Sau cơn mưa, không khí tươi mát, trong không gian tràn ngập mùi bùn đất cỏ tươi. Con đường đá ướt nhẹp, xen lẫn màu xanh của rêu trong đó, đầy sức sống. Hai người đi dọc theo hiên nhà, giọt mưa còn sót lại trên mái nhà chảy theo những viên ngói xanh đen, thỉnh thoảng có giọt rơi xuống chân họ. "Rất nhiều người không còn sống ở đây nữa...." Đàm Thanh Ninh vừa đi vừa nói chuyện: "Hơn nữa gần đây chính phủ dự kiến sẽ xây dựng một khu phố thương mại mới, hình như sang năm mở cửa ra bên ngoài. Đến lúc đấy người ở đây đã thiếu lại càng thiếu...." Đây là căn nhà tổ của nhà họ Nhan, bây giờ không còn ai ở. Tổ tiên của nhà họ là trạng nguyên đấy. Lúc nhỏ mình rất thích chị Nhan, cảm thấy chị ấy là tiên nữ.... "Đây là cây hồi nhỏ mình từng trèo, không ngờ leo lên cao xong không dám trèo xuống, ở trên đó ôm thân cây khóc lớn. Nhiều hàng xóm còn tưởng mẹ mình đánh mình, ở dưới khuyên mẹ mình không nên quá nghiêm khắc với trẻ nhỏ, ha ha ha." ........... Đa số thời gian là Đàm Thanh Ninh nói, Bạch Tân Hàn im lặng lắng nghe. Buổi chiều sau cơn mưa đường phố vắng vẻ, có mấy chiếc thuyền con có mái lẻ loi đậu bên bến tàu. Thi thoảng bên đường có tiếng mở cửa kít két, có người đi ra từ lối đi nhỏ, cảnh tượng nhàn nhã thong thả. Đàm Thanh Ninh mang theo Bạch Tân Hàn đi khắp phố và các ngõ hẻm, đi cầu qua sông, sau một vài khúc cua, hai người đến khu buôn bán tương đối ồn ào. Chỗ này trừ bỏ người địa phương, còn có ít khách du lịch, náo nhiệt hơn rất nhiều. Đàm Thanh Ninh chỉ chỉ cửa hàng phía trước đang có rất nhiều người dân xếp hàng, nói: "Đây là cửa hàng bán đặc sản bánh nướng ở chỗ này, mình muốn mua mấy cái về cho bà nội và dì Quân. Hay là cậu ngồi đây chờ mình một lúc ------" "Cùng đi đi." Bạch Tân Hàn đề nghị. Đàm Thanh Ninh do dự rồi đồng ý: "Được rồi, nhưng bên cạnh có bán thịt lợn và xương sườn, nếu cậu cảm thấy khó chịu thì đừng xếp hàng." Hai người đứng phía cuối hàng, giống như mọi người xếp hàng chờ đợi. Một gian hàng bánh nướng nhỏ, làm ăn thịnh vượng. Trong tiệm có mấy nhân viên tay chân lưu loát làm bánh, một người có thân hình mũm mĩm đứng bên cạnh đóng gói thu tiền. Trên biển hiệu màu đen có mấy chữ màu vàng viết theo kiểu thư pháp -----"Bánh nướng Trầm ký." "Gia đình chú Trầm đã mở tiệm bán bánh nướng được nhiều năm, trước kia quán ở khu dân cư cũ, sau này nhiều khách nên chuyển đến đây." Đàm Thanh Ninh đang xếp hàng không quên nói cho Bạch Tân Hàn những chuyện trong trấn. Bạch Tân Hàn không có hứng thú về lịch sử món bánh nướng mà Đàm Thanh Ninh nói, nhưng cậu thích nghe cô nói chuyện. "Ăn siêu ngon." Cô lấy tay ra dấu hiệu so sánh, hai mắt tỏa sáng: "Người ở chỗ này đa phần đều đã