Nghe Qúy Lam nói xong, Thanh Ninh lắc lắc đầu: "Lâu lắm rồi mình không xem, nhưng mà có người tỏ tình với cậu ta là chuyện bình thường mà." Trên trang trường luôn có rất nhiều bài thổ lộ tình yêu các kiểu, việc Bạch Tân Hàn được đưa lên đó không hề kỳ lạ chút nào. Qúy Lam mím môi, giọng nói trở nên nghiêm túc: "Không chỉ là vấn đề tỏ tình." Thanh Ninh: "Hả?" Qúy Lam ghé sát vào tai Đàm Thanh Ninh thì thầm hỏi nhỏ: "Có phải cậu ta ăn chay không ăn mặn?" Lông mi Thanh Ninh run lên, kinh ngạc hỏi lại: "Sao cậu biết ?" Qúy Lam im lặng nhìn cô, trong đầu hiện lên hình ảnh lần duy nhất ăn cơm cùng với Bạch Tân Hàn. Bấy giờ mới giật mình tỉnh ra: "Hôm đó cậu cố ý nói như vậy để chúng ta ăn chay vì Bạch Tân Hàn đúng không?" Thanh Ninh gật gật đầu, thản nhiên thừa nhận: "Thỉnh thoảng chúng ta ăn một chút cũng có sao đâu?" Qúy Lam nhíu mày, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi nhìn cô bạn thân vẫn rất bình tĩnh, bán tính bán nghi hỏi: "Cho nên cậu biết nguyên nhân?" "Nguyên nhân?" Thanh Ninh nhướn lông mày, có chút hoang mang: "Mình không biết. Chắc là do thói quen." Nhìn vẻ mặt phức tạp của Qúy Lam, tim cô nhảy dựng lên, một cỗ dự cảm không lành xuất hiện, giọng nói cũng đầy cẳng thẳng lo lắng. "Làm sao vậy?" Qúy Lam do dự một lúc lâu, nói ra một tin chấn động: "Có người nói cậu ta từng ăn thịt người!!" "Cái gì ??!!" Thanh Ninh mở to hai mắt, tim đập nhanh liên tục. Qúy Lam nhìn xung quanh một vòng, lôi cánh tay Đàm Thanh Ninh đi đến một góc khuất vắng người, nhỏ giọng nói: ""Không phải có người tỏ tình với cậu ta trên trang trường sao? Có một bình luận bên dưới nói rằng cậu ấy có tính cách kỳ lạ. Bởi vì trước kia cậu ta bị bắt cóc sau đó còn ăn thịt người......" Thanh Ninh hé môi vì ngạc nhiên, rất lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "Hắn dựa vào gì mà khẳng định như vậy?" Chuyện bị bắt cóc thì cô đã từng nghe từ ba mẹ, còn chuyện ăn...... Sao có thể như vậy? Tận sâu trong lòng cô vẫn không thể tin đây là sự thật. Qúy Lam lắc đầu: "Mình không biết. Dù sao thì lời nói của người kia rất chắc chắn, còn nói rằng bạn học cấp hai của cậu ta ở thành phố A đều biết, nếu không tin thì có thể quan sát cậu ta sẽ thấy cậu ta sẽ không ăn thịt." Thanh Ninh rũ mi mắt, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. "Cậu mang di động theo không?" Cô đột nhiên hỏi. Quý Lam: "Ở trong cặp sách nhưng không biết bình luận ý còn ở đó không." "Đưa mình xem!" Thanh ninh nhanh chóng lôi Qúy Lam quay trở về lớp học. Thanh Ninh vừa mới cầm điện thoại, chuông vào lớp vang lên. Mắt thấy thầy Chu dạy môn văn đã vào lớp, Đàm Thanh Ninh chạy đến chỗ thầy giáo trước khi tiếng chuông kết thúc, giả vờ đau bụng xin vào nhà vệ sinh. Thầy Chu là người đứng đắn nghiêm túc, tính tình hài hước, tính cách cũng hiền lành. Thấy Đàm Thanh Ninh xin phép xong, thoải mái phất tay cho phép cô đi ra ngoài. Thanh Ninh chạy vọt về hướng nhà vệ sinh, đứng ở một góc lặng lẽ đăng nhập vào QQ của Qúy Lam, rất nhanh đã nhìn thấy bài đăng kia. Về phần bài đăng tỏ tình với Bạch Tân Hàn không có vấn đề gì, chỉ là lộ ra một ít ảnh chụp và màn hình tin nhắn. "Đây ~ tỏ tình với Bạch Tân Hàn, học sinh khối 12 mới chuyển đến lớp 7. Nhân đây, mình muốn hỏi bạn ấy có npy* không? Mình cũng muốn biết bạn ấy định thi vào trường đại học nào?" (*) npy = nán péngyou = Bạn trai (Tùy trường hợp có thể dùng nǚ péngyou - Bạn gái) Những bài tỏ tình trên trang trường thường không nhiều lắm, nhưng hiếm có bài nào lại có nhiều bình luận như bài này. "Mình cũng thích Bạch Tân Hàn, dáng vẻ đánh bóng rổ siêu đẹp trai!!" "Chỉ biết là người thành phố A, còn cái khác thì không biết." ......... Tất cả những bình luận phía trước đều bình thường nhưng phía sau có một bình luận của người có tên là bbbbb, để lại bình luận có giọng điệu rất lạ. "Bạch Tân Hàn? Tôi biết cậu ta, là một công tử nhà giàu của thành phố A." Có người tò mò hỏi một câu: "Nhà rất nhiều tiền à?" bbbbb có vẻ thích