Khác hẳn lần chạm nhẹ trước, có lẽ kéo theo cả sự nhớ nhung trong mấy ngày qua, nụ hôn này còn kịch liệt hơn màn mưa phùn bên ngoài mái hiên. Thanh Ninh nhắm mắt không dám mở, xúc cảm trên môi rất rõ ràng. Mặt đỏ kinh người, hai tay cứng ngắc không biết để ở đâu. Cằm bị tay người kia giữ, hai má bị bắt ngửa lên, bên tai là tiếng mưa rơi xuống tảng đá, cảm giác tê dại kéo dài một đường không thôi. Trong đầu Thanh Ninh là một mảnh hỗn loạn, hoảng hốt nhận ra rằng hình như kỹ thuật hôn của Bạch Tân Hàn tiến bộ hơn nhiều rồi...... Cô nửa tỉnh nửa mê mở to mắt, đối diện với ánh mắt quấn quýt si mê của Bạch Tân Hàn. "Meo~~", Thanh Ninh quay đầu, thấy một con mèo màu cam nằm úp sấp bên cạnh tường ở phía đối diện, đôi mắt màu xanh của nó đang nhìn bọn họ chằm chằm. Cô giật mình, vội vàng lùi về đằng sau, chân để trên tường, tay buông lỏng, tiếng ô rơi lạch cạch trên mặt đất. Bạch Tân Hàn rất bất mãn với hành động lùi bước của cô, tay giữ sau đầu cô, tiếp tục hôn đôi môi mềm mại của cô. Thanh Ninh phát ra hai tiếng "ưm ưm" phản kháng nhưng không có kết quả, đành phải mặc kệ cậu ta. Không biết hôn bao lâu, Bạch Tân Hàn mới vừa lòng. Môi Đàm Thanh Ninh đỏ bừng, tay chân nhũn ra. So sánh với nụ hôn đầu, cảm giác lần này hoàn toàn khác. Như thể cậu ta ở nhà đăng ký một khóa học hôn môi cấp tốc. Nghĩ như vậy, Thanh Ninh chưa kịp suy nghĩ đã hỏi ra: "Có phải mấy hôm nay cậu trộm học hôn không ?" Nhìn vẻ mặt sững sờ của Bạch Tân Hàn, Thanh Ninh mới ý thức được mình đã nói cái gì. "Không có gì không có gì." Cô vội vàng lắc đầu: "Mình chưa hỏi cái gì hết." Bạch Tân Hàn là người thông minh, hơi suy nghĩ là đã hiểu. Cậu cau mày, giọng nói như bừng tỉnh còn kèm theo vài phần cảnh cáo: "Thì ra cậu trách mình lần trước hôn không tốt." Đó cũng là lần đầu tiên của cậu, lúc ấy chỉ nghĩ muốn quan hệ của hai người gần gũi hơn, có tiến triển nhanh hơn, trên thực tế cậu thấy khẩn trương không kém. "Không có, không có." Đàm Thanh Ninh lắc đầu như trống bỏi. Không thể thừa nhận không thể thừa nhận. Làm sao cô có thể nhớ lại một thứ giống như nụ hôn đầu ? "Vậy cậu nên phối hợp với mình luyện tập thêm nhiều lần." Mắt thấy cậu ta định cúi đầu xuống, trong giây lát Đàm Thanh Ninh lấy hai tay bịt kín môi. Bạch Tân Hàn không kịp dừng lại, nụ hôn cứ thế dừng trên mu bàn tay cô. Thanh Ninh mở to hai mắt, do bị tay ngăn nên nghe giọng hơi khàn: "Sao cậu còn hôn tay." Ánh mắt lưu luyến của Bạch Tân Hàn dừng trên mặt cô một lát, cúi đầu "ừ" một tiếng. Cậu xoay người cúi người nhặt cây ô mà Đàm Thanh Ninh làm rơi xuống đất, tay kia thì dắt người. "Đi thôi, không phải muốn đi mua đồ sao ?" Thanh Ninh trả lời lại, lúc này mới phát hiện mưa bên ngoài mái hiên đã tạnh, con mèo vàng mập mạp không biết đã chạy đi đâu nữa. "Buổi tối cậu ở đâu ?" Trên đường, Thanh Ninh quan tâm hỏi hành trình cậu ta. "Ở khách sạn trên trấn cậu." Bạch Tân Hàn dự tính sẽ ở đây chơi với cô một ngày, ngày mai sẽ quay về thành phố. "Ừm." Thanh Ninh dừng lại một chút, lại nghĩ đến chuyện khác, "Có thật là bác sĩ của cậu đồng ý cho cậu phẫu thuật sau khi thi đại học không ?" Bạch Tân Hàn hơi ngưng lại, nhìn ánh mắt sạch sẽ trong suốt của cô, mặt không đổi sắc trả lời: "Đồng ý." Lời này thực ra cũng đúng, nhưng là bác sĩ miễn cưỡng đồng ý. Ý kiến của bác sĩ là càng phẫu thuật nhanh chóng càng tốt, việc chuẩn bị bắt đầu trước khi phẫu thuật không phải là chuyện nhỏ. Càng để thời gian dài, khối u sẽ càng phát triển không thể khống chế. Cho dù đến lúc làm phẫu thuật, vẫn sẽ tồn tại đủ loại nguy cơ không tốt. Bởi vì vị trí của khối u không tốt, cho nên bác sĩ không thể nắm chắc phần trăm cơ hội thành công. Cuộc phẫu thuật lần này, cậu phải ra nước ngoài thực hiện. Nhưng chính vì còn nhiều rủi ro không nắm chắc được phần thắng, Bạch Tân Hàn mới không muốn đi bây giờ. Cậu