Thích người khác ? Có ý gì ? Sao tự nhiên nói câu này. Đàm Thanh Ninh ngẩn người, muốn giãy ra. Như biết trước được ý đồ của cô, cánh tay Bạch Tân Hàn đặt bên hông cô càng dùng nhiều lực. Trước khi Đàm Thanh Ninh lên tiếng, cậu lại hôn lên lỗ tai đang đỏ bừng của cô. Đưa ra đề nghị: "Muốn làm một đôi người tuyết không ?" Đầu óc Đàm Thanh Ninh đã trở nên hỗn loạn kể từ lúc Bạch Tân Hàn cúi đầu xuống hôn, một dòng nhiệt nóng chạy thẳng trong người. Trước mắt chỉ cần thoát khỏi không khí ngượng ngùng này, làm gì cũng được. Vì thế cô đồng ý. Hai người đi xuống vườn hoa bên dưới. Lúc sáng các dì dọn dẹp một ít tuyết ở trong vườn để lấy lối đi lại. Ở trên ven đường và ngoài mặt cỏ vẫn còn tuyết. "Hình như không còn nhiều, chúng ta có thể đắp một người." Đàm Thanh Ninh chà tay, nóng lòng muốn làm. Bạch Tân Hàn lên tiếng, làm một quả cầu tuyết trên mặt cỏ, dùng tay lăn lăn, quả cầu tuyết trong bóng đêm ngày càng lớn. Thanh Ninh nhìn động tác làm thành thục của Bạch Tân Hàn, ý thức vừa mất khi nãy đã quay lại. Mới nãy cậu ta nói cái gì ? Đi khám bệnh!!! Tim Đàm Thanh Ninh nhảy dựng lên, bước hai ba bước trên tuyết tạo ra âm thnah giòn giã nhảy đến trước mặt Bạch Tân Hàn, vui mừng hỏi: "Cậu đồng ý đi khám bệnh ?" Động tác trên tay Bạch Tân Hàn dừng lại: "Ừ" "Khi nào thì đi? Ngày mai đi đúng không? Cậu gọi điện thoại cho bố chưa?" Đàm Thanh Ninh hỏi ra một loạt vấn đề liên tục như pháo liên thanh. Bạch Tân Hàn dừng lại, đứng thẳng lên nhìn cô từ phía trên, trong tiếng nói đã có sự không vui: "Nhìn cậu như rất muốn đuổi mình đi ?" Thanh Ninh lắc đầu, giải thích: "Mình không có ý này. Nhưng mà ------" Tất nhiên là khám bệnh càng sớm càng tốt. Bạch Tân Hàn mím môi: "Sau khi thi đại học." Đàm Thanh Ninh thấy căng thẳng, sau khi thi đại học. Từ bây giờ đến lúc đó còn tận nửa năm. Muộn như vậy ? Cô mím môi định khuyên cậu ta đi sớm hơn nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy cằm Bạch Tân Hàn đang căng chặt, lại im miệng. Bạch Tân Hàn không để ý đến sự mờ ám của cô, cúi người tự mình tiếp tục nặn người tuyết. Thanh Ninh thấy thế cũng không nói gì thêm, đi đến cùng cậu ta làm một quả cầu tuyết. Sau một hồi hai người cố gắng làm, một người tuyết đã thành hình. "Mình đi lấy thêm đồ." Thanh Ninh chà xát hai tay, xoay người chạy về phòng. Khi quay lại, trên tay cô có cà rốt, nắp chai, khăn quàng cổ, mũ và mấy thứ nhỏ khác. Thanh Ninh đội chiếc mũ giáng sinh màu đỏ lên đầu người tuyết, cười tủm tỉm: "Ha ha ha, bây giờ nó là cô bé quàng khăn đỏ." Bạch Tân Hàn đứng sang một bên, lặng lẽ nhìn Đàm Thanh Ninh đặt những thứ trong tay mình lên người tuyết. "Xong rồi, sau này nó sẽ giữ nhà cho chúng ta!!" Đàm Thanh Ninh vỗ vỗ đầu người tuyết, ngẩng đầu cười với Bạch Tân Hàn, một đôi mắt ngập trong màu tuyết, sáng lấp lánh trong bóng đêm. Bạch Tân Hàn rung động. Giây tiếp theo, một đôi tay mềm mại nắm lấy bàn tay phải lạnh lẽo của cậu. Đàm Thanh Ninh xoa xoa tay Bạch Tân Hàn, ngẩng đầu nhìn: "Tay cậu thật lạnh, chúng ta mau vào trong thôi." "Ừ", Bạch Tân Hàn trả lời rồi tùy ý để cô kéo mình trở về phòng. Đắp xong người tuyết đã hơn mười một giờ. Thời gian cũng đã muộn, Thanh Ninh sửa sang lại mấy tập đề xong lên giường, nhắm mắt lại rất lâu nhưng không có cách nào vào giấc ngủ. Cô cảm thấy rất vui vẻ vì Bạch Tân Hàn đồng ý đi khám bệnh, nhưng lại thấy vô cùng lo lắng vì thời gian đi khám quá muộn, muốn tìm một lý do để khuyên cậu ta lần nữa. Không nghĩ đến, lý do cô còn chưa nghĩ ra, Bạch Tân Hàn đã vào viện trước một bước. ---- Cậu ta phát sốt. Buổi sáng ngày hôm sau, Đàm Thanh Ninh là người đầu tiên phát hiện ra Bạch Tân Hàn có điểm không thích hợp. Khi