trong túi ra, miệng thì lẩm bẩm thầm thì. Cái quái gì thế này, Phó Tây Phán này thật sự khắc cô mà. Phó Tây Phán cong ngón trỏ, gõ lên bảng đen: “Nào, chúng ta tiếp tục. Hôm nay tôi sẽ dạy mọi người cách sơ cứu vết thương, trước tiên hãy xem phản ứng bệnh lý của nó…..” Bạch Chỉ ngồi nghiêm chỉnh, một tay cầm giấy A4, một tay cầm bút chì. Nhớ trước đây, khi còn học đại học, cô cũng chưa từng nghiêm túc như vậy. Trong khi cô đang vô cùng mong chờ, thì bài giảng của Phó Tây Phán lại làm cô thấy sốc. Cô nheo mắt nhìn người đàn ông nho nhã nhẹ nhàng trên bục giảng, giọng anh trong trẻo như tiếng chảy của khe suối đầu nguồn, rất dễ nghe. Nhưng nội dung bài giảng của Phó Tây Phán lại vô cùng tẻ nhạt, đến nỗi giọng nói êm tai cùng vẻ ngoài tuyệt đỉnh cũng không thể cứu chữa được. Bạch Chỉ nhìn bản PPT mà anh tỉ mỉ tạo ra, nếu đây là một khóa sinh hoạt cộng đồng của của một trường đại học Y, cô nhất định cũng sẽ tranh giành quyết liệt giống như những sinh viên nữ khác. Xét cho cùng thì với diện mạo này của anh, chỉ cần đứng yên trên bục giảng, cũng khiến người ta vui vẻ nhìn. Nhưng đây là lớp học vệ sinh sinh lý của trường tiểu học a! Cho dù Phó Tây Phán đã loại bỏ đi những thuật ngữ chuyên nghiệp, nhưng nó vẫn là quá khó đối với những em học sinh còn chưa được tiếp xúc với môn sinh học này. Bạch Chỉ chống đầu, thấy đám học sinh nam phía trước đã gục xuống ngủ. Mấy em nữ thì giống cô, miễn cưỡng chống đầu nghe anh giảng. Hình như Phó Tây Phán đã nhận ra phản ứng của mọi người bên dưới. Bây giờ là đầu hè, điều hòa trong phòng cũng khá thấp, nhưng bàn tay anh lại ướt đẫm mồ hôi. Năng lực ứng biến của Phó Tây Phán cũng không kém, anh dần dần điều chỉnh lại cách dạy của mình, cho thêm vài cái ví dụ lâm sàng, nhưng bọn nhỏ vẫn mê mang như cũ. “Tôi vừa giảng xong cách sơ cứu khẩn cấp, các em có hiểu không?” Đáp lại câu hỏi của Phó Tây Phán là một tràng yên lặng. Anh ho nhẹ một tiếng, trên trán cũng đổ mồ hôi dày đặc. Trong phòng học rộng lớn, chỉ còn lại tiếng chạy cót két của điều hòa. Đến cả Bạch Chỉ ngồi ở phía sau cũng cảm thấy xấu hổ thay anh, xấu hổ như chân đất mới rời quê vậy á. Cô ôm đầu, cúi xuống không dám nhìn anh. Trong suốt tiết học, tất cả bọn nhỏ đều ngủ gật, chỉ có em nhỏ đeo khăn quàng đỏ hàng đầu tiên là còn ngồi nghiêm túc. Cho đến khi chuông tan học vang lên, Phó Tây Phán mới thoát khỏi tình trạng xấu hổ này. Phó Tây Phán tùy tay nới lỏng cà vạt của mình, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bạch Chỉ cầm USB đi đến: “Tiết sau để tôi tới giảng cho.” “Hả.” Phó Tây Phán hơi sửng sốt, sau đó lại cứng nhắc gật đầu: “Được.” Gần đây Bạch Chỉ đang đọc một bộ manga anime, cũng vừa lúc nói đến việc tạo thành vết thương. Cô đi lên bục giảng, đầu tiên là tóm tắt lại bài giảng tiết trước của Phó Tây Phán. Sau đó