ăn rồi, cho nên người đến xếp hàng nhiều lắm." Cũng may bây giờ không phải giờ cao điểm ăn cơm, hai người không cần chờ quá lâu. Đàm Thanh Ninh mặn ngọt đều mua, lúc muốn trả tiền, người đàn ông trung niên đang mải miết thu tiền đột nhiên nhìn chằm chằm vào Đàm Thanh Ninh rồi nhíu mày. "Cháu là cháu gái của bác sĩ Đàm ?" Người đàn ông trung niên nhìn Đàm Thanh Ninh, hỏi bằng giọng địa phương. Đàm Thanh Ninh ngạc nhiên, gật gật đầu: "Đúng vậy, con chào chú Trầm." Ông nội từng chữa bệnh cho bố chú Trầm, mỗi lần đến cửa hàng mua bánh thì cả gia đình sẽ không thu tiền bọn họ. Qủa nhiên, chú Trầm vung bàn tay to, từ chối thu tiền: "Không cần trả tiền. Chú Trầm mời cháu và bà nội ăn." Đàm Thanh Ninh không nghĩ chú Trầm sẽ nhận ra mình, muốn cự tuyệt. Ai ngờ còn chưa kịp nói, chú Trầm quét mắt nhìn Bạch Tân Hàn bên cạnh, nở nụ cười. Chú đưa những chiếc bánh đã đóng gói cho Thanh Ninh với vẻ mặt ân cần, dùng từ địa phương trêu ghẹo: "Mao ô đầu Đàm (cô bé) có bạn trai rồi à ?" Một câu làm tất cả những gì Đàm Thanh Ninh muốn nói nghẹn lại trong họng. Hai má cô đỏ bừng, theo bản năng phủ nhận: "Không có không có ạ, con cảm ơn chú Trầm, vậy con đi trước." Không quan tâm đến chuyện trả tiền nữa, Đàm Thanh Ninh nhận gói to lôi ống tay áo Bạch Tân Hàn chạy nhanh đi. Sau khi chạy một đoạn cách khá xa Đàm Thanh Ninh mới chậm rãi dừng lại, thở hổn hển. "Cậu chạy cái gì ?" Hơi thở Bạch Tân Hàn ổn định, nhíu mày nhìn hai má đỏ bừng của cô: "Người kia vừa nói gì với cậu ?" "Hả?" Đàm Thanh Ninh ngẩng đầu, chớp chớp mắt: "Chú, chú ấy nhận ra mình. Chú biết ông nội và bà nội nên không lấy tiền của mình." Bạch Tân Hàn nhìn khuôn mặt hơi bối rối của cô, nhíu mày suy nghĩ nghi ngờ hỏi: "Có phải hỏi cậu có bạn trai không ?" Đàm Thanh Ninh cứng đờ, độ nóng trên mặt tăng lên, trả lời ấp úng. So với dáng vẻ ngượng ngùng của cô, Bạch Tân Hàn có vẻ tự nhiên hơn, trong giọng nói có sự chất vấn nhỏ: "Sao cậu không thừa nhận ?" Đàm Thanh Ninh bị thái độ hỏi hùng hồn như hợp tình hợp lý lắm của Bạch Tân Hàn dọa cho ngây người. Thế mà cậu ta có thể hỏi câu hỏi này ? "Đương nhiên không thể thừa nhận!!" Cô mở to hai mắt nhìn, điều này là chắc chắn. "Trường học chúng ta không cho yêu sớm. Chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả việc hái trộm quýt cậu biết không ? Nếu thầy La biết sẽ đưa chúng ta đi văn phòng nói chuyện, còn có thể gọi cho bố mẹ đó. Hiểu không ?" Sự ngượng ngùng ban đầu tự nhiên biến mất, vẻ mặt của Thanh Ninh rất nghiêm túc, trịnh trọng dạy dỗ Bạch Tân Hàn. Bạch Tân Hàn mím môi thành đường thẳng, ánh mắt trở nên bình tĩnh. Trường học trước đây của cậu tương đối cởi mở, chưa bao giờ quản