CHƯƠNG11: Anh đôi khi quan tâm đến cô bé nhưng khi gặp **** thì anh dường như không chú ý đến  cô bé nữa. Lúc đó gia đình cô bé cũng chuyển sang Mỹ định cư. ..... ---------------------------------------^^-------------------------- Vĩnh Phong chợt gạt phăng suy nghĩ trong đầu, dù gì lúc đó anh cũng mới 12t...( ghê nha 12t bày đặt) Bóng hai đã đi xa khuất dần tuy nhiên, trong phòng vẫn còn một người ngơ ngác.  Bảo Ngọc nãy giờ vẫn chưa thể hiểu được lời Thế Nam nói, ngơ ngác hỏi lại con nhím cũng đang suy nghĩ( về anh Vĩnh Phong ý mà): Tên khốn kiếp, tên chó, dám đi không nói một lời nào với bà. Chuyện hôm trước bà còn chưa tính sổ đó giờ lại còn bỏ đi bất thình lình thế hả- trích lời của nhím. - Nèk nhím! Anh ta nói gì thế? -.............................- Không trả lời. - Nhím- giọng vẫn còn nhẹ nhàng. -..............................- Vẫn không có tiếng trả lời. - NHÍM!- giờ đã giận thiệt sự. - Ơ! Mày nói gì thế!- nhím sự tỉnh ngơ ngác hỏi lại. - Hả! Thế là nãy giờ mày không nghe tao nói gì ak! - Không!- lại ngơ ngác( chị nhím đáng iu ghê >.> trích suy nghĩ của nhím. Hai người cùng ra ngoài đường bắt một chiếc xe đến bar Phong Trần, bar của Bảo Ngọc thích nhất. -------------------- Tại phòng VIP------------------------- Chẳng nói chẳng rằng Bảo Ngọc gọi luôn 2 chai rượu loại mạnh ra đây. Nhím thì vẫn như con nai vàng ngơ ngác nhìn Bảo Ngọc, chẳng lẽ nãy giờ nó quên sự tồn tại của mình ở đây hay sao thế???? - Ơ mày sao gọi nhiều thế??? - Kệ! Tao đang buồn phải uống rượu để giải sầu chứ!- Việc nó uống rượu là chuyện bình thường. Ặc ! Có chuyện gì mà con nhím phải lo lắng như thế???