cô click mở video đã chuẩn bị trước ra: “Vừa rồi bác sĩ Phó đã giảng phần lý thuyết, các em có khả năng chưa hiểu lắm, sau đây chúng ta sẽ đi tìm hiểu chi tiết qua một video ngắn.” Trong khi phát đoạn phim hoạt hình, Bạch Chỉ lại giải thích thêm: “Như chúng ta nhìn thấy, khi bị thương, vi khuẩn sẽ theo vết thương xâm nhập vào cơ thể. Lúc này, những chiến sĩ bạch cầu sẽ nhanh chóng tập trung tại nơi bị xâm nhập, bao vây chặt chẽ lấy vi khuẩn và cắn nuốt chúng. Đây chính là lý do tại sao lại có hiện tượng viêm khi bị thương, là bởi vì những chiến sĩ bạch cầu đang chiến đấu anh dũng với vi khuẩn nha!” Một học sinh nam ngồi hàng đầu đột nhiên giơ tay lên: “Em biết rồi, bạch cầu giống như anh chị vậy, sẽ bảo vệ chúng ta.” “Đúng vậy.” Bạch Chỉ mỉm cười gật đầu: “Cho nên sẽ có hiện tượng viêm nhiễm, nhưng các em không cần lo lắng. Nhớ kỹ lời dạy của anh vừa rồi, đầu tiên là rửa sạch vết thương, nếu điều kiện cho phép thì phải làm bước tiêu độc khử trùng, sau đó bôi thuốc và giữ cho nó khô ráo hoặc là nhanh chóng đến bệnh viện để băng bó vết thương lại.” “Các em nhớ rõ chưa?” Ở dưới bục, những giọng nói non nớt cùng đồng thanh trả lời: “Nhớ rõ ạ!” Nhìn thấy bộ dáng thành thạo của Bạch Chỉ, Phó Tây Phán đứng ở bên cạnh cuối cùng thở phào một hơi. Sau khi tan học, bọn nhỏ vây quanh Bạch Chỉ để hỏi. Phó Tây Phán luôn được làm tâm điểm chú ý từ nhỏ đến lớn, nhưng lúc này lại mờ nhạt vô cùng. Anh cảm thấy mất mát mà đứng một bên, chờ bọn nhỏ hỏi xong rồi cùng Bạch Chỉ trở về bệnh viện. Bạch Chỉ ngồi xổm xuống để bằng với bọn nhỏ, kiên nhẫn trả lời từng câu từng câu một của các em. Phó Tây Phán khoanh tay đứng ở một bên, anh nhìn Bạch Chỉ nhếch nhẹ khóe miệng, đôi mắt cũng cong như vầng trăng khuyết, hoàn toàn khác hẳn những lần gặp trước đây, bị bọn nhỏ vây quanh, cả người cô như được che phủ bởi một tầng lụa mỏng, đột nhiên nhu hòa hơn rất nhiều. Một giọng nói non nớt ngọt ngào như sữa cắt đứt suy nghĩ của anh: “Anh ơi! Vì sao anh lại nhìn chằm chằm vào chị ấy vậy?” “A…” Phó Tây Phán cúi đầu nhìn cô bé trước mặt, nhất thời không biết nói gì. “Mẹ em nói, con trai mà nhìn chằm chằm con gái như vậy là vô lễ, hèn hạ, bỉ ổi…..” Hèn hạ…..Bỉ ổi? Bỉ ổi? Phó Tây Phán có cảm như có một mũi tên đâm vào tim anh. Anh chưa bao giờ nghĩ tới những từ này sẽ được dùng để hình dung bản thân anh. Anh ngồi xổm xuống, đang muốn giải thích thì cô bé lại ngắt lời anh: “A, em biết rồi, có phải là anh thích chị ấy đúng không ạ?” Phó Tây Phán trả lời một cách chắc chắn: “Không phải.” “À, vậy anh chính là con trai bỉ ổi hèn hạ rồi.” “Không phải…. Em nghe…..” Hai người tranh cãi làm Bạch Chỉ chú ý, cô tưởng Phó Tây Phán đang gặp rắc rối nên đã hỏi: “Có chuyện gì vậy?” “Chị bác sĩ ơi, vừa rồi anh trai này……” “Này…..” Phó Tây Phán bước sang trái, đứng chắn