loại chuyện này, ở trung học có rất nhiều đôi yêu nhau, quen bạn trai bạn gái. Cậu cũng mới biết được, có trường học đưa ra lệnh cấm này. "Ở trường học không thể công khai quan hệ chúng ta ?" Bạch Tân Hàn nhướn mày, lãnh đạm hỏi. Đàm Thanh Ninh lắc đầu chắc chắn, đưa ra câu trả lời: "Không thể." Cô ngẩng đầu chống lại ánh mắt chết chóc của Bạch Tân Hàn, trong lòng không yên. Cậu ta sẽ không đồng ý ư ? Nếu không đồng ý yêu trộm, bọn họ chỉ có thể ------- "------Ừ." Bạch Tân Hàn cúi đầu đồng ý, rời mắt nhấc chân đi về trước. Đàm Thanh Ninh ngạc nhiên, cũng đi theo sau. Không biết có phải do ảo giác hay không, lúc Bạch Tân Hàn hạ mi mắt, trong nháy mắt kia cô thấy được một tia mất mát. Nhìn bóng lưng tuấn tú cao gầy của Bạch Tân Hàn, phối hợp với thời tiết lạnh sau cơn mưa, mang chút mùi vị đáng thương. Đàm Thanh Ninh chợt thấy mình nên bị lên án vì hành động của bản thân, sinh ra cảm giác chột dạ. Cô chạy chậm mấy bước vượt qua Bạch Tân Hàn, ngẩng đầu cẩn thận quan sát sắc mặt cậu ta. Vẻ mặt Bạch Tân Hàn đã trở về như lúc bình thường, nhìn không ra cảm xúc gì. Hình như nhận ra ánh nhìn từ Đàm Thanh Ninh, cậu hơi nghiêng đầu, mắt nhìn thẳng về phía cô, đưa ra mệnh lệnh nhẹ nhàng: "Đồng hồ mình tặng cậu không được tháo xuống." Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ tặng quà cho con gái, không biết phải đưa cái gì thì tốt. Đồng hồ chắc là có thể được dùng trong lúc đi thi đúng không ? Vốn cậu muốn mua cho mình một chiếc đồng hồ giống của cô, nhưng Uông Sâm nói ở Thành phố C không có thương hiệu này, vì vậy đành phải mua một chiếc khác. Cậu cũng có một chiếc đồng hồ nam tương tự, nhưng nó để trong nhà ở thành phố A. Cậu đã gọi điện cho người mang đến đây, ngày mai trở về là có thể nhận được. Đàm Thanh Ninh không biết suy nghĩ của Bạch Tân Hàn. Bây giờ cô thấy hơi áy náy, vì muốn Bạch Tân Hàn vui vẻ, cô không hề nghĩ ngợi đã đồng ý. Qủa nhiên, sau khi nghe thấy cô đồng ý, khóe miệng Bạch Tân Hàn dương lên. Thanh Ninh thở phào nhẹ nhõm. Không phải chỉ là một chiếc đồng hồ đeo tay thôi sao, có thể ảnh hưởng gì chứ. Nhưng mà buổi tối mấy giờ sau, suy nghĩ son sắt này sắp lung lay đổ bể. Một lúc lâu sau khi ăn cơm chiều xong, bà nội đã về phòng nghỉ ngơi từ sớm. Buổi tối ở trấn nhỏ rất im ắng, mọi người có thói quen đi nghỉ ngơi và ngủ sớm rồi dậy sớm vào sáng hôm sau để làm việc. Người trong khu phố thưa thớt, toàn bộ dãy nhà chìm trong bóng tối, chỉ có tiếng chó sủa thỉnh thoảng nhắc nhở mọi người rằng vẫn còn người sống ở đây. Gió thu hiu hiu, mát mẻ hợp lòng người. Thanh Ninh ở trong phòng, dùng điện thoại di động của mình bí mật kiểm tra nhãn hiệu và giá tiền của chiếc đồng hồ.