cô xuống tầng ăn cơm thấy sắc mặt cậu ta ửng hồng khác hẳn so với ngày thường, đôi mắt đẹp ẩn ẩn hơi nước. Đàm Thanh Ninh nhíu mày, nghiêng người sờ lên trán cậu ta: "Cậu không sao chứ?" Ngay khi chạm vào da, lòng bàn tay cô rút vội về vì nóng. "Cậu phát sốt." Đàm Thanh Ninh nghiêm túc nói. Bạch Tân Hàn hạ mi mắt, "Ừm" một tiếng, tỏ ra không hề để ý đến việc này. Thanh Ninh chà chà tay, đi đến ngăn kéo trong phòng khách, lấy cặp nhiệt độ cho Bạch Tân Hàn. "39,5 độ!! Cao thế này! Cậu phải uống thuốc hạ sốt." Tròng lòng Thanh Ninh hoảng hốt, vội vàng đi vào phòng bếp gọi người. "Dì Tưởng! Trong nhà có thuốc hạ sốt không ạ?" "Có, có, để dì đi lấy." Dì Tưởng lau tay, nhanh chóng đi lấy thuốc và cốc nước ấm để lên bàn ăn. Bạch Tân Hàn ngoan ngoãn uống thuốc trước sự theo dõi của Đàm Thanh Ninh, như một người rối gỗ biết nghe lời. Thanh Ninh nghĩ bởi vì cậu ta giúp mình đắp người tuyết nên mới phát sốt, trong lòng thấy áy náy. Sức khỏe cậu ta vốn không tốt, sao ngày hôm qua cô không nghĩ đến chuyện này ? Nhìn biểu hiện Bạch Tân Hàn ngoan ngoãn hơn ngày thường, Thanh Ninh càng thêm ảo não. "Chúng ta đi bệnh viện xem thế nào được không? Để xem có cần phải truyền nước không?" Cô hơi cúi người xuống, kiễn nhẫn đối mặt với người ngồi đằng trước. Bạch Tân Hàn ngồi trên ghế, khẽ nhếch cằm nhìn cô, chậm rãi gật đầu. "Cậu đi cùng mình." Tiếng nói hơi khàn do phát sốt. Thanh Ninh vội vàng gật đầu, "Được, được, mình lấy ít đồ xong chúng ta đi bệnh viện." Đàm Thanh Ninh xin thầy giáo nghỉ một ngày, đeo cặp sách trên lưng đến bệnh viện cùng Bạch Tân Hàn. Hai người đeo khẩu trang ngồi trên ghế màu lam ở đại sảnh, yên lặng chờ Uông Sâm đi đăng ký nộp phí. Mùa đông, người cảm lạnh phát sốt rất nhiều, trong sảnh bệnh viện chỗ ngồi chật kín. Chờ đến mười giờ sáng Bạch Tân Hàn mới đến lượt truyền nước. Uông Sâm ra ngoài mua đồ này nọ, trong chỗ truyền hai người ngồi cạnh nhau, chỗ bên cạnh Thanh Ninh để cặp sách. Cho dù hơn nửa khuôn mặt ở trong khẩu trang, cũng không ngăn được vẻ mặt mệt mỏi của Bạch Tân Hàn. Bạch Tân Hàn mệt mỏi khép hờ mi mắt, mặt mày xanh xao. Thanh Ninh nhìn cậu ta như vậy, nỗi áy náy càng tăng thêm. "Có mệt không? Cậu ngủ một lát đi. Mình để ý bình nước cho cậu." Bạch Tân Hàn "Ừ" một tiếng, nghiêng đầu ngả vào bả vai Đàm Thanh Ninh, tay chuyền nước đặt trên tay vịn, một tay khác cầm tay Đàm Thanh Ninh. Bả vai cô gái vừa nhỏ vừa gầy, chiều cao thấp hơn nhiều, tư thế này đối với Bạch Tân Hàn mà nói không thoải mái gì. Cậu khẽ nâng mi mắt, nhìn khuôn mặt lo lắng của cô, mỉm cười nhắm mắt lại. Hai bàn tay phía dưới quần áo mười ngón tay đan vào nhau, thân mật khăng khít. Chỉ muốn ở bên cậu một thời gian ư ? Không, không đủ. Cậu đã bị làm hư, lòng tham đã muốn thật lâu, thật lâu. Thanh Ninh ngồi trong chốc lát, nghe thấy tiếng hít thở đều đều trên vai, cẩn thận duỗi bàn tay còn lại của mình lấy danh sách từ vựng tiếng anh trong cặp ra và đọc thầm. Nhưng chưa đọc được bao lâu, cô nghe thấy tiếng thở dài phía đối diện. Đàm Thanh Ninh ngẩng đầu, hoang mang nhìn về phía cô gái phát ra âm thanh. Một cô gái khoảng hơn 20 tuổi, trên đầu dán miếng tản nhiệt, trên mu bàn tay đang cắm kim truyền nước. Thấy Đàm Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn mình, cô ấy cười cười, nhỏ giọng hỏi: "Cô bé, đây là bạn trai em à?" Thanh Ninh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Bạch Tân Hàn, nhẹ nhàng gật đầu. Tay cũng đã nắm, thừa nhận cũng chẳng sao. Dù gì hai người đâu có quen biết. Cô gái nhìn danh sách từ đơn tiếng anh trên tay Thanh Ninh, tỏ ra hâm mộ lại hiểu rõ cười cười: "Aiz, thật tốt." Cô nhíu mày: "Bạn trai em rất đẹp trai."