muốn cùng Đàm Thanh Ninh thi xong đại học, xem cô thi được điểm thật cao. Cậu sợ vì cuộc phẫu thuật này mà có nhiều suy nghĩ ảnh hưởng không tốt với cô, cũng ảnh hưởng đến kết quả thi vào đại học. Cậu không muốn Đàm Thanh Ninh lo lắng cho mình, càng không muốn nhỡ may có điều gì xảy ra ngoài ý muốn làm cho cô khổ sở. Cứ để từ từ đi. Chờ đến khi cô bạn gái nhỏ của cậu thi xong kỳ thi đại học, cậu mới yên tâm ra nước ngoài chữa bệnh. Bây giờ đã là tháng hai, tính qua chỉ bốn tháng nữa là hết, thời gian trôi qua rất nhanh. Bạch Tân Hàn siết chặt bàn tay đang nắm của hai người, trong lòng âm thầm hứa hẹn. Hôm nay Đàm Thanh Ninh chơi ở bên ngoài cùng Bạch Tân Hàn đến tận buổi tối mới về. Cô đưa Bạch Tân Hàn đi ngồi trên thuyền Giang Nam, cùng nhau đi qua cầu đá, còn đi đến ngôi đền ở trên trấn bái phật. Ý nguyện của Đàm Thanh Ninh là Bạch Tân Hàn sẽ khỏe mạnh. Sau khi thành tâm quỳ lạy, cô đứng dậy, không thấy bóng dáng Bạch Tân Hàn đâu. Bên ngoài đền có một cây thông cổ thụ được trồng rất lâu năm, cành cây to khỏe, lá cây sum xuê. Trên cây treo đầy dây ước nguyện màu đỏ, nhìn từ xa thấy giống một mảng lá cây màu đỏ. Dưới tàng cây, cô thấy dáng người cao ngất của Bạch Tân Hàn. Cô đi vài bước đến: "Cậu đang làm gì đấy ?" Bạch Tân Hàn chỉ chỉ cây: "Treo dây ước nguyện." Đàm Thanh Ninh cười: "Cậu cũng tin cái này á ?" Trong ấn tượng của cô, Bạch Tân Hàn không giống người sẽ làm những loại chuyện này. Qủa nhiên, Bạch Tân Hàn lắc đầu: "Vốn không tin." Cậu dừng lại, nhìn Đàm Thanh Ninh bổ sung: "Thử xem." "Vậy cậu ước muốn gì? Có phải là người sẽ khỏe mạnh, phẫu thuật thuận lợi không?" Thanh Ninh vui vẻ hỏi: "Chắc chắn sẽ nhận được." Bạch Tân Hàn "ừ" một tiếng, khuôn mặt đã đẹp trai bởi vì có ý cười mà trở nên dịu dàng, càng đẹp. "Ước nguyện của mình chắc chắn được thực hiện." Cậu giữ chặt tay Đàm Thanh Ninh đi ra ngoài, đi hai bước quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt sâu lắng: "Cậu nói đó, nhớ kỹ." Thanh Ninh thấy khó hiểu, sao cô thấy có điều gì đó không đúng nhỉ ? Giác quan thứ sáu của cô đã ngăn cản sự tò mò muốn khám phá nó, cứ như vậy bị dẫn ra khỏi ngôi đền. Mùng năm, Đàm Thanh Ninh và Bạch Tân Hàn đều tự về nhà. Mùng sáu, Đàm Minh Hữu lái xe đưa con gái đến biệt thự trong thành phố. Phòng của Đàm Thanh Ninh đã được dì Tưởng quét dọn sạch sẽ, sạch như mới. Mẹ cô nói cảm ơn dì Tưởng, mang một phần đặc sản của trấn Hòe gửi tặng cho mấy dì và mấy chú trong nhà đã chăm sóc con gái mình. Mùng bảy, Đàm Thanh Ninh giống như mọi người, chính thức quay về trường. Buổi chiều, trường học tiếp tục làm một bài diễn thuyết tới học sinh lớp 12 sắp tốt nghiệp. Đủ các kiểu thể loại khác nhau nhằm thúc đẩy tinh thần học tập, để cho học sinh cuối cấp quay về cuộc sống học tập gian khổ khó khăn phấn đấu trong nhà trường. Tất cả mọi việc dựa theo tiến triển như thường tiến hành chậm rãi. Sinh hoạt của Đàm Thanh Ninh về nguyên bản không có gì thay đổi quá lớn, ngoại trừ có bạn trai. Không đúng, là một người bạn trai thích hôn môi. Từ hôm đó, Bạch Tân Hàn luôn lấy cái cớ luyện tập kỹ năng hôn, công khai trắng trợn hôn. Ngày thường cậu ta còn tự mình khắc chế, dù sao thời gian hai người ở cạnh nhau không nhiều lắm. Nhưng chiều chủ nhật nào cũng vậy, không tránh được việc Bạch Tân Hàn tận dùng thời gian dạy kèm để hôn. Thời gian đầu Thanh Ninh còn thấy ngượng ngùng, một thời gian sau bắt đầu thích ứng thừa nhận yêu cầu của cậu ta. Giống như trước đây, cô luôn bất tri bất giác dung túng cho mọi việc làm của Bạch Tân Hàn. Cuộc sống cấp ba luôn buồn tẻ vô vị, tất cả các hoạt động sau giờ học bị ngừng lại, chỉ còn học tập ngày qua ngày. Ngày tháng trôi qua trong những kỳ kiểm tra và ôn tập liên tục. Tháng ba, lễ tuyên thệ 100 ngày đã qua(*). Tất cả học sinh Thanh Trung đang chuẩn bị cho kỳ thi tháng này.