trước mặt và ngăn lại lời nói của bé: “Không có gì, không có gì, có mấy vấn đề cô bé chưa hiểu, tôi đang giảng lại cho bé mà thôi.” Nói xong, anh liền kéo cô bé đến một bên, trước khi tới giảng bài, Phó Tây Phán cũng có chuẩn bị. Giống như những bạn nhỏ khác, không ai là không bị mua chuộc bởi một cây kẹo mút cả, cho nên anh đã chuẩn bị trước mấy cây để trong túi. Anh như làm ảo thuật biến ra một cây kẹo, đưa cho bé. Nhưng mà đối phương lại không bị mua chuộc, cô bé chống nạnh, đánh giá người trước mặt. Hành động của Phó Tây Phán càng làm bé khẳng định là anh có mưu đồ gây rối. Những đứa trẻ thường rất nhiệt tình và tràn đầy lòng chính nghĩa. Bé quả quyết từ chối quà hối lộ của Phó Tây Phán, lại quay đầu lại gọi Bạch Chỉ: “Chị ơi, cái anh này……” “Này…..” Phó Tây Phán luống cuống, anh nhỏ giọng nói bên tai bé: “Đúng, đúng, đúng, anh thích chị ấy.” Bạch Chỉ chạy vội tới, ngồi xổm xuống hỏi: “Em gái à, làm sao vậy? Có gì không hiểu sao?” Phó Tây Phán nuốt nước miếng, hai tay nắm chặt góc áo, khẩn trương đến nỗi tim muốn nhảy lên cổ họng. Cô bé trước mắt lại mỉm cười lấy đi cây kẹo trong tay anh: “Không có gì đâu ạ. Cảm ơn anh bác sĩ và chị đã tới giảng bài cho chúng em ạ.” “Ôi. Sao miệng em lại ngọt như vậy.” Bạch Chỉ cũng từ trong túi lấy ra một thanh chocolate, cô nhẹ nhàng bỏ vào túi cô bé: “Đây là phần thưởng chị tặng cho cô bé miệng ngọt đáng yêu.” “Chị, chị ơi! Chị còn chưa trả lời câu hỏi của bọn em mà!” Phía sau có mấy đứa trẻ gọi Bạch Chỉ. Cô liền sờ đầu cô bé rồi lại vội chạy trở về bục giảng, tiếp tục trả lời câu hỏi. Nhìn thấy cô chạy đi, trái tim Phó Tây Phán đang bị treo lên rốt cuộc cũng đã hạ xuống, anh giơ tay lên lau mồ hôi trên trán. Cô bé lại mỉm cười: “Anh ơi, thế nào ạ? Có phải là em rất hiểu anh không?” Phó Tây Phán cười gượng hai cái: “Ừm. Đúng. Em lợi hại nhất.” Kết thúc buổi giảng bài tuyên truyền đầu tiên, hai người được chủ nhiệm lãnh đạo và những em học sinh cuối cấp đưa đến tận cổng. Bạch Chỉ và Phó Tây Phán cùng mỉm cười vẫy tay chào bọn trẻ. Cái cô bé kia chạy lên phía trước đội ngũ, bé hét lên gì đó nhưng lại bị nhấn chìm bởi tiếng tạm biệt của những em khác. Nhưng Bạch Chỉ lại loáng thoáng nghe được một câu: “Anh bác sĩ nhớ phải đối xử tốt hơn với chị bác sĩ nhé!” Bạch Chỉ tưởng mình bị ảo giác, vội vàng vỗ vai Phó Tây Phán: “Phó Tây Phán, vừa rồi anh có nghe thấy gì không?” Câu nói chói tai đó như một cây kim đâm thẳng vào tai xâm nhập vào não Phó Tây Phán, kích thích từng sợi dây thần kinh của anh, anh làm sao có thể nghe không rõ. Anh đỏ mặt, đi nhanh vài bước: “Không có. Cô bị ảo giác đấy, đi thôi, chiều nay tôi còn phải mang thực tập sinh đi tra phòng.” “Này. Anh chờ tôi với, anh đi nhanh như vậy làm gì, khoe chân mình dài lắm sao?” “Này, Phó Tây Phán, tôi đang nói chuyện với anh đấy!”.