thú với cảm giác được chú ý, liền nói: "Nhà giàu đến mức bị bắt cóc, cậu nói xem nhiều tiền không?" Hai từ bắt cóc thực sự quá kinh khủng đối với những học sinh bình thường đang học ở Thanh Trung, lượng comment trả lời bùng nổ trong tích tắc, số lượng bình luận tăng đột biến. Vì thế bbbbb lại viết thêm mấy cái bình luận nữa. "Đương nhiên là thật ~~ bạn học cấp hai của Bạch Tân Hàn đều biết chuyện này." "Vẻ ngoài cậu ta quả thực không tệ, nhưng tích cách thì rất cổ quái, nghe nói rất kinh khủng." "Bạch Tân Hàn chưa bao giờ ăn thịt, biết vì sao không? Bởi vì cậu ta từng ăn thịt người." bbbbb để lại những bình luận này xong liền biến mất. Có rất nhiều những bình luận để lại hỏi hắn vấn đề này có phải sự thật không, thì lại không thấy người quay lại. Thanh Ninh nhìn thời gian bài đăng, chuyện này mới bùng nổ vào buổi sáng, từ lúc đó đến bây giờ còn chưa được nửa ngày. Cô nghĩ nghĩ cái gì đó, sử dụng tài khoản của Qúy Lam để bình luận: "Tất nhiên là giả rồi. Cậu nằm dưới gầm giường nhà người ta à? Những người tung tin đồn thất thiệt về quyền riêng tư của người khác thật đáng ghê tởm! Giống như cứt chuột vương vãi lung tung. Thanh Trung có người như vậy thật đáng xấu hổ!" Sau khi bình luận xong, cô liên lạc lại với chủ bài đăng muốn cậu ấy gỡ bài kia xuống. Người đăng bài tỏ tình có thể đang học trên lớp, một lúc lâu sau vẫn không thấy trả lời lại cô. Trong lòng Thanh Ninh nóng như lửa đốt, nhắn thêm mấy tin nhắn thúc giục, mong muốn xóa đi những tin đồn thất thiệt này. Chờ một lát nữa cũng không có tin tức, cô đành phải cất di động quay lại phòng học. Sau khi xin phép được vào lớp, Thanh Ninh trở về vị trí của mình và mở sách vở ra để nghe giảng. Tiết văn hôm nay học làm văn, ở trên bục giảng thầy Chu đang giảng cách để viết một bài văn. "Chúng ta khi viết văn xuôi cần chú ý bài văn không thể quá lỏng lẻo không chắc ý, viết tản mạn, khi viết có thể lấy tài liệu trong sách vở để không bị quá ngắn, nhưng nhất định phải có liên quan đến vấn đề được nhắc đến trong bài, không được lạc đề....." Đàm Thanh Ninh lơ đãng nghe giảng, đuôi mắt trộm liếc nhìn sang Bạch Tân Hàn ngồi ở bên cạnh. Dáng ngồi cậu ta rất thẳng, sắc mặt bình tĩnh, quả nhiên là dáng vẻ công tử nhà quyền quý. Người như vậy, làm thế nào cũng không thể nghĩ đến ba chữ ăn thịt người kia. Nghĩ đến chuyện mỗi lần cậu ta ngửi thấy mùi thịt sẽ nôn, trong lòng cô như bị một sợi dây buộc thít lại treo trên không trung, lơ lửng không có điểm tựa. Cô không biết lời ở trên trang trường kia là thật hay giả. Cũng không cần biết nó là thật hay giả, nhưng thật sự đã có những lời đồn như thế. Vì thế trước đây khi cậu ta ở trường học cũ đã bị những loại tin đồn vớ vẩn này vây quanh ? Vẫn còn đang học trong trường, Thanh Ninh quá hiểu rõ sự đáng sợ khi sống trong một môi trường như vậy. Bình luận mà bbbbb để lại rất kỳ quái và có sự khinh thường, không khó tưởng tượng, bọn họ ở trong trường học là người thế nào, luôn tránh ở sau lưng người khác bàn tán sôi nổi. Nghĩ đơn giản chút thôi đã cảm thấy nghẹt thở. Khi đó Bạch Tân Hàn mới bao nhiêu tuổi chứ, vẫn luôn phải sống trong hoàn cảnh bị những người lạ bàn tán, dè bỉu, không bỏ học thì cũng mắc bệnh trầm cảm là phải thôi. Bệnh trầm cảm? Thanh Ninh giật mình, giương mắt nhìn mắt Bạch Tan Hàn. Là bệnh trầm cảm sao? Cho nên vẫn luôn không muốn chữa bệnh? Nhận thấy ánh nhìn kỳ lạ từ người bên cạnh, Bạch Tân Hàn quay sang liếc nhẹ cô. Thanh Nịnh lập tức tỉnh táo, cúi đầu xuống dồn sự chú ý tập trung vào sách giáo khoa trên bàn, không dám nhìn hắn. Thật vất vả chờ đến lúc tan học, Thanh Nịnh và Quý Lam vội vàng đi đến nhà vệ sinh. Hai người trốn ở một góc nhỏ mở điện thoại Qúy Lam, lén lút xem bài đăng kia trên trang trường. Cảm ơn trời đất, bài đăng đó đã được xóa bỏ. "Này, cậu xem bài trên trang trường chưa? Có người nói Bạch Tân Hàn ở lớp 7......" "Không thể nào? Thật hay giả vậy?" "Có thể do phóng đại lên thôi, chắc không phải thật